Yêu Một “Hồn Ma” Không Chân

Chương 15




Khuynh Vũ ngồi ở trên ghế sa lon không biết là tháo gì đó hay là cất đồ, điện thoại đột nhiên vang lên, thuận tay đem điện thoại kẹp ở trên bờ vai, tiếp tục mân mê.

“Xin hỏi, là ai.”

“Hàn Thác sao? Là mẹ.”

“Mẹ? A, không đúng, thực xin lỗi a, cháu không phải Doãn Hàn Thác, cháu lập tức gọi ảnh.”

“A lô, mẹ?” Doãn Hàn Thác không nghĩ tới mẹ sẽ chủ động gọi điện thoại. Từ rời nhà trốn đi sau, mẹ tuy vẫn cùng anh liên lạc, nhưng đều là bị ông già cắt đứt. Sau về nước, mẹ vẫn gọi điện thoại tới hỏi hỏi tình huống, thẳng đến về sau, anh có lần nghe được ông già gầm lên giận dữ, mẹ mới không còn gọi điện thoại tới.

Khuynh Vũ cũng muốn, cùng Doãn Hàn Thác một chỗ lâu như vậy cũng không có nghe anh đề cập qua chuyện trong nhà, chỉ nghe anh Mạc nói anh cùng trong nhà quan hệ không tốt, nhưng Doãn Hàn Thác là con trai độc nhất, đúng là vẫn còn muốn cùng trong nhà liên lạc. Ai, có nhà còn không hảo, như nhà anh Mạc hẳn là tốt, chính mình không có ba mẹ, bất quá bây giờ Tiếu gia hai lão đem mình làm như con ruột, Khuynh Vũ cũng là thật cao hứng, nếu như có thể nhìn thấy ba mẹ Hàn Thác, không biết có thể hay không thích chính mình ni?

“Con không về, ông ta không phải đã sớm không thừa nhận con là con của ổng sao, con trở về làm gì.”

“Ba của con đã nghĩ thông, hiện tại chúng ta cũng già rồi, ba của con thân thể cũng không tốt, con không thể trở về nhìn qua sao?”

“Rồi nói sau, treo.” Doãn Hàn Thác tức giận cúp điện thoại, mắt nhìn Khuynh Vũ, Khuynh Vũ giống như bị chính mình hù đến đi, đi tới ôm lấy Khuynh Vũ.

“Em nghĩ gặp bác trai bác gái.” Vừa ôm lấy, Khuynh Vũ liền mở miệng.

“A?” Doãn Hàn Thác không nghĩ tới Khuynh Vũ sẽ nói cái này.

“Em muốn gặp ba mẹ anh.”

“Không cần.” Doãn Hàn Thác buông Khuynh Vũ ra đứng lên, lạnh lùng quẳng xuống một câu, trở về thư phòng.

Khuynh Vũ biết rõ, đó là một trận đánh lâu dài, nhưng chỉ cần kiên trì, hẳn là sẽ thắng lợi.

Vì vậy, chỉ làm thành loại tràng diện này.

Khuynh Vũ khôi phục bản sắc ‘hồn ma’, đẩy xe lăn không có một điểm thanh âm theo sát Doãn Hàn Thác, không có việc gì đột nhiên nói một câu gì em muốn gặp má Doãn, trên giường ở bên tai Doãn Hàn Thác thổi gió, khiến cho Doãn Hàn Thác toàn thân nổi da gà. Không có việc gì để lại phim kinh dị, kể chuyện kinh dị, sau đó lại mang vào một câu, em muốn gặp má Doãn. Doãn Hàn Thác uy hiếp cậu nếu như còn như vậy đem cậu văng ra, chính là Khuynh Vũ vẫn là như âm hồn bất tán, dù cho Doãn Hàn Thác đem cậu ném ra ngoài, Khuynh Vũ vẫn có quy luật gõ cửa, còn gõ được quỷ dị như vậy, sau đó lại nói một câu, em muốn gặp má Doãn. Doãn Hàn Thác thất bại, anh biết rõ nếu như không mang cậu đi thăm, chỉ sợ cậu sẽ một mực tiếp tục như vậy.

Đi vào trong một tiểu khu gần vùng ngoại ô, Khuynh Vũ rốt cục dương quang nở nụ cười, Doãn Hàn Thác lại nâng trán.

Má Doãn gặp lại con trai nhiều năm không thấy, nước mắt liền rớt xuống, lại nhìn đứa nhỏ con trai mang về, cũng là đáng yêu nguy, nhìn lại chân Khuynh Vũ, cũng biết là chuyện gì xảy ra, cũng không nói cái gì, nhanh chóng làm cho hai người tiến đến, Khuynh Vũ lễ phép chào hỏi, làm cho má Doãn càng thích. Ba Doãn ở phòng khách nhìn báo chí, thấy được con trai nhà mình cùng Khuynh Vũ, cũng không nói cái gì, khả năng thật sự như má Doãn nói, ông thật sự đã thông suốt.

Trên bàn cơm, má Doãn cho Khuynh Vũ gắp ăn, chính là Doãn Hàn Thác cùng ba Doãn hai người mặt lạnh, Khuynh Vũ cười thầm, hai người kia quả thực là đồng dạng. Hai người đồng thời bưng chén rượu lên, chạm cốc, uống một hơi cạn sạch. Không có bất kỳ ngôn ngữ, cũng không có bất luận động tác, nhưng ngôn ngữ đều ở trong chén rượu.

Doãn Hàn Thác cho thấy Khuynh Vũ là người yêu của mình, má Doãn tuy chấn kinh rồi, nhưng vẫn là phóng tâm ngồi xuống, nhìn lại ba Doãn, vẫn đang không nói gì, không có gì biểu lộ.

Tiễn Doãn Hàn Thác cùng Khuynh Vũ xuất môn, má Doãn hay là mất nước mắt, ngược lại trong phòng khách truyện tới một thanh âm cứng cáp hữu lực, ba người đều nhàn nhạt nở nụ cười.

“Lễ mừng năm mới trở về.”