Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 836: 836: Nơi Nào Có Mẹ Thì Đó Chính Là Nhà





"Mẹ, con muốn về nhà."
Thấy mấy chữ này, nước mắt của Nhan Như Ý lập tức trào ra.

Đến lúc này bà mới biết những câu nói của bà Tử Dao tạo thành tổn thương cho Tiểu Bảo lớn cỡ nào.
Nếu Tiểu Bảo không đau lòng đến cực điểm thì thằng bé làm sao có thể viết được câu nói đầy bất lực như vậy.
Bọn họ ngoài miệng thì cứ thao thao bất tuyệt rằng bọn họ là người thân của Tiểu Bảo, nhưng sự thật thì ngay đến một nơi để gọi là nhà bọn họ cũng không cho Tiểu Bảo được.
Thằng bé hoàn toàn không cảm nhận được nơi đây là nơi nó thuộc về.
Rõ ràng là đang ở nhà nhưng thằng bé lại nói, nó muốn về nhà...

Mà sự chú ý của Quan Tử Dao lại tập trung vào chữ "mẹ" kia.

Cô ta vốn chỉ tưởng Ninh Tịch này với Tiểu Bảo cao lắm cũng chỉ là thân quen thôi, không ngờ Tiểu Bảo lại đồng ý cho Ninh Tịch thành mẹ của mình!
Không được, cô ta nhất định phải ra tay nhanh hơn!
Trong trường hợp như hôm nay, Ninh Tịch thật sự không muốn bén mảng đến cái vũng nước đục này.

Cô còn định dỗ dành bánh bao nhỏ xong rồi sẽ đi, nhưng hiện giờ lại hoàn toàn đổi ý.
Cô phải nhân cơ hội này khiến cho tất cả mọi người không bao giờ còn có thể coi thường bánh bao nhỏ nữa.
Kể cả cho dù trong tương lai cô với Lục Đình Kiêu sẽ không thuận buồm xuôi gió mà đến được với nhau.

Cô vẫn hi vọng rằng dẫu không có mình bên cạnh thì bánh bao nhỏ vẫn có thể sống thật tốt.
Vì vậy Ninh Tịch cố gắng áp chế cảm xúc, cực kì dịu dàng nói với bánh bao nhỏ: "Bảo bối ngoan nào, đây là nhà của con mà, chưa kể hôm nay là sinh nhật của ông nội đó! Chúng ta đã chuẩn bị quà sinh nhật bất ngờ cho ông nội còn gì, con quên rồi sao?"
Bánh bao nhỏ nghe thế cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ là bàn tay nhỏ ôm Ninh Tịch càng siết chặt hơn.
"Chờ lát nữa cô với con cùng nhau tặng quà cho ông nội có được không?" Ninh Tịch nói.
Nghe thế Tiểu Bảo mới cọ một cái cực kỳ nhẹ ở đầu vai Ninh Tịch, ý là gật đầu đồng ý.

Nhóc muốn về nhà, nơi nào có mẹ Tiểu Tịch thì đó chính là nhà.
Dỗ dành bánh bao nhỏ xong, Ninh Tịch nhìn về phía Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý, lo lắng lên tiếng: "Vừa nãy chắc Tiểu Bảo vẫn luôn đứng bên ngoài nên cả người thằng bé rất lạnh, sợ là đã bị khí lạnh vào người, giờ tốt nhất là nên nhanh chóng cho thằng bé đi tắm nước ấm..."
Nhan Như Ý nghe thế vội vàng nói: "Vậy mau vào nhà đi! Đừng đứng trong sân nữa!"
Lục Sùng Sơn cũng chuẩn bị sẵn tinh thần để Ninh Tịch với Tiểu Bảo rời đi, không nghĩ tới Tiểu Bảo sẽ đồng ý ở lại nên nhất thời cũng nhanh chóng để hai người họ vào nhà.
Chỉ cần Tiểu Bảo chịu ở lại thì cho dù người phụ nữ kia muốn nhân tiệc mừng thọ mà lộ mặt thì ông ta cũng cho phép.
Trong phòng tiệc, quan khách đợi quá lâu nên bắt đầu xì xào bàn tán, Lục Sùng Sơn thấy tình hình của Tiểu Bảo có vẻ ổn rồi thì vội vàng kéo Nhan Như Ý đi chào hỏi khách khứa.
"Xin lỗi xin lỗi, để các vị đợi lâu rồi! Cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến dự tiệc mừng thọ của kẻ hèn này..."
"Lục lão quá khách sáo rồi!"
"Được làm khách mời của ngài chính là vinh hạnh của chúng tôi đó!"
Lục Sùng Sơn khách khí hàn huyên một trận, mọi người cũng rối rít chúc thọ ông ta.


Ngoài mặt thì vẫn chẳng có điểm nào khác thường, nhưng vừa quay đầu thì cũng khó tránh khỏi tự âm thầm suy đoán.
"Chuyện đêm nay ông thấy thế nào?"
"Nói là sợi dây chuyền yêu thích của Lục phu nhân bị mất...!nhưng mà mất sợi dây chuyền thôi có cần thiết để tất cả chủ nhân của Lục gia biến mất hơn nửa buổi tối?"
"Chẳng lẽ là vì Tiểu thái tử kia của Lục gia lại đổ bệnh sao..."
"Tám phần là vậy, Lục gia cũng đủ xui xẻo, mãi mới có một thằng cháu độc đinh ấy thế mà lại là đứa đần độn!"
"Ha ha, Lục gia hôm nay to lớn như thế, kiểu gì mà chẳng làm qua chút chuyện xấu xa, sợ là bị báo ứng lên con cháu rồi..."
.....