Màn đêm buông xuống.
Tất cả những thành viên của đoàn làm phim, đối tác, các đại diện truyền thông đều bắt đầu lục tục tiến vào hội trường.
Bữa tiệc linh đình diễn ra trong một hội trường thật lớn, tất cả các thành viên của đoàn làm phim đều tỏ vẻ tự hào cùng kiêu ngạo.
Advertisement
"Đệt! Cái này cũng chơi lớn quá! Anh thấy nhà nào đóng máy mà có bữa tiệc long trọng hoành tráng như này chưa? Tôi chụp thêm mấy tấm ảnh khoe với lũ bạn trên mạng mới được!"
"Ha ha ha, vậy tôi mở live stream! Chắc chắn có không ít like đâu!"
Advertisement
"Lần này chúng ta đều hưởng ké phúc của Tuyết Lạc rồi!"
"Đúng rồi, Tuyết Lạc đâu? Có tới không?"
"Vội cái gì, nhân vật chính thì đương nhiên phải ra sân cuối cùng rồi!"
Vừa dứt lời thì cách đó không xa, Ninh Tuyết Lạc mặc một bộ váy đuôi cá màu trắng dài quét đất thướt tha tiến vào, vây quanh là các phóng viên.
Đám người Phương Nhã cũng lập tức chạy ra nghênh đón.
Phương Nhã thân mật kéo tay Ninh Tuyết Lạc: "Tuyết Lạc tới rồi! Hôm nay cô đẹp thật đấy!"
Ninh Tuyết Lạc vờ giận liếc cô ta một cái, vẻ mặt hồng hồng: "Làm gì có, cũng như bình thường thôi!"
Những người khác bên cạnh cũng rối rít tâng bốc: "Tuyết Lạc, bộ váy này của cô thật đẹp! Lộng lẫy nữa! Lại còn cực tôn dáng người của cô!"
"Ai ui, các người thì biết cái gì, vấn đề không phải ở quần áo! Mà là tình yêu nha!" Có người trêu chọc.
Ninh Tuyết Lạc che mặt: "Đáng ghét, mấy người lại trêu tôi!"
Phương Nhã cầm một cái thìa giả vờ là cầm micro: "Tiểu thư Ninh Tuyết Lạc, bây giờ tôi muốn phỏng vấn cô một chút, có một người bạn trai hoàn hảo như vậy thì cô có cảm giác gì?"
Ninh Tuyết Lạc ngọt ngào: "Đừng quậy nữa, đúng rồi, tối nay mọi người nhớ ăn nhiều một chút nhé, lần này Tô Diễn cố ý mới đầu bếp đạt ba sao Michelin* đấy!"
* Michelin Stars - giải thưởng uy tín trong lĩnh vực ẩm thực. Trong đó một sao là “Một nhà hàng rất tốt so với mặt bằng chung”; hai sao là “Nhà hàng có chất lượng nấu nướng xuất sắc, đáng đi một quãng đường dài để ghé thăm”; ba sao là “Phong cách ẩm thực đặc biệt, hoàn toàn bõ công bỏ ra một hành trình để thưởng thức”.
Đám người ồ lên một trận!!!
"Ôi trời! Michelin! Lại còn tận ba sao! Chúa ơi! Tô Diễn nhà cô đúng là giàu đến không phải người mà, bữa cơm này phải tốn bao nhiêu tiền vậy?"
"Đầu bếp ba sao Michelin ở Hương Thành, trời ơi, chắc không phải William Fei chứ?"
Ninh Tuyết Lạc nghe mọi người thán phục, lại giả vờ lơ đãng lướt qua phía Ninh Tịch sau đó thuận miệng nói: "Là anh ta, hồi trước tôi thấy trên tạp chí nên vô tình nói một câu, không ngờ Tô Diễn lại thật sự mời anh ta tới."
Vừa dứt lời thì một đám con gái xung quanh đã bắt đầu chịu không nổi...
"Ôi! Cầu xin cô tha cho đám chó độc thân chúng tôi mà, đừng bắn tim nữa!"
"Xin nhờ! Có người yêu cũng không đỡ được bọn họ show ân ái có được không?"
Ninh Tuyết Lạc lại giả vở tức giận: "Đáng ghét, không nói với mấy người nữa! Mọi người chơi đi, tôi qua bên kia!"
"Dạ dạ dạ, cô không chơi với tụi này nữa, cô đi tìm Tô Diễn nhà cô!"
Tiểu Đào ngồi cùng Ninh Tịch trong góc đang giận đến sắp bẻ cong cả cái thìa: "Đáng ghét đáng ghét đáng ghét! Thế mà là thực thần William Fei! Nguyện vọng lớn nhất của em là được ăn một bữa do anh ấy nấu đó! Không ngờ lại được ăn dưới tình huống như này, em chẳng muốn ăn nữa..."
"William Fei..." Nghe được cái tên đó, vẻ mặt Ninh Tịch có chút hoảng hốt.
"Đúng vậy!" Tiểu Đào lau nước miếng, kích động nói: "Chị biết không William Fei sao? Anh ấy chính là đệ tử thân truyền của đầu bếp trưởng của nhà ăn chính phủ nước Pháp - Alainpassa, người đạt Michelin cao cấp đấy! Danh tiếng của William Fei cực lớn cũng cực khó mời, người bình thường muốn ăn một bữa cơm do anh ấy nấu cũng phải táng gia bại sản đó!"
Ninh Tịch nghe thế nhưng cũng không nói gì, dĩ nhiên cô biết William Fei.
Nhiều năm trước có một khoảng thời gian cô rất thích xem Vua Bếp Tranh Tài*, người cô thích nhất chính là William Fei, mỗi ngày đi học về thì lập tức canh trước tivi ch ảy nước miếng, lúc ấy... Tô Diễn trêu chọc cô mà nói... chờ đến ngày hai người họ kết hôn, gã sẽ mời William Fei đến làm tiệc...
*Vua Bếp Tranh Tài: một chương trình của TQ.
Thật đúng là chuyện cũ không nên nhớ lại...