Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 326




Khi nhìn thấy những hành động ấm áp và thân thiết giữa Ninh Tịch và Tiểu Bảo, lại thấy Tiểu Bảo viết được hai câu kia, Nhan Như Ý ban đầu còn hơi căng thẳng vì sốt sắng, sau vẻ mặt cũng dịu đi vài phần, bà bất đắc dĩ cười nói: "Chắc chắn là Đình Kiêu dạy nó rồi!"

Lục Sùng Sơn hừ một tiếng, ông không nói gì, vẫn nhìn chăm chú vào camera, không chỉ là để nhìn cô, quan trọng nhất là ông nhất định phải biết được nguyên nhân gì cô gái này lại có thể khiến Tiểu Bảo nghe lời cô như vậy!

Advertisement

Sau đó...

Advertisement

Lục Sùng Sơn phải thất vọng rồi.

Vì, trên thực tế, cách thức chung sống của Ninh Tịch và Tiểu Bảo đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn được nữa.

Tóm lại một câu chính là hai người ai tự làm việc của người nấy.

Tiểu Bảo là một đứa trẻ rất tự lập, cậu bé chỉ cần Ninh Tịch ở bên cạnh mình thôi là được.

Thế nên vẫn như thường ngày, bánh bao nhỏ hăm hở ngồi chơi sudoku, còn Ninh Tịch thì cuộn tròn trên sofa xem tin tức, tay vuốt vuốt đầu bánh bao nhỏ như vuốt v3 mèo con, thỉnh thoảng khi cô chăm chú quá mà quên mất vuốt ve, bánh bao nhỏ sẽ lại ngẩng lên nhìn cô, cầu xoa đầu, thế là Ninh Tịch lại tiếp tục vuốt vuốt...

Trước camera, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý xem mãi vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Hai người đều tự vui lấy, gần như không có tương tác gì với nhau cả.

Nhưng...

Sự ấm áp thân thiết bao phủ giữa một nhỏ một lớn kia lại không ngừng xuyên thấu qua màn hình chảy vào lòng hai người họ...

Nhan Như Ý cảm thán nói: "Tuy cô gái này không làm gì nhưng tôi cứ có cảm giác Tiểu Bảo chỉ cần cô ấy ở bên cạnh thôi là đã có sức sống như một đứa trẻ bình thường vậy!"

Lục Sùng Sơn không phải kẻ mù, tất nhiên ông cũng nhìn ra, chỉ là ông không muốn thừa nhận mà thôi, trầm giọng nói: "Vội cái gì, bà cứ xem tiếp đi! Tôi không tin cô ta có thể không để lộ bất cứ chỗ sơ hở nào! Tiểu Bảo thích cô ta như vậy, chắc chắn là vì chuyện gì cô ta cũng thuận theo Tiểu Bảo, đó chỉ là cách để cô ta nịnh nọt Tiểu Bảo thôi. Bà phải biết, sự chiều chuộng của cô ta dành cho Tiểu Bảo chính là cục đường bọc thạch tín, chúng ta tuyệt đối không thể để mặc như vậy được! Sau này tôi nhất định phải để Đình Kiêu tự mắt trông thấy, người phụ nữ nó chọn rốt cuộc là loại người gì!"

Ninh Tịch xem tin tức một lúc rồi đặt điện thoại xuống, cô chống cằm, nhìn Tiểu Bảo không chớp mắt.

Quả nhiên trông Tiểu Bảo vẫn thích hơn nghịch điện thoại nhiều...

Bánh bao nhỏ cảm nhận được ánh mắt của Ninh Tịch, nhóc tò mò ngẩng đầu lên, chớp mắt.

Một tia sáng lóe lên trong đầu Ninh Tịch: "Bảo bối, đừng chơi cái này nữa, qua đây cô dạy con cái này chơi vui lắm!"

Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, để mặc Ninh Tịch kéo vào vườn.

Trước camera, Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý cuối cùng cũng thấy Ninh Tịch hành động, lúc này liền thấy sốt sắng hẳn lên, để xem rốt cuộc cô muốn làm gì.

Lục Sùng Sơn đen mặt: "Đợi mà xem, sắp lộ đuôi hồ ly rồi đấy!"

Nhan Như Ý gật đầu, hồi hộp nhìn camera.

Ninh Tịch dắt Tiểu Bảo vào bãi cỏ trống trong vườn, hài lòng nói: "Chính là chỗ này!"

Sau đó, Ninh Tịch cúi người nhẹ nhàng nói với Tiểu Bảo: "Bảo bối, thường ngày con yên tĩnh quá, cũng ít vận động, như thế không tốt cho sức khỏe, tất nhiên vận động quá độ cũng không được, nhưng giờ con nhỏ thế này mà để xương bị cứng thì không ổn, thế nên cô sẽ dạy con Ngũ Cầm Hí, nếu con kiên trì tập thì có thể khiến cơ thể con rất khỏe mạnh dẻo dai đấy! Con có muốn học không?"