Lục Cảnh Lễ chỉnh lại áo, đứng dậy…
Advertisement
Advertisement
“Thứ nhất, nghề nghiệp. Diễn viên cũng là một nghề, không có gì mà phải mất mặt cả, làng giải trí có hơi loạn nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm được, con còn là ông chủ của công ty giải trí Thịnh Thế đấy nhé! Nếu ba mẹ đã điều tra, chắc cũng biết, Ninh Tịch từ lúc vào nghề đến giờ vẫn rất chính trực, không hề giở thủ đoạn vô liêm sỉ nào, nếu không chỉ dựa vào gương mặt của cô ấy, sớm đã có thể nổi tiếng rồi, chứ không phải tới giờ vẫn chỉ là một người mới. “
“Thứ hai, học lực. Trước khi Ninh Tịch ra nước ngoài đã lấy thành tích thủ khoa khoa văn của thành phố C tiến vào đại học Đế Đô, sau này vì tranh cãi với gia đình nên mới bị ép ra nước ngoài du học, trong vòng bốn năm, cô ấy không hề nhận được bất cứ sự trợ giúp nào từ phía gia đình, dựa vào năng lực của bản thân thi được vào học viện điện ảnh của nước M, thành tích xuất sắc, năm nào cũng dành được học bổng, điểm này sao ba mẹ lại tự động bỏ qua như vậy?”
“Thứ ba, đời sống cá nhân. Bạn trai nào của Ninh Tịch cũng đều là quen nhau nghiêm túc, chứ không phải là người thứ ba xen vào, cũng chẳng phải được mấy tên giàu có bao dưỡng, rốt cuộc thì có chỗ nào hỗn loạn? Ba mẹ có thể chấp nhận được việc con trai ba mẹ quen tới tám trăm cô bạn gái, nhưng lại không thể chấp nhận được Ninh Tịch có tám người bạn trai cũ à? Như vậy có phải hơi tiêu cực quá rồi không? Cho con nhắc nhở ba mẹ một câu, giờ đã là thế kỉ 21 rồi, nam nữ bình đẳng nhé!”
“Thứ tư, xuất thân và gia thế. Quả thật mấy năm gần đây Ninh gia càng ngày càng không đáng tin, phượng hoàng thật thì không cần, lại xem gà rừng như bảo bối mà nuôi dưỡng. Nhưng đừng quên, ông ngoại của Ninh Tịch là Trang Tông Nhân, năm ấy vì Trang Linh Ngọc một mực không chịu tỉnh ngộ cứ muốn lấy Ninh Diệu Hoa, nên bên đó mới đoạn tuyệt quan hệ với bà ta. Nhưng Ninh Tịch đích thực là cháu ngoại của ông ấy, đây là sự thật không thể chối cãi, cháu ngoại của Trang Tông Nhân cũng thừa sức xứng với Lục gia chúng ta rồi, điểm này ba mẹ không có dị nghị gì chứ?”
Lục lão gia tử và Lục lão phu nhân đang trong cơn giận dữ, ban đầu không thật sự tỏ ra nghiêm túc nghe lời ngụy biện của Lục Cảnh Lễ, kết quả sau khi nghe xong, vẻ mặt lại dần thay đổi.
Nói đến đây, Lục Cảnh Lễ dừng lại một chút, “Thứ năm, con quên không nói với hai người chuyện quan trọng nhất.”
“Chuyện gì?” Lục lão phu nhân vội hỏi.
Lục Cảnh Lễ nhún vai: “Hai người lo lắng nhiều như vậy làm gì! Hôm qua, Ninh Tịch đã từ chối anh con rồi. Thế nên ấy mà, nên làm gì thì đi làm đi, Ninh Tịch sẽ không trở thành con dâu hai người, cũng sẽ không thành mẹ của cháu nội hai người đâu, từ nay trở đi cô ấy sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Lục gia chúng ta nữa hết!”
Vừa dứt lời, phía sau truyền tới một tiếng “xoảng” giòn vang…
Lục Cảnh Lễ và hai người cùng nhìn về nơi phát ra tiếng động, sau đó liền thấy Tiểu Bảo đứng đó, mặt mũi trắng bệch, dưới chân đầy mảnh thủy tinh vỡ…
“Tiểu Bảo…”
Không đợi ông bà đi tới dỗ dành, Tiểu Bảo đã chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.
Lục Cảnh Lễ thở dài: “Giờ thì hay rồi, lại thêm một đứa nữa! Sau khi anh con bị từ chối đã tự nhốt mình trong nhà, từ tối qua đến giờ vẫn không chịu ra ngoài!”
Lục lão phu nhân vừa lo cho con trai, vừa lo cho cháu nội, lòng nóng như lửa đốt trừng mắt mắng Lục Cảnh Lễ: “Thằng chết bầm này! Sao mày nói chuyện mà không chú ý chút nào thế hả? Giờ để Tiểu Bảo nghe thấy rồi, phải làm thế nào đây! Tiểu Bảo thích cô gái đó như vậy!”
Lục Cảnh Lễ trưng ra vẻ mặt vô tội: “Nhưng sớm muộn gì cũng có ngày này mà! Ninh Tịch chỉ đồng ý với anh con là sẽ ở bên Tiểu Bảo ba tháng, thời hạn ba tháng sắp đến rồi, kể cả Ninh Tịch không ngả bài với anh ấy, sớm hay muộn cô ấy cũng phải đi thôi!”