Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 243




Ninh Tịch sống ở đây? Làm sao có thể? Nhưng muốn vào đây thì phải quẹt thẻ, cô ta vào đây bằng cách nào?

Thường Lị vừa đi vừa lầm bầm tự hỏi, sau cùng không nhịn được chạy đến trước quầy lễ tân nghe ngóng.

Advertisement

“Tiểu Phương, cô gái vừa nãy đi vào… chính là Ninh Tịch, cô ta sống ở đây sao?” Thường Lị hỏi.

Tiểu Phương tỏ vẻ khách khí khó xử nói: “Cô Thường, vấn đề này thuộc về phạm vi riêng tư của chủ hộ, chúng tôi không thể tiết lộ được, cô cũng biết mà, chúng tôi ở đây quản lý rất nghiêm!”

Advertisement

Thường Lị lén nhét vào tay cô gái một cái thẻ mua sắm: “Em gái à, giúp một tí đi! Chị chỉ muốn biết có phải là cô ta sống ở đây không thôi, đó cũng đâu phải là vấn đề nhạy cảm lắm, sẽ không ảnh hưởng gì đến em đâu mà!”

Tiểu Phương khinh bỉ liếc cái thẻ mua sắm trong tay, trong bụng nghĩ thầm bình thường cô ra lệnh quát tháo, lên mặt với tôi lắm cơ mà, bây giờ cần nhờ vả thì lại thơn thớt nói cười với tôi?

Vốn định trả lại nhưng cô lại thay đổi ý định, nhận lấy cái thẻ, nói: “Không sai, cô ấy sống ở đây, khoảng nửa tháng trước đã đến đăng kí thông tin.”

Thường Lị vừa nghe thấy vậy hai mắt lập tức sáng rực lên: “Chủ hộ là ai?”

Tiểu Phương nhìn vẻ mặt cô ta là biết cô ta nghĩ gì thế nên cứ nói thật thôi: “Đăng kí dưới danh nghĩa của tập đoàn giải trí Thịnh Thế, chắc 100% là chỗ ở công ty sắp xếp cho cô ấy rồi!”

Thường Lị ngây ra: “Cái gì? Cô có nhầm không đấy?” Cô ta còn tưởng có thể tóm được điểm yếu của Ninh Tịch…

Giọng điệu của Tiểu Phương chắc nịch: “Làm sao mà nhầm được, căn phòng đó có vị trí tốt nhất của Châu Giang Đế Cảnh đó, chính diện đối mặt với Châu Giang, cảnh sắc cực kì đẹp, trước đây vẫn bỏ trống, mãi cho đến nửa tháng trước, nhân viên của Thịnh Thế mới mang người đến tu sửa lại, thông tin điền trên phiếu của ban quản lý chung cư cũng là của cô ấy!”

“Tôi biết rồi, cám ơn…” Thường Lị mặt mũi đen sì vội vội vàng vàng đi mất.

Má nó, Thịnh Thế điên rồi sao? Tự nhiên lại cho một người mới như Ninh Tịch đãi ngộ tốt đến thế!

Nhớ lại những gì cô ta nói với Ninh Tịch lúc trước, nói Tinh Huy sắp xếp chỗ ở cho cô ta tốt lắm… quả thực là không khác gì tự tát vào mặt mình…

Xem ra nhất định phải nhìn chằm chằm Ninh Tịch, phải tìm ra vị đại gia đứng sau lưng con tiện nhân này rốt cuộc là ai!

Với sự giúp đỡ của Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch vốn phải mất cả ngày để dọn dẹp giờ chỉ cần một buổi đã đâu vào đấy.

Nhìn mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, tâm trạng cô mới tốt lên được một chút.

Sau khi gia nhập Thịnh Thế, cô vẫn cứ cảm thấy mọi thứ không chân thực, lúc này nhìn vào cái “ổ nhỏ” của mình, cô mới có được chút cảm giác chân thực.

Ninh Tịch lấy một cái khăn mặt mới cho Lục Đình Kiêu lau mồ hôi: “Hôm nay anh thật sự đã vất vả rồi, tôi mời anh ăn bữa cơm nhé?”

Cho dù là như thế nào thì cả ngày hôm nay Lục Đình Kiêu cũng đã bận rộn vì cô, chí ít cũng phải mời người ta một bữa cơm chứ.

“Có thể ăn ở nhà được không?” Lục Đình Kiêu hỏi.

Ninh Tịch gãi đầu: “Cái này? Nhưng phòng bếp đã có bếp núc nồi niêu gì đâu, tôi sợ là không làm được.”

“Không sao, em không cần phải xuống bếp đâu, hôm nay đã rất mệt rồi.” Lục Đình Kiêu nói rồi gọi một cuộc điện thoại, chỉ nói hai chữ với người ở đầu dây bên kia: “Vào đi.”

Ngay lập tức, tiếng chuông cửa vang lên.

Ninh Tịch nghi ngờ đi ra mở cửa, sau đó liền giật mình nhảy dựng.

Ngoài cửa có hai hàng người đứng sắp hàng ngay ngắn, mặc đồng phục chỉnh tề, trên tay bưng các món ăn vô cùng hấp dẫn.

Người đứng ở vị trí đầu tiên trong tay đang cầm một bó hoa bách hợp tươi tắn.

Lục Đình Kiêu bước đến cầm bó hoa từ trên tay người nọ rồi quay sang đưa bó hoa ra trước mặt cô: “Tặng em.”