Yêu Mình Tôi Được Không

Chương 39




Một làn gió thổi qua, cây cối xào xạc. Cậu ngửa mặt lên trời cảm nhận cơn gió, mái tóc cậu tung bay trong gió. Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt hoàn mĩ của cậu, cậu lấy tay che đi khuôn mặt của mình. Nó nhìn khuôn mặt cậu, bây giờ khuôn mặt cậu không còn nét trẻ con như ngày xưa nữa. Trên khóe mắt cậu còn có giọt nước có lẽ là nước mắt, hẳn cậu trải qua quãng thời gian đau khổ. Nó muốn bù đắp cho cậu nhưng không được nữa rồi, cậu lau khóe mắt quay sang nói với nó:

-Xin lỗi, tớ đang nghĩ một số chuyện.

-Không có gì đâu. Chúng ta đi chơi để quên đi những buồn phiền đi.

-Đi chơi đâu?

-ICBM.

-Ý kiến hay đó, đi thôi.

Thế là hai người bắt xe đến trung tâm trò chơi ICBM. Trung tâm ICBM được xây thành một tòa nhà cao ốc màu tím rất đẹp, hai người đi vào bên trong rất nhiều trò chơi nha. Họ liền chơi trò gắp gấu bông, nó nói:

-A con gấu màu đen này dễ thương quá đi.

-Để tớ gắp con đó.

Cậu xắn tay áo lên cho xèng vào bắt đầu gắp, nó đứng bên cạnh cổ vũ:

-Cố lên, cố lên. Hoành cố lên.

-Được.

Cậu di chuyển cái gắp đến chỗ con gấu bông màu đen, từ từ hạ xuống để gắp con gấu bông. Cái gắp đã gắp con gấu được rồi nhưng khi kéo lên thì bị rơi xuống, cậu thất vọng nhìn con gấu rơi xuống. Nó nói:

-Cậu thử chơi lại lần nữa xem biết đâu được.

Cậu gật đầu lấy lại tinh thần, cậu đút xèng vào chơi lại. Lần này cậu gắp được con gấu bông, cậu lấy con gấu bông vui mừng, nó cũng vui mừng nhảy cẫng lên rồi ôm lấy cậu. Cậu nói:

-Tớ gắp được rồi.

Nó đỏ mặt thoát khỏi vòng tay của cậu, nói:

-Chúc mừng.

Cậu đưa con gấu cho nó nói:

-Tặng cậu con gấu này.

Nó nhận lấy rồi cảm ơn cậu:

-Cảm ơn nha.

Cậu gãi đầu nói:

-Không có gì, chúng ta chơi trò khác thôi.

-Um.

Cậu và nó kéo nhau ra chơi trò đối kháng, nó nói:

-Cho dù chúng ta có là bạn thì tớ cũng sẽ không nhường cậu đâu.

-Tớ cũng không nương tay với cậu đâu.

Hai người đồng loạt nhấn nút Star, cuộc chiến diễn ra quyết liệt. Cậu cứ đánh nó một cái thì nó đánh lại cậu một cái, hai người cứ ăn miếng trả miếng kết quả là hòa. Cậu và nó tay mỏi rã rời vì ấn các nút điều khiển. Cậu nói:

-Tớ không chấp nhận kết quả này, chúng ta thi đấu trò Touch để phân thắng bại.

-Được. Lần này tớ nhất định sẽ thắng.

Hai người ra chỗ trò chơi nhảy, nó nhảy uyển chuyển nhịp nhàng còn cậu nhảy dứt khoát, mạnh mẽ. Mọi người xung quanh xúm lại xem hai tụi nó nhảy, trầm trồ khen ngợi:

-Woa, họ nhảy đẹp quá. Người 1

-Họ là vũ công sao? Người 2

-Anh kia vừa đẹp trai lại nhảy đẹp. Người 3

-Anh bên trái cũng đẹp trai quá đi. Người 4

Nó và cậu kết thúc bài nhảy, số điểm không thể tính được. Mọi người xung quanh vỗ tay:

-Hú, nhảy đẹp lắm.

Nó nói với cậu:

-Mệt quá nhưng vui.

-Đúng vậy.

Từng giọt mồ hôi lăn trên trán cậu, thấy vậy nó lấy khăn tay lau cho cậu. Cậu nói:

-Không cần đâu.

Nó lau xong nói:

-Xong rồi đó.

-Cảm ơn. Ngồi đây tớ đi mua nước.

-Ừm đi đi.

Nói rồi cậu chạy đi mua nước, nó nhìn theo bóng dáng cậu trong lòng thấy buồn buồn. Nếu hai ta là người thường thì có đến được với nhau không, ông trời thật biết trêu đùa duyên phận hai ta. Đáng lẽ tớ có thể gặp cậu trong thân thể của tớ và ôm cậu thật chặt để cảm nhận hơi ấm, mùi hương chocolate của cậu. Tớ đang rất phân vân không biết có nên lấy Bạch mộc không hay để mọi thứ thuận theo ý trời. Tớ mệt lắm rồi, tớ không còn đứng vững được nữa. Nếu tớ ngã thì ai sẽ đỡ tớ dậy đây, không một ai, những người xung quanh tớ lần lượt bỏ tớ mà đi. Tớ phải mạnh mẽ hơn nữa.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng mình thì có một bàn tay đặt lên vai nó.