Cô lay lay người nó, lo lắng hỏi nó:
-Có chuyện gì xảy ra vậy? Nghe tớ nói không vậy? Di, đừng làm tớ sợ.
Hắn chạy vào thấy tất cả chỉ là đống hoang tàn thấy cô như sắp khóc đang lay lay nó liền chạy lại tới hai người họ hỏi:
-Di có sao không? Có cần đưa đến bệnh viện không? Mai đưa Di về nhà trước đi, có gì báo tôi.
Mai gật đầu rồi đỡ Di đứng dậy ra xe, Khánh bấm máy gọi điện mấy cuộc cho cậu mà không bắt máy. Hắn cảm thấy trong lòng bất an không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng chắc chắn đám cháy này không phải do con người mà do một thứ gì khác chính hắn cũng không biết là gì. Trên đường đi, nó vẫn như người mất hồn, cô nói:
-Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra bên trong vậy?
Cô hỏi nó vậy làm nó lại nhớ đến cảnh cậu bị bắt đi vì nó, nó ôm đầu kêu lên:
-Là do tớ, do tớ không bảo vệ được cậu ấy.
-Ý cậu là cậu không bảo vệ được Hoành, tức là Hoành đã ở trong hội trường trong lúc cậu chiến đấu?
-Ừ.
-Cậu ấy làm sao?
-Lão Tengu đã đến và bắt cậu ấy đi.
-Không ngờ ông ta lại dùng đến cái trò bị ổi này. Vậy cậu định tính sao?
-Lát nữa tớ sẽ về Ngạn giới thương lượng với ông ta.
-Không được đâu, chắc chắn ông ta sẽ ra điều kiện và bắt cậu làm theo đó.
-Hoành đang bị giam có thể lão già sẽ cho cậu ấy thành thức ăn namanari mất.
-Cậu phải bình tĩnh, chúng ta cùng nghĩ cách để cứu cậu ấy ra mà không phải làm theo điều kiện ông ta.
-Nhưng tình hình cấp bách quá rồi.
-Không nhưng gì hết, cậu về nhà ngủ đi tớ sẽ nghĩ cách.
Nó gật nhẹ đầu, đúng lúc về đến nhà. Nó xuống xe tạm biệt cô rồi vào nhà. Nó vào nhà thì thấy anh đang ngồi xem tin tức về đám cháy vừa nãy. Nó định lên phòng thì anh hỏi:
-Em vừa đi nhà hát đó phải không?
-Đúng vậy.
-Lão Tengu đã cho Nue tấn công nhà hát buộc em phải chiến đấu đúng chứ?
-Ừ.
-Em định xuống Ngạn giới thương lượng với ông ta sao?
-Do em không bảo vệ được cậu ấy.
-Anh sẽ xuống dưới đó thương lượng cho.
-Không, nhỡ anh xuống đây làm sao thì sao hả. Em không muốn anh bị làm sao cả.
Nó nói như sắp khóc, hai tay nó nắm chặt. Anh tiến tới gần nó rồi ôm trầm lấy và nói đều đều:
-Anh có thể hi sinh cái mạng này cho em bất cứ khi nào. Anh đã luôn theo từng bước chân của em, anh tôn trọng ý nguyện của em. Nhưng lần này thì không được, anh không muốn em mất đi người con trai em đã chờ đợi bao năm qua. Hoành chính là cậu bé đã hứa cưới em từ bé, em hãy trân trọng cậu ấy như đã trân trọng anh. Anh xin lỗi bởi anh không phải đứa trẻ thừa kế nên không đủ mạnh để bảo vệ tất cả thuộc về em. Hãy nói với ba mẹ anh đi lần này sẽ lâu lắm có thể chục năm nữa mới về. Tạm biệt em.
Nó ôm lấy anh khóc như mưa, miệng gào thét:
-Không, đừng đi. Em xin lỗi vì em mà anh phải lựa chọn quyết định này. Em nhớ ra mọi thứ về cậu ấy rồi, bây giờ anh ở nhà đi, em nhất định sẽ mang cậu ấy trở về mà. Anh..anh hai. Hức hức.
-Xin lỗi em gái. Anh rất yêu em yêu em hơn cả sinh mạng này.
Nói rồi anh cầm lá bùa dán lên nó, nó ngất đi nhưng nước mắt vẫn chảy dài. Anh bế nó lên giường rồi đi mất. Anh hô:
-Ngũ hành quỷ-Khai.
Một cánh cổng màu đen mở ra trước mắt, anh ngoái lại nhìn mọi thứ xung quanh rồi đi vào cái cánh cổng đó.