Yêu Mà

Chương 88






Ngồi mòn mông hơn tiếng mới tới nơi.

Đám con trai thì được chia đều ra hai phòng còn đám con gái thì chia nhau sáu phòng còn lại.

Từ khách sạn nhà cô Thu bò ra bãi biển thì đi bộ tầm năm phút là tới, mình dọn đồ vào một góc xong thì thấy bé Kiều nhắn tin bảo đi dạo.

Gì chứ đi dạo buổi tối bên bãi biển thì lãng mạn phải biết.

Đi liền và ngay chứ còn chờ gì nữa.- Bãi biển buổi tối gió mát ghê hen.- Dạ, thích hơn đi dạo ở khu gần nhà, toàn nhà với nhà.

Mà anh phải chịu trách nhiệm với em đó nha.- Hả, trách nhiệm gì vậy?- Lấy mất lần đầu của người ta rồi.- Ơ đù, có hả? - ợ bỏ mợ rồi, mình làm gì lúc nào mà mình cũng không biết ta.- Thì lần đầu tiên em được đi dạo với người yêu bên bãi biễn đó.- À.


- hết hồn Duy.- Nhìn cái mặt là biết đang nghĩ mấy cái đen tối rồi, bởi vậy em nói mặt anh đi tán gái là gái nó chạy hết thì không tin.- Tại em gợi ý chứ bộ.- Thì em cũng có ý đó mà, nhưng nếu anh trong sáng thì làm gì suy nghĩ theo hướng đó.

Em thử anh thôi mà trúng thật kìa.- Tui dề!!!!!- Hic, đó, nụ hôn đầu của tui cũng cho anh, cảnh lãng mạn đầu đời của tui cũng anh hốt, giờ anh lấy hết rồi nên anh quất ngựa truy phong phớ hông, tui nói thân con gái nó khổ vậy mà.- Dạ em tuổi dại, chị đại tha cho em lần đầu.- Chắc là lần đầu, tui thấy anh dạo này có xu hướng chống đối ghê lắm mà.- Dạ em nào dám.- Thế tốt, đi ăn kem nào.

Nãy đi ngang tiệm tạp hóa em thấy có để tủ kem đó.Trời tối phố biển, gió thổi vù vù ra làm cây kem cho...mát.

Buốt hết cả óc o.

Ăn kem xong thì về khách sạn, quả này không phải khách sạn nhà cô Thi thì cũng làm liều mướn một phòng cho hai đứa, rồi thì này và nọ.Về tới cửa khách sạn thì thấy cả lũ lâu nhâu.- Ê Duy, về đúng lúc mậy.- Có trò gì vui mà cả họ ra đây vậy?- Ai biết đâu, cô gọi đi chơi.- Vậy bả đâu?- Bả đây, thằng nhôi này, lần sau phải gọi là cô nghe chưa.Vừa nói bà cô chủ nhiệm vừa xách tai mình lên.

Không biết tại dạo này công lực sút giảm hay mọi người xung quanh mới luyện thành võ công bá đạo nào đó, mình chả cảm nhận được gì, cứ tự nhiên có người từ dưới đất chui lên rồi úp sọt mình ấy.- Các em chú ý, tối nay trời gió hiu hiu khá là khó ngủ do đó cô sẽ giúp mấy đứa ngủ ngon hơn.Giọng cô vẫn ngọt ngào như thường lệ nhưng nhìn mặt bả thì gian thấy ớn.- Cả lũ theo cô!Vài tiếng xì xầm bàn tán nhưng tất cả đều lết theo bà chủ nhiệm.

Tối trời còn dẫn lũ nhỏ đi lông bông, có khi nào bả đem cả lũ ra biển bán qua Indo không trời.Đi một hồi thì tới gần bãi biển có mấy hàng cây.

Nhóm này tính cả bé Kiều nữa là có 10 đứa.- Mấy đứa giờ này còn năm ở khách sạn sẽ bỏ lỡ một tiết mục hoành tráng.- Tiết mục gì vậy cô?- Lát biết, chỗ này được gọi là rừng cây.

Nghe đồn đâu có...ma cây.Đứa nào sợ ma sẽ bị nó bắt.- Em thấy sợ sợ rồi đó cô.- Có thờ có thiêng có kiêng có lành, chúc mấy đứa may mắn.- La sao cô?- Từ đây đi tới phía trước khoảng 10 cô có bỏ sẵn phần thưởng.

Tới đó mỗi đứa lấy một phần.

Một nhóm 2 đứa, thăm đây các em bốc đi.Bàn tay thần thánh, bốc phát nào trúng phát đó, mình chung nhóm với Kim Sa, nhọ vẫn hoàn nhọ mà.


Tưởng được dịp ra oai với gấu bù lại vụ chơi game kinh dị hôm nọ, ai ngờ.

Bé Kiều chung nhóm với thằng Trí, hai thằng Sơn Cảnh được cấp phép ôm nhau, Ngọc My đi với Khả Hân, còn Thiên Kim đi với thằng Minh.

Chia cặp xong thì cô phát mỗi nhóm một cái đèn pin.

Mỗi nhóm khởi hành cách nhau mười phút.Nhóm mình đi trước.

Khời hành được một lúc:- Tối thui đáng sợ ghê.- Tối chút thôi mà, có đèn pin nè.- Duy không nhớ cô Thu nói gì hả, có ma cây đó.- Chắc cô bịa đại ra làm màu vậy thôi.- Sao Duy biết?- Thì cô bảo để sẵn phần thưởng đó, không lẽ bả ra đây một mình bỏ quà ở ngoải mà không sợ ma?- Nghe cũng có lý...ơ...- Gì vậy?- Duy nghe tiếng gì không?- Tiếng gió.- Không, còn tiếng gì khác nữa cơ...*u....u...u...ơ....ơ...*- Ừ có thật, nghe giống tiếng...rên.- Từ...từ phía trên...Mình chiếu đèn pin lên thì không thấy gì cả, chắc thần hồn nát thần tính.

Cứ cho là có ma cây thì chỉ có mấy đứa sợ ma mới bị bắt, cô bảo vậy mà.

Mà mình thì...đệch, mình sợ ma thật.*u....u....u....ớ.....ờ....*Lại có tiếng rên rỉ phát ra từ trên vọng xuống.

Mình ráng ngó qua ngó lại vẫn không có gì lạ, dùng cả haki quan sát thượng thừa cũng không cảm thấy có gì lạ.- Tiếng...phát ra...ở phía đó đó...Duy...!- nhỏ vừa nói vừa chỉ tay lên một cái cây gần đó.Mình hướng đèn pin theo ngón tay nhỏ chỉ.

Nhìn lên trên thì thấy một bóng hình ma quái đang nhìn thẳng vào hai đứa mình.

Vừa thấy thì Kim Sa hét lên rõ to, mình vừa thấy con ma giật cả mình xong nghe nhỏ la lên thì hồn muốn lìa khỏi xác luôn.

Bà mợ ma cây có thật.- Chạy lẹ.Mình nắm tay nhỏ kéo nó đi, ba cái thứ tâm linh này đấm đá không có tác dụng nên cứ chạy là lành nhất.

Chạy được một quãng ngắn, cảm giác như anh ma cây vẫn đang đuổi theo hai đứa.- Nhanh chân lên Kim Sa.- Sợ...sợ lắm...không...chạy được.- Để tui lo, bám chặt vaoo2Mình kéo nhỏ vô rồi cõng em nó chạy luôn.


Mấy cái lúc nguy cấp không biết sức mạnh đâu ra dồi dào vãi, cõng theo bao gạo 40 ký mà vẫn chạy được với tốc độ bàn thờ.Chạy một quãng dài thì không còn nghe thấy mấy âm thanh ma mị nữa thì mình mới giảm tốc độ lại rồi...thở.

Nãy giờ sợ quá chạy mà quên cả thở luôn.- Bà...bà mợ....xui gì...xui dữ...đi lần đầu...gặp ma...liền.- Có sao không Duy?- Không...không sao...thở tí là tỉnh lại à...chạy...quên thở luôn...sợ quá trời...- Duy...cũng sợ ma hả?- Ừ, mấy cái thứ...siêu nhiên đó....căng lắm...- Trả lời không do dự luôn!- Là sao?- Thường mà con trai đi chung với con gái thì phải tỏ ra mạnh mẽ chứ?- Mạnh mẽ...gì nổi, bà cũng thấy...cái bóng đó mà...- Ui đừng nhắc nữa, có khi nó...lại tới...- Chính ra bà vừa kêu nó tới luôn đó.- Thôi không nói nữa...mà...cảm ơn Duy nghen...không có Duy chắc nó bắt Kim Sa rồi.- Không có gì, chẳng phải tụi sợ bà bị nó bắt đâu.- Chứ sao?- Nghĩ đi hai đứa, một đứa mập mạp chắc thịt, một đứa mình hạc xương mai, thường thiếu cái gì người ta cần cái đó.

Con ma nãy toàn cành không, chắc chắn là nó thiếu thịt rồi.

Thế nào nó cũng nhắm tui.- Chưa hiểu lắm.- Thì cõng bà lên rồi bà che cho tui chứ sao.- A, Duy âm mưu tới vậy luôn.- Tính hết rồi, ê hình như tới rồi kìa, có cái bàn...thờ.Mình chỉ ra phía trước rồi rọi đèn qua, đúng là có cái bàn thật, trên bàn có mấy món đồ lưu niệm với cả đồ ăn.- HÙ!!!!- Úi má ơi.- Chi mà gọi tới má ghê vậy, anh đây.- Tự nhiên đâu chui ra làm hết hồn mà anh nào vậy?- Anh Huy nè, mới mấy tuần trước mấy đứa còn mua ghẹ của anh giờ quên rồi à?- À em nhớ rồi, mà anh làm gì ở đây?- Canh cái bàn quà cáp nè, để trống không lỡ đứa nào đi qua nó hốt mất.- Vậy cô Thu bảo anh chờ ở đây hả?- Ừ, hai đứa lấy quà đi, nãy trên đường qua đây có thú không?- Sợ gần chết...á à...- Gì vậy Duy?- Ông anh này ở đây.- Thì sao?- Chắc lại mấy thánh chung hội với ổng dọa ma hai đứa mình chứ sao.- Hả, dọa cái gì?- Còn giả vờ nữa, nay em với Kim Sa đi nửa đường thì nghe có tiếng rên rỉ từ trên cây, xong nghía lên thấy có cái bóng chia chỉa thấy ghê lắm, trò của cô Thu với mấy anh phải không?- Làm gì có, bữa nay có mình anh canh ở đây à.- Tui nghi lắm nghe.- Thiệt mà.Vẫn bán tín bán nghi, kệ, lát có vài đứa nữa tới xác nhận là cũng gặp ma thì ổng có chối cũng không được.

Làm gì có cái chuyện ma cỏ hư cấu như thế.

Giờ thì lo lựa quà thôi, mình thấy có cái vòng tay vỏ ốc khá là đẹp, lụm cho bé Kiều thôi.- Duy lấy vòng tay đó hả?- Ừ, nhìn cũng được.- Dễ thương quá trời luôn đó.- Bà cũng thích hả?- ...Thích...- Vậy bà lấy đi.- Không phải Duy định tặng Diễm Kiều hả?- Ai tới trước thì lấy quà trước thôi, tụi chọn món khác được mà.- Vậy cám ơn nghen, hihi.Thấy nhỏ có vẻ thích nên thôi chọn món khác cho gấu vậy.

Ngó qua ngó lại thấy có cái vỏ sò màu tím được trạm trổ nhìn cũng khá là ngầu, mót đại vậy.

Sau đó thì mỗi đứa một phần đồ ăn, trong gói đồ ăn là hai cái bánh nhỏ bằng bàn tay ăn khá là ngon.- Bánh ngon quá, anh Huy biết bánh gì không?- Anh làm mà sao không biết, cái đó gọi là bánh cua, tiếng Anh là crab cake.- Lần đầu tiên được ăn luôn đó.- Bánh đặc biệt mà, của một ông du khách chỉ anh làm.- Bữa nào chỉ cho em làm được không?- Mai anh đưa công thức cho, cũng không khó lắm.- Cảm ơn anh.Chém giò một lúc thì nhóm thứ hai tới, là bé Kiều cùng thằng Trí.

Hai đứa mới bò qua khu rừng ma ám.- Ey, hai đứa tới lựa quà nè.- Quá trời luôn, cái nào cũng đẹp ghê.- Phần thường cho lòng can đảm mà.- Em thấy cũng bình thường mà, hơi tối chút thôi.- Gì??? Hơi tối chút thôi hả? Không có âm thanh lạ à? - mình chen vào- Có tiếng gió, sao anh hỏi vậy?- Ơ đù...- Anh nói rồi mà, bữa nay có mình anh ở đây canh thôi mà hai đứa này không tin.- Có gì mà không tin vậy anh?- Hình như Duy với Sa gặp con...ma cây.- Ù ôi, hên vậy, có thấy nó không anh? Kim Sa?- Có....