Mấy ngày tiếp theo thì cứ tàn tàn, mình ôm luôn cuốn Sherlock Holmes của bé Kiều lên trường ngồi đọc.- Ê Trí.
- thằng Cảnh từ bàn trên lại thò xuống- Gì mậy?- Ờ bữa nay chịu trả lời bố rồi hả con trai.- Tao phang cái méo mỏ nghe con.- Đùa tí làm căng, mày đọc sách nhiều lắm phải không?- Cũng sơ sơ.- Có sách nào nói là có ghệ xong làm con người thay đổi không?- Ý chú là sao?- Thằng kế bên mày kia.- Cà khịa gì tao đó? - mình phản ứng- Bạn Duy nhà mình biết đọc sách, éo phải chuyện lạ thì là cái gì, tao là tao không biết bơi đâu? - tiên sư nhà cậu, Cảnh, sống bớt khẩu nghiệp lại đi.- Nó có ghệ rồi mà, chắc lại đọc sách nghiên cứu cách làm tình...- Đựu ghê mậy.- Tình nguyện viên, học sơ cứu để vài hôm đi chơi có gì còn ra tay cứu em yêu của nó.- Móa, làm tao cứ tưởng...- Tưởng cái củ cải, sách méo đâu, truyện.
- mình phân trần, không để hai thằng này tung hứng một hồi nó đi tới đâu nữa.- Truyện gì vậy?- Sherlock Holmes, bé Kiều xúi tao đọc giờ nghiện luôn.- À, truyện đấy thì tao cũng không ngạc nhiên lắm.
- thằng Trí tỏ vẻ hiểu biết.- Hay vậy à?- Ừ, ba cái truyện kiếm hiệp tàu phù tuổi tôm.- Đọc xong cho tao mượn được không?- Chắc được, để lát tao hỏi bé Kiều, truyện của em nó mà.- Chú muốn đọc thì để anh, nhà anh cũng có.- Anh Trí muôn năm.- Truyện tiếng Anh nhé.- Mày giữ lại đọc mình mày luôn đi.Ngồi chém gió qua lại một lúc thì thấy chắc do mình lo xa còn bé Kiều nhiễm truyện trinh thám quá chứ thằng Trí vẫn bình thường, chả có dấu hiệu gì không ổn.
Vậy càng tốt, quan tâm đến bạn bè nhưng cứ thoải mái nhất là khi mọi thứ không có biến động.
Mấy ngày sau trôi qua êm ả cho đến tối thứ sáu.- Giáng Kiều, ra đây làm cơm.- Ơ, hôm nay không muốn nghe truyện nữa hả?- Hôm nay là ngày em học nấu mà, mấy hôm rồi trốn thầy.- Có đâu, tại...đọc sách cho thầy nghe chứ bộ.- Thiệt hơm?- Nè giờ vô làm nè, hôm nay em muốn ăn tôm lặn bột.- Ok, vậy hôm nay mình học làm tôm lăn bột nâng cao.Gọi là nâng cao cho oách vậy thôi chứ cũng chỉ là tôm lăn bột bình thường à.
Có chăng thì phần tôm mình ướp tí gia vị đường muối và phần bột cũng được nêm nếm chút cho vừa ăn.
Khi ướp tôm thì nên chú ý coi mẻ tôm có bị mặn hay không.
Đôi khi tôm biển ngấm muối sẵn không để ý mà cho nhiều muối là nó mặn thấy bà luôn đó.- Chiên như vầy tới khi nào thì được anh?- Tới khi nào nó vàng là được.- Em thấy nó vàng vàng rồi nè.- Phải thêm chút nữa, vẫn còn trắng trắng một tí kìa.Món này ăn với tương cà chua khá là ngon, nhưng chuẩn vị nhất theo mình là phải có tương ớt.
Tương ớt làm tương đối là đơn giản, chỉ cần xào sơ ớt, tỏi và cà chua, sau đó bỏ hết hỗn hợp vào máy xay sinh tố xay mịn hết cả lũ.
Tiếp theo dùng ray lọc đổ hỗn hợp này vào nồi, lọc hết cặn (hột ớt, vỏ ớt, vỏ cà chua các thứ).
Bắt lên bếp sau đó bỏ thêm gia vị như đường, muối, giấm cho vừa ăn, cuối cùng là bỏ ít bột năng vào để làm sệt hỗn hợp là có ngay hũ tương ớt làm tại nhà vừa ngon vừa hợp vị.
Khâu nêm gia vị thì các bạn nên nêm nếm cho kĩ và ghi chép lại cẩn thận để lần sau có làm thì cứ theo công thức mà làm, chứ tương ớt mà nếm nhiều quá thì lột lưỡi nhé.- Vậy ra tương ớt đóng chai người ta cũng làm như vầy hả anh?- Đâu biết đâu, công thức bí mật của người ta, cái này là chị Kha chế đó.- Ngon qua chừng, ngon hơn tương ớt đóng chai nhiều.- Thì mình nêm theo khẩu vị của mình nó phải ngon hơn là nêm theo khẩu vị chung chứ.- Anh của em giỏi quá hà.- Hê hê, trò cứ quá khen.- Có đâu, anh giỏi thiệt mà, bởi vậy em mới thương anh nhất đó.- Thiệt không?- Để chứng minh cho xem, há miệng ra đút tôm cho ăn nè.Mình vừa hả họng chuẩn bị táp miếng tôm thì có tiếng nói vang lên từ phía sau...- Thấy anh đoán hay chưa, anh bảo em là dưới 18 tuổi mà.- Chỉ có mấy cái đó là anh giỏi thôi.- Cũng không có gì, con nó giống em mà.- Già đầu rồi còn giỡn hoài con cháu nó cười cho.- Ba, má! Ba má mới về hả? - bé Kiều quay lại hỏi với giọng khá là bất ngờ.- Ừ, mới đáp khoảng hơn tiếng trước.
- ông ba trả lời.- Sao không gọi điện cho con.- Tính gây bất ngờ cho con gái yêu, ai ngờ về thấy cảnh...hic...đau lòng quá em ạ, mình xuống thứ hai rồi.- Ba nói...gì vậy? - bé Kiều bối rồi, mình thì vẫn đang đứng hình.- Hồi con gái ba tuổi có nói là thương ba mẹ nhất, ba con mới bảo để coi ổng đứng nhất được bao lâu.- A...!- làm bé Kiều kiểu không nói nên lời có chăng là phụ huynh của ẻm mà thôi.- Con chào...cô chú - mình lên tiếng.- Tất cả là tại thằng ôn này.
- ông ba nhìn mình bằng đôi mắt chuyển dần sang hình khẩu M16- Ơ...dạ...?!?- Tại mầy mà con bé bỏ mẹ...và ba nó luôn, ông không tha cho mầy nhé.- Ơ ớ...- Chú giỡn đó con, đừng để ý.- Giỡn gì em đừng cản anh để anh xử nó.
- thôi phen này tan xác rồi.- Kệ ổng đi, hai đứa làm tempura đó hả, thơm quá.- Duy dạy con làm đó má.- A a a - ông ba nàng hả họng.- Gì vậy anh?- Chờ con gái yêu đút tôm cho ăn.- Ba!!!!- Bất công quá mà, vợ, em phải đòi lại công bằng cho anh.- Tôm ngon quá - má nàng bơ ông nội kia làm thử một con rồi nhận xét - tương cũng vừa ăn nữa.- Cả nhà ăn cơm luôn nghen.
- bé Kiều vui vẻ trở lại.- Hai đứa ăn trước đi, ba má tắm rửa chút rồi ăn sau, bay mấy tiếng rũ rượi quá.- Dạ.Nói rồi bà má kéo ông ba bé Kiều về phòng còn ổng thì vẫn nhắng nhít kiểu con nít bị phụ huynh kéo đi rồi ăn vạ.- Anh đừng để ý ba em nha.- Anh thấy...cũng quen dần rồi.- Vậy là được rồi, hihihi, ăn cơm thôi anh.- Chờ phụ huynh ra ăn chung luôn cho vui.- Không sợ bị ba em quần nữa hả?- Cũng hơi ớn nhưng đông người thì có không khí gia đình hơn, em biết anh ăn cơm một mình miết mà.- Ừ, tội nghiệp ớn không, đút cho con tôm nè, nói a đi.Con đường tình yêu lại trải đầy hoa hồng.
Ngồi chờ thêm mười lăm phút nữa thì phụ huynh nàng ra rồi cả nhà ăn cơm.
Có hai bậc phụ huynh vô thì xôm tụ hẳn lên, cũng hỏi han tình hình các kiểu.
Chung quy lại thì cũng không có thông tin gì quan trọng cho đến khi bé Kiều nhắc đến mối duyên nợ từ đời cha chú.- Ba má Duy nói là có quen biết ba má đó, nói là hồi đó học chung cấp ba.
- bé Kiều gợi chuyện.- Có à? Ba má con tên gì Duy? - bà má hỏi- Ba con tên Hoàng, má con tên Trang.- Họ tên đầy đủ là gì?- Trần Hà Huy Hoàng và Nguyễn Yến Trang ạ.- Gì, Thiệt hả? - ba bé Kiều bất ngờ.- Dạ!- Vậy là có quen biết rồi.- Không những thế còn chơi thân nữa đó.
- má bé Kiều nói.- Li kì vậy ạ? - mình hỏi- Ừ, má con là bạn thân của cô, còn ba con với ông này là anh em trên bên dưới thuyền, một người chảy máu thì người kia đứng nhìn rồi cười vào mặt nhau.- Chuyện cũng lâu lắm rồi em nhắc lại làm gì nữa?- Tụi nhỏ nó hỏi thì nói cho tụi nó biết, có gì mà phải giấu?Thế rồi hai đứa nhỏ được nghe thêm chuyện ngày xưa của các bậc phụ mẫu.
Như đã nói từ trước thì ba bé Kiều thuộc dạng lãng tử nghê sĩ.
Ba mình thì thuộc dạng cục súc (chắc di truyền qua cho mình) thì mình biết nào giờ nhưng nghe ba bé Kiều kể mới biết ổng hồi đó cũng không phải dạng vừa.
Nếu nói là đầu gấu cấp trường thì phóng đại quá nhưng cũng thuộc dạng có số má, mấy cha nội mà dữ dằn trong trường cũng phải chừa ông ba mình ra vì ổng cứng quá.
Hai ông trẻ chơi thân với nhau, ba má bé Kiều quen nhau nhưng hồi đó ít đi chơi riêng lắm, đi chơi lúc nào cũng gọi hội theo thế là ba má mình quen biết nhau rồi dần dần cũng trở nên thân thiết.
Có điều là ba mình thì ổng nhát chả dám tỏ tình nên đến lúc tốt nghiệp rồi thì cả hội mất liên lạc, cuối cùng thì bằng một cách thần thánh nào đó ba má mình cưới nhau, tóm tắt lại là như thế..