Yêu Mà

Chương 68




- Hé lô.- Ủa, Duy làm gì ở đây vậy? - bé My hỏi bằng thái độ bất ngờ.- Chủ Nhật rảnh qua đây học kèm.- Có đóng học phí không đó? - Thanh Tuyền chen vô.- Có mà.- Gì, đừng bảo...hai người...Kiều dạy Duy học xong Duy lấy...thân trả phí nghen? - tên Thanh Tuyền mà sao đầu óc bạn nó cứ đục đục thế nào ấy.- Bậy dòi, Duy hướng dẫn Kiều nấu ăn thôi.

Đang nấu ăn ở trỏng đó, thôi vô nhà vô nhà đứng đây chi cho nắng.- Ừ, mở cổng ra mới vô được chứ.

- Ngọc My bắt bẻ.Dắt hai nhỏ này vào nhà rồi mình lại bò xuống bếp.- Anh coi thử xem xào vầy được chưa? - bé Kiều chỉ vào cái chảo.- Hơi kĩ quá rồi, đậu mất màu xanh rồi.- Vậy giờ sao?- Ăn luôn chứ sao, mất màu chút xíu chứ nêm nếm gia vị ngon thì vẫn ngon à.

Chút xíu thì quên nãy giờ đủ mười phút chưa?- Chắc đủ rồi đó anh.- Tắt bếp cái nồi gà rồi đậy nắp lại, chờ tầm hai mươi phút là ăn được.- Tình tứ quá hen, nấu ăn chung đồ...- giọng bé Tuyền.- Tui học nấu để...làm đồ ăn đãi mấy bà đó.- Tin được không bà My?- Chắc được, mặt bả đỏ như gấc rồi kìa.Bé Kiều bị hai nhỏ bạn dập cho banh chành, mình phải chữa lửa gấp không hồi nó cháy là tan xác hai đứa.- Hai người ăn cơm chưa? Chưa thì tí ăn chung luôn nhé.- “Chủ nhà” mời ai dám từ chối.

- Bé Tuyền tiếp tục châm xăng 92 vào mồi lửa.- Kì cục quá nha, ý kiến nữa là cho nhịn hếttttt.

- ít khi thấy bé Kiều phản ứng kiểu này, bối rối vì yêu là đây sao.- Chọc tí làm thấy ghê, tụi này phụ đươc gì không?- Cũng xong hết rồi, giờ chỉ còn chờ nồi gà nữa thôi, hai người phụ sắp chén đũa lên bàn ăn nghe.

- mình nói.Sau đó thì bày biện mâm cỗ xong ba đứa con gái chụm vào chém gió tán dóc còn mình thì ngồi trơ mắt ếch...canh nồi gà.

Cảm giác bị đưa vào sở thú xong nhốt lộn chuồng chắc nó là như thế này đây.

Hai chục phút dài như hai thế kỷ.- Giờ mình lấy gà ra chặt hả anh?- Lấy ra thôi, anh chuẩn bị sẵn chậu nước đá rồi nè, bỏ nó vào đây.- Chi vậy?- Bỏ vào nước lạnh thì chênh lệch nhiệt độ sẽ làm cho da gà giòn hơn, ăn ngon hơn.

Bình thường phải để ba mươi phút nhưng giờ ăn gấp nên để thêm mười phút nữa thôi rồi mình ăn luôn cho lẹ.- Dạ, mà sao con gà mình luộc nhìn nó nhợt nhạt vậy?- Nhợt nhạt là sao?- Da gà nó không có được vàng như ngoài hàng người ta làm.- À, muốn da gà vàng thì trừ khi cái giống nó vậy, còn không thì em phải bôi lên da nó chút nghệ, anh không thích nghệ lắm nên mình có thể bỏ qua bước này.- Bà Kiều, bà Kiều.

- Bé Tuyền gọi.- Gì đó Tuyền.- Không ấy chừng nào hết khoa học nấu ăn, nhượng lại thầy giáo cho tui đi.- Muốn thì vô học chung nè.- Không, tui lười lắm, để ổng làm cho tui ăn luôn.- Không nhé, thầy giáo độc quyền của tui, anh khoái lắm sao mà cười hoài vậy?Đang nói với bé Tuyền, bé Kiều quay lại xúc mình.- Sắp được ăn nên vui cười chút thôi có gì đâu mà...- Ngụy biện!- Bả không chịu thôi ở đây còn hai đứa nữa nè, Duy cứ vô tư mà chọn một trong hai thôi.- Tui méc má nghen.

- bé Kiều có vẻ càng ngày càng lép vế với hai mụ kia rồi.- Thôi chọc tí thôi mà, bé Kiều dễ thương dễ xợ.

- giờ mới thấy thím Tuyền cũng thuộc loại cao thủ chứ chả vừa.Mười phút sau thì mình lấy con gà ra và bắt đầu chặt.

Bé Kiều đòi giành làm nhưng mình không cho.- Chưa được, em phải luyện thêm cách dùng dao một thời gian nữa, chặt không khéo thì nguy hiểm lắm, đứt tay như chơi đó.- Anh làm được mà sao em không được?- Anh mới được cấp chứng chỉ chặt gà khoảng ba năm nay à.- Bộ chặt gà khó lắm hả? - bé My hỏi.- Phải dùng nhiều lực và dùng con dao to, nên không quen thì nguy hiểm lắm.

- bé Tuyền giải thích hộ mình.- Tuyền cũng có kinh nghiệm ghê ha.- Biết lý thuyết thôi à, hôm bữa chặt thử một cái xong phụ huynh cấm chỉ tới giờ luôn.- Ghê vậy hả? - Ngọc My ngạc nhiên.- Ừ, mà Duy chặt được gọn từng miếng vậy là giỏi lắm đó.

Còn quan tâm tới Diễm Kiều nữa nè, chặt không quen nguy hiểm lắm.- Ai cần quan tâm đâu, làm lẹ đi rồi ăn cơm...đói bụng rồi.Nói rồi bé Kiều quay ra bàn ăn với Ngọc My, chỉ còn Thanh Tuyền nán lại với mình, nhỏ thì thầm.- Giờ có đứa ngon lành rồi hả, chừng nào chung độ cho tui đây?- Chung độ gì?- A, tính xù kèo hả, đó, bởi người ta nói mà, làm mai xong rồi có người quên bà mối luôn, hic.- Dòi dòi, thế giờ muốn gì.- Bữa nào dẫn Tuyền đi ăn kem là được.- Quyết định vậy đi.- Quên nữa là nghỉ chơi nhé.- Bảo đảm không quên.

- toát mồ hôi hột với thím này.Loay hoay mãi tới 12 giờ rưỡi mới ăn cơm được, cơ mà thịt gà luộc chấm nước mắm làm theo công thức mình học từ chị Kha thì ngon không tì vết.

Đậu ve bé Kiều xào hơi quá lửa chút xíu nhưng khoản nêm nếm gia vị thì em nó có vẻ vượt trội so với mình rồi.- Cơm ngon ghê.

- Ngọc My nhận xét- Cũng bình thường thôi mà.

- mình khiêm tốn, trong bụng thì phái chí lắm.- Ổng giỏi bếp núc vậy rồi bà học chi nữa Kiều, cứ vậy mà hưởng không sướng hả? - Thanh Tuyền tiếp tục màn chọt gậy bánh xe.- Ai biết được vài hôm nữa lại theo người khác, lúc đó tui đói thì làm sao, phải tận dụng thời gian mà bòn rút chứ.- Cũng phải ha, thanh niên nhìn vậy chứ có tướng trăng hoa lắm.

- bánh xe bắt đầu thấy kẹt kẹt rồi.- Đề nghị các bạn không nói xấu người đang có mặt nhé.- Người ta nói giỡn thôi mà, hay là ai đó có tật giật mình?- Làm...làm gì có.- Tội nghiệp thay cho Diễm Kiều nhà mình.

- Ngọc My nhìn bé Kiều thở dài.- Tui còn thấy tội cho thân tui mà.

- bé Kiều cũng ăn theo.- Phận làm con gái của chị em mình thiệt thòi vậy đó.Nãy cơm lành canh ngọt mà sao giờ cảm thấy như ngậm muối trong mồm, mặn chát hà.

Vô đúng cái ổ bể bị chị em nhà người ta xài xể.

Vừa ăn vừa nuốt nước mắt, ăn xong thì phải làm ô sin dọn dẹp, hức, phận làm con trai mới một lần yêu con gái, nhìn về tương lai mà thấy thân trâu ôi miệt mài.

Thầy mẹ thương con...dâu, đẩy ta ra phố lang thang suốt đêm dài.Xong xuôi mọi thứ rồi ra học, một trò ba cô giáo.

Thế mông nào thanh niên đầu đội trời chân đạp dép IQ lại thấp nhất trong bốn đứa, chí ít cũng bằng một đứa cũng đỡ bã.

Bài nào làm cũng có kiểu ba đứa kia “à, ra là vậy” còn mình thì “ý là sao, giải thích lại chút được không?”.

Thật là khốn khổ cho cái thân to óc trái nho của mình.Học đến gần 3h chiều thì hai nhỏ kia về, mình lấy cớ là chưa thông lắm nên ở lại cho chúng nó khỏi nghi ngờ.

Khổ đời thằng nhỏ, ở với gấu mà cứ phải giấu sợ thiên hạ biết.

Không hợp với tác phong của một thanh niên chính trực, thích màu trắng và ghét sự giả dối.- Mãi cũng xong, uống nước cam không anh pha cho.- Không thèm.- Lại giận dỗi gì nữa đó.- Làm gì có! - cái giọng này là có chuyện đây mà.- Nói nhỏ anh nghe đi, không nói ai đâu mà.- Không thèm.- Thôi mà nói đi mà, giận dỗi gì đó.- Đi hỏi Ngọc My ấy!- Sao lại có My ở đây?- Ngồi học thì cứ nhích nhích lại gần, rồi toàn hỏi Ngọc My chỉ bài, thích thì cứ đi tìm người ta mà hỏi nhá.- Ớ, tại...- Tại cái gì?- Tại lỗi của anh, xin lỗi mà.- Biết lỗi rồi hả?- Biết rồi.

- chả biết lỗi gì, cứ nhận vơ vậy thôi.- Dẻo mỏ lắm, nhìn là biết không biết gì rồi.- Ơ...ớ...- Nhưng nhờ thái độ thành khẩn, lần này bỏ qua cho anh đó, mốt còn vậy nữa chết với tui.- Biết...biết rồi...!- kiếp sợ vợ bắt đầu từ đây...- Giờ...cúi người xuống.- Rồi, chi vạ...*Chóc*- Hun cái nè, thương ghê cơ, biết nhường nhịn người yêu vậy là tốt, thưởng cho anh đó, hihihi.- Không ấy em giận vài cú nữa đi.- Chi dzợ.- Hun thêm vài cái nữa.- Thích hun thì nói một tiếng.- Thích lắm.- Thích thì hun đi, nhưng mà lúc chỉ có hai đứa thôi nhé..