Chơi game được một lúc thì bé Kiều ngủ luôn, chắc đêm qua ngủ không được ngon sáng lại bị dựng đầu dậy sớm.
Đặt bé Kiều nằm đàng hoàng lại rồi mình về phòng nằm nghĩ ngơi tí cũng chợp mắt được vài phút.
Dậy lấy đồ ra nấu cocktail kiểu nhà mình.
Cũng đơn giản, gồm có mận (quả roi) và dứa (thơm, khóm) ngào đường với syrup dâu.
Thành phần phụ thì có thêm vải hộp, mứt đu đủ.
Bỏ tất cả vào ly chế vào một ít syrup dâu, sau đó rưới nước cốt dừa lên, lúc nào ăn thì đập đá vô, nếu có đá bào thì càng ngon nữa.
Xong xuôi tính lên gọi bé Kiều thì nàng xuống rồi.
Nhìn cái mặt có vẻ còn buồn ngủ.- Anh đang làm gì đó?- Ra đây ăn nè, đồ độc, ngon lắm...há miệng ra ăn thử xem.- Ngon quá, giòn giòn ngọt ngọt, hơi chua chua chút xíu nữa, cái cục hồng hồng là cái gì vậy anh?- Mận, sáng mua đó, giờ làm cocktail.- Không chịu đâu.- Sao vậy?- Sao không gọi em xuống rồi chỉ em làm, giấu nghề phải không?- Thì hôm khác chỉ cho, dễ lắm.- Khóc nhè đây.- Khóc đi, giờ anh ra nhà hàng nè, ở nhà ngoan tối anh về mang đồ ăn về cho.- Giống nuôi con mọn quá ha.- Kiếp sau đằng nào em chả thành con gái anh.- Tính xa dữ, cho em ra nhà hàng với, giờ em cũng biết nấu rồi nè, em phụ cho, không tính công luôn.- Ở nhà nghỉ ngơi coi phim phổm các thứ ăn cocktail không sướng hả?- Ứ, cho bé Kiều đi cơ, ở nhà một mình sợ...ma lắm.- À ừ rồi, vậy đi.- Chờ em sửa soạn tí nha.- Ừ, cũng còn sớm mà, cứ thong thả.Bé Kiều lên lâu sửa soạn cũng mất hai chục phút nữa rồi đi xuống.- Đi thôi anh.- Ăn mặc kiểu gì kia?- Là sao?- Kiếm cái quần dài mặc vào, không có áo tay dài thì mặc áo tay ngắn chứ sao lại mặc áo không tay luôn vậy?- Sao đó, sợ em bị người khác nhìn hả?- Phụ bếp mà mặc kiểu đó dầu mỡ nó bắn vào tha hồ mà phỏng nhé, lên thay bộ khác không thì ở nhà.- Ứ, vậy mà làm người ta tưởng...- Tưởng cái gì, thay đồ lẹ rồi đi.- Khó ưa!!! - đấy, anh chị em làm chứng nhé, quan tâm thì bị bảo là khó ưa.Thêm mười phút nữa em nó cũng xuống và có bộ đồ mới, mặt nhìn có vẻ cũng còn giận hờn vu vơ.
Làm ơn mà cứ mắc oán goài.- Bé Kiều hả em? - chị Kha hỏi.- Dạ, chào chị.- Đi ăn hả? Thằng kia vô bếp chuẩn bị đi dòm ngó cái gì mậy! - phân biệt đối xử quá.- Dạ không chị, hôm nay chị cho em phụ với Duy nha.- À...ùm...cái này...- Em không có phá đâu, hứa mà, không tính công luôn, nha nha.- Ý là để em đứng bếp thì không ổn lắm, nhan sắc này cần được tận dụng, em chạy bàn cho chị được không?- Dạ được chị.- Ok lại đây chị chỉ cho mấy cái cơ bản.- Em chạy bàn luôn được không chị? - mình lên tiếng.- Thấy cái mặt mày khách người ta bỏ về hết, chấp nhận số phận đi em.- Mấy hôm đứng ngoài cũng đông khách mà.- Người ta ngắm chị mày chứ có ngắm mày đâu, biến liền cho chế.Sau một đoạn hội thoại ngắn thì mình đã thấy được cuộc đời toàn những bất công là thế nào.
Một khi đã xấu thì xác định cứ vai ác mà đóng, đừng ráng làm gì mệt thân, hic.
Tối hôm ấy nói chung buôn bán cũng được, mình ở bếp trong nên không có ra ngoài, nói chung cũng khá đông, dù gì cũng cuối tuần.
Cuốc đến bảy giờ tối thì hai đứa được thả, ngoài tiền công còn được thêm hai phần bún thịt nướng to ú ụ.- Em không lấy tiền công đâu.- Không lấy mai mốt không ra đây nữa nghe.- Ơ vậy thì em lấy.- Vậy mới được chứ, thôi về nghỉ ngơi đi.- Dạ chị.Chở bé Kiều về nhà rồi hai đứa ăn tối cùng nhau.- Cho anh cục thịt nè.- Tốt dữ ta.- Thương anh lắm, bầm tím hết cả người rồi, ăn nhiều cho nó mau lành.
- mát hết cả lòng.- Ê cái này cục mỡ mà.- Đâu, thịt đó, người ta gọi là thịt trắng.
Mấy cục nhỏ nhỏ này là thịt đỏ, thịt đỏ không tốt cho sức khỏe, ăn thịt trắng nhiều mới tốt.- Giờ anh mới biết đó.- Nè cho anh thêm cục nữa nè, thấy bé Kiều thương anh dữ tợn hơm.- Dữ lắm luôn rồi đó.- Hihihi, ngoan, mau ăn chóng lớn, lát thưởng cho.- Thưởng gì dzợ?- Để coi sao đã rồi lát mới quyết định.- Cho tự chọn đi, lâu lâu mới thưởng mà.- Anh muốn thưởng gì?- Hun hít gì đi, he he.- Vậy thôi hả, không vấn đề gì.- Ớ, thế là đòi mấy cái khác cũng được hả?- Phần thưởng tự chọn mà, chọn gì chả được?- Thế để chọn lại...- Hết lượt rồi, hihihi.
Để lần sau nhoa.- Bao giờ mới tới lần sau.- Nhõng nhẽo ớn hơm, thế muốn gì?- Hứa đi, mốt chỉ có thương mình anh thôi, không thương thằng nào khác hết.- Y, khôn ghê không, dòi nhỡ anh thương nhỏ khác xong bắt em ở giá hả?- Làm gì có, bảo đảm với em luôn, anh chỉ có mình em thôi.- Nhìn mặt anh gian xảo đen tối lắm.- Mặt đen chứ trong bụng trắng tinh.- Trắng hơm?- Vạch xem thử biết liền.- Thôi ghê lắm, vậy là em tin rồi, hihi.
Anh của em là tốt bụng nhứt.
Thôi ăn lẹ còn tắm rửa nghỉ ngơi học bài nữa.
Mai còn đi lễ đó.- À, ừ.Thấy bé Kiều vui vẻ lại cũng đỡ, cứ lo sau vụ tối qua em nó phải chấn động tâm lý nặng lắm.
Tại xem phim thấy mà dính mấy quả như vậy toàn nằm viện vài tháng.
Đúng là không nên xem phim nhiều quá mà, nhiễm toàn mấy cái gì đâu.Nửa đêm đang ngủ thì nghe tiếng lục đục, đệch, nhà này lắm trộm vại.*Cạch*Tiếng cửa phòng mình mở, à đậu, hôm nay chú tìm anh là nhầm phòng rồi.
Cảnh cửa mở ra, từ từ, nhẹ nhàng, à kiểu tránh gây tiếng động đây mà.
Rồi một bóng đen chầm chậm tiến vào, não mình vẫn căng như dây đàn còn mắt thì trừng trừng thao láo, nó đang tiến gần về phía mình.
Kèo này thơm, địch có vẻ không đề phòng lắm.
Lúc nó lại gần mình thấy nó đang ôm cái gì đó, đệch mợ, trộm mà làm như ông già noel vác túi theo nữa, thằng này chắc chuyên nghiệp.
Dáng người nhỏ thó, có khi nào lại dạng nghiện xì ke không ta, lỡ nó thủ sẵn kim tiêm thì ếch nhái phát là tàn đời hoa.
Kiểu này tấn công trực diện không ổn lắm, dùng các đòn khóa có vẻ hợp lý hơn.
Nghĩ là làm, khi nó vừa tiến sát giường mình và bỏ cái túi xuống giường mình liền giựt lấy một tay nó rồi dùng chân kẹp vào cổ nó kéo toàn thân nó xuống giường rồi xoay qua đòn khóa cổ tay.- Á...!- giọng nữ vang lên, thời buổi đến con gái cũng phải đi ăn trộm thế này.
- đau...em...Giọng nghe đứt quãng vì bị mình đè lên cổ họng, cơ mà nghe quen quen.
Đệch, giọng bé Kiều.
Mình thả tay ra, xoay người lại rồi bật đèn ngủ lên, đúng em nó thật.
Bỏ mợ rồi.- Giáng Kiều! Có sao không?- Tưởng...chết luôn...rồi...đau quá...- Anh xin lỗi, tưởng...trộm.
Đưa tay anh coi.
- cầm tay bé Kiều kiểm tra, hên, chưa gãy khúc xương nào.- Đánh người ta muốn gãy tay luôn giờ bày đặt coi coi cái gì hả, lợi dụng nắm tay phải không?- Xin lỗi mà, tối quá đâu biết đâu.- Tha cho anh đó.- Mà qua đây chi vậy?- Em...sợ...không ngủ được.- Sợ ma hả? To đầu rồi mà còn sợ ma, he he.- Không có, không có sợ ma, sợ...mấy người hôm qua...Nhìn kĩ lại thì thấy bé Kiều đang run lên từng hồi, không biết vì sợ hay vì mới bị mình cho nếm thử đòn khóa.
Mà chắc sợ thật, tối qua lần đầu đánh lộn còn gì.
Lúc này mới thấy có vẻ mình vô tư hơi quá, dù gì bé Kiều cũng là con gái, lại đang ở tuổi tâm lý không ổn định, đá cũng bị oxy hóa nói chi bông hoa mỏng manh như nàng.- À...qua đây có người đỡ hơn ha.
- bé Kiều khẽ gật đầu.
- em nằm trong nè, anh nằm ngoài cho.- Dạ...anh - bé Kiều chọc chọc lưng mình.- Gì đó?- Mượn...cái tay chút xíu đi.- Chi, nè.- Tay to ớn, cái tay này nãy bẻ tay tui phải hơm.- Đừng bảo giờ đem ra xử trảm nhé.- Để làm đồ chơi, nghịch, hihi, ngủ nhé.Bé Kiều cứ vậy nắm tay mình rồi ngủ, thương quá đi mà.
Đừng lo gì nhé, anh sẽ luôn bảo vệ cho em, hú hú..