Ở ngoài nhí nhảnh dễ thương là thế mà vô game thì cực kì hổ báo cáo chồn.
Chắc thiếu nữ cũng thuộc dạng có tên đang thiếu tuổi, đi đến đâu là càn quét đến đó đúng chất trẻ trâu, mình chỉ có nhiệm vụ đi theo ăn hôi.- Tên nhân vật em nghe côn đồ ta.- Sao mà côn đồ?- Bố biến, nghe là thấy dữ dằn rồi.- Đọc nhầm rồi, là Bỏ Biển.- Sao lại bỏ biển?- Bỏ là Từ, Biển là Hải, ý là Từ Hải đó, Từ Hải đi với Kiều, hihihi.- Thằng ông nội đó chết đứng đó.- Vậy mới ngầu, hihi.- Quá ghê luôn.- Ê nó đánh anh kìa!!!- Đâu...Chưa kịp phản ứng đã về với đất mẹ rồi.
Chẳng biết thằng bỏ bố nào nó lại xúc mình, chắc thấy tên sách giáo khoa nghe cưng quá nên nó yêu luôn.- Anh quay lại chưa?- Đang bơi, bị nó đánh ngộp thở quá.- Em cho nó đớp CO2 rồi.- Nhanh gọn lẹ ha.- Em mà.Đấm đá được chút xíu nữa thì cả họ chúng nó kéo ra, chắc thằng kia bị thịt xong cay cú gọi hội ra quây hai đứa mình.
Mình thì coi như là con creep nhỏ rồi chỉ có bé Kiều quẩy banh nóc, cơ mà địch có vẻ đông và cũng có vài thằng nhìn đẹp đẹp.
Game online thì cứ đẹp là gần như sẽ mạnh, mãnh hổ cuối cùng cũng bị quần hồ làm thịt, bé Kiều bị chúng nó tiễn về đớp CO2 chung với mình.Sau đó thì chúng nó kéo cả guild ra giữ cổng luôn (ai chơi MU cũ thì sẽ biết bị nó canh cổng thì hết ra đường đánh quái)- Ui, tụi nó chiếm cổng không cho mình ra rồi.- Qua map khác vậy.- Không, không thể tha thứ được, anh chờ em chút.Và nàng cũng...gọi hội ra.
Guild của bé Kiều còn đông hả hung hãn hơn cả phe kia nữa.
Mới vô chơi mà đã vướng vào lao lý, đạo nghĩa giang hồ.
Sau vài phút thì giặc đã bị tấp tan tành.- Hội của em mạnh ghê ta.- Tụi kia yếu xiu à, được một vài đứa cỡ em đánh hội đồng mới thua.- Có vẻ cay cú.- Hành tẩu giang hồ, có thù phải trả.- Vậy luôn, mai mốt chắc không giám giỡn với em nữa rồi.- Anh bắt đầu biết nể em hơn rồi đó, hihi.Có vẻ đánh nhau xong mà chưa đã, bản tính khát máu trỗi dậy, đi tới đâu bé Kiều đồ sát sinh linh tới đó, ra bãi train mà có mấy đứa lâu nhâu là em nó đập chủ giựt bãi luônCày cuốc được gần hai tiếng thì nghỉ, lấy bài vờ ra học chút không mai lại toang.
Không có bé Kiều ở bên nhưng nhờ cái Yahoo chat mà em nó cũng giúp mình được chút ít, có bé Kiều giảng giải học dễ nhớ lắm.
Học tí rồi đi ngủ, lại một đêm nữa ngon giấc....- Tối nay em có bận gì không? - mình hỏi bé Kiều trên đường chờ em nó đi học.- Không anh, có gì hả?- Tối này có hội chợ, em muốn đi không?- Hội chợ có gì ở đó vậy?- Đồ ăn nè, trò chơi nè.- Anh qua đón bé Kiều thì bé Kiều mới đi được.- Ok, chiều đi học về anh qua đón.- Dà hú, tối nay được đi chơiiiii.- Nhớ xin phép phụ huynh.- Cần gì, anh cứ như ông già ấy - bé Kiều càu nhàu.- Lỡ về trễ thì cũng phải nói trước một tiếng chứ.- Đi hội chợ thôi mà, làm gì đâu mà lâu?- Nhiều trò lắm.- Thiệt hội chợ nhiều trò hơm, hay là anh định làm trò gì đó.- Nghi oan cho người không tốt không hà.- À người không tốt à, ghê lắm.- He he.Hú hí cả ngày chỉ mong hết giờ học sớm, xớn xác ngồi mơ mộng không lo tập trung nên tiết Lý bị cô Hiền xúc.
Bả dạy đời cho một tràng dài sọc, mình nhớ mang máng cái gì mà anh tưởng một lần làm bài tốt thì đã ngon lành lắm rồi này rồi nọ.
Đại loại nội dung là vậy, chi tiết thì không nhớ rõ lắm vì đầu óc lúc đó chỉ có nghĩ đến tối hẹn hò với bé Kiều thôi mà.- Cô Hiền quá đáng lắm, sao lại chửi anh quá trời vậy chứ? - bé Kiều càm ràm bà cô trên đường về.- Có gì đâu, tại anh không tập trung thôi mà.- Bả lấy bài thi của anh ra xỉa xói vậy mà anh chịu được hả?- Ôi dào, cỡ này nhằm nhò gì, hồi cấp I cấp II có mấy người còn làm ghê hơn nữa cơ.- Ghê hơn cỡ nào?- Thì nói kiểu cỡ nay lớn lên không làm gì được hết, học hành ngu dốt chỉ có đi hốt rác các thứ các thứ.
Nghe riết nó...nhàm tai rồi.- Họ nói anh vậy luôn hả?- Ừ, có mình em nói anh thông minh à, he he.- Anh là thông minh nhất luôn đó, mấy người kia toàn thiển cận thôi.- Thật luôn à?- Ừ, thông minh mới chọn em làm người yêu nè.- Hình như em đang khen...em phải không?- Đó, thử chút chíu là biết anh có thông minh nhanh nhạy hây không liền, ghê hơm.- Ghê, ghê lắm luôn....Chở bé Kiều và nhà rồi mình cũng về tắm rửa các thứ, hôm nay mình không làm cơm tối nên phụ huynh ra nhà hàng quất luôn ở ngoải.
Lên đồ chuẩn bị qua đón bé Kiều thì:- Ê Duy, đi hội chợ không con trai.
- Giọng thằng Luân.- Đi chứ.- Ra lẹ bố chờ.- Mày đi trước đi, tao đi đón bạn rồi mới ra.- Móa, có mới nới cũ ha mày.- Cỡ mày bố nới từ đời nào rồi cần méo gì phải có mới.- Khán nộn, tí chết bòa với bố.- Tí gặp.Có thằng bạn nối quần mà giờ vì gái phải cho nó ra đi, trong lòng cũng khá là xót xa, xin lỗi bạn tôi ạ.
Qua nhà bé Kiều tâm trạng cũng có chút giao động vì thằng bạn thân, năm nào cũng hai thằng lết đi chiến đấu, quẩy tới bến mà giờ thì như thế này đây.
Lên cấp ba mỗi đứa một nơi, âu cũng là số phận.
Thật là cảm thấy tâm tư quá đi mà.Nhưng tâm tư nào có mài ra ăn được đâu, trong khi bé Kiều mà mài ra thì cũng chấm mút được chút đỉnh.
Vừa thấy bé Kiều bước ra thì mình đã quên luôn thằng bạn hiền rồi.
Chuẩn thanh niên mê gái bỏ bạn là đây.- Nhìn gì đó, đi thôi anh.- À...ờ....