Nói rồi bé Kiều đi vô nhà luôn bỏ mình đứng ngẩn người ra, phê voãi ra.
Duy của hôm nay thì ngon lành chứ Duy của hồi đó kiểu nghiện mà còn ngại.
Thèm ôm ấp hun hút nhỏ dãi ròng ròng ra mà nào dám mạo phạm.
Chỉ có chờ được gấu ban phát thôi.Cà tởn cả tởn đạp về nhà thì đến giờ phụ huynh chia quà.
Đợt này ổng bả xách về cho nguyên cái CPU mới coong, ngon lành.
Ổng bảo ngày mai đi đăng kí mạng internet ADSL xài cho ngon lành (trước đó nhà mình xài mạng dial up, vừa chậm vừa mắc lại không ổn định).
Vậy là từ nay không cần phải ra net để chơi nữa rồi, ở nhà là có đầy đủ đồ nghề rồi.Ổng bả cũng hỏi thăm tình hình nhà hàng, mình chỉ báo lại là mọi thứ vẫn bình thường.
Kì này ổng bả về nghỉ ngơi vài hôm rồi qua tháng 12 lại đi tiếp.
Nghe đồn đợt tiếp theo này sẽ là làm farm một nửa còn nửa thời gian thì đi chăn gà.
Mỗi đợt đi đi về về cả hai ông bà gom góp cũng được kha khá.
Đợt đầu vác về được $4000 AUD, đợt này thì được gấp đôi.
Ổng bả bảo làm nhiều thì được tiền nhiều nhưng ông bác không cho làm, lí do thì như đã nói ở chapter trước.
Ngoài ra thì có thể làm ở farm khác của mấy người bạn ông bác nhưng ổng nói là phải giữ sức không là như ổng, về già lại tạch.
Nhà mình tính ra cũng mang ơn ổng nên thôi ổng nói gì cứ nghe đó, mà vậy cũng tốt, tham công tiếc việc bán rẻ sức khỏe của mình làm gì.Thay cái CPU đời thế chiến thứ 2 bằng con hàng mới vô chạy vù vù.
Xong xuôi ngon lành rồi thì đi ngủ.Sáng hôm sau lại như mọi ngày, dậy thây đồ rồi đi học.
Tâm trạng khá tốt vì ngoài được hun bé Kiều thì còn phụ huynh về.
Cà khịa nhau là chính nhưng có gia đình vẫn vui hơn.
Cơm trưa cơm tối có người ăn chung vui hơn là chỉ ăn uống một mình.- Chi mà nhìn mặt hớn hở quá dzợ?- Phụ huynh về, ổng bả đi lâu cũng nhớ.- Tưởng anh không thích.- Không thích bị vùi dập thôi chứ ở một mình cũng buồn.- Nhìn vậy mà sống tình cảm qua ta.- Anh mà, bữa nay ăn phở nhé.- Dạ.Có bạn gái dễ thương lúc nào cũng là một lợi thế, đến ăn phở còn được nàng sớt cho thêm một it bánh phở sợ mình ăn ít không đủ no.
Là một người đàn ông thì không thể để người phụ nữ của mình phải chịu thiệt thòi, mình liền sớt...một nửa phần thịt qua cho bé Kiều.
Đó là trên lý thuyết.Còn thực thế thì bé Kiều vẫn sớt bánh phở qua cho mình và tiện tay ngóp lại một đống thịt gọi là...lại quả.
Đúng thứ ham ăn hóc uống, cứ ăn đi, nuôi cho mập mai mốt tôi thịt.- Phở ở đây ngon ghê đó, ăn hoài không ngán luôn.- Ừ, nước với bánh phở họ làm ngon.- Thịt bò cũng mềm nữa.- Mềm lắm hả?- Anh không ăn thịt hả?- Toàn bánh không à.- Ây da, mấy người bán hàng kì ghê không ch...- Chắc là tại người bán hàng.- Vậy là tại bé Kiều hở.- Em nhận ra sự thật phũ phàng rồi đó.- Xin nhỗi mừ, bé Kiều ngây thơ biết gì âu.
Bé Kiều có qua có lại mừ, cho anh quá trời bánh phở để đổi lấy thịt mà.- Nhờ vậy mà anh no to bụng luôn.- Đó, tại em thấy anh bự nè, phải ăn nhiều mới...chóng lớn....Mỗi ngày trôi qua lại học được thêm nhiều điều mới lạ, hóa ra bự là phải mau ăn cho nó chóng lớn.
Chiêu này quả là số dách dòi, dách tan nát, dách toang hoác luôn.Cả ngày hôm đấy thì cũng không có sự kiện gì đặc biệt, chỉ có mình hóng quả về nhà thấy có internet xịn để dùng.
Và ước mơ đã thành sự thật, chiều đi học về là mạng đã lắp xong, có vẻ xung quanh mọi người đều đã có internet chỉ mỗi nhà mình mới lắp nên đường dây là có sẵn.
Phụ huynh bảo sáng đi đăng kí chiều có người tới lắp rốp rẻng rồi.
Phụ huynh bảo lắp để tiện có gì ổng bả bên Úc gọi Skype về hỏi thăm đỡ mắc công phải đi gọi nhờ nhà người thân.
Cài Skype xong thì mình cài luôn Yahoo.
Online lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày tháng chả có mống nào, mà bình thường mình cũng không online nhiều nên nhiều khi mấy đứa bạn thân chúng nó đổi nick cũng chả biết.
Vài hôm phải đi hỏi lại rồi add lại mới được.
Ngồi nghĩ vẩn vơ mới nhớ ra phòng bé Kiều cũng có máy tính, biết đâu em nó cũng xài Yahoo.- A nhô, Giáng Kiều bé bỏng đó hả?- Em đây.- Đang làm gì đó?- Đang tập đàn, có gì không anh?- Em có dùng Yahoo không?- Dạ có, anh cũng xài hả?- Anh mới lắp mạng, đọc nick đi anh add.- Dạ nick em là....- Ok anh viết lại rồi, tí nữa online add nghen.- Em đang on đó.- Ok vậy gặp em liền.Cúp máy, add nick bé Kiều vào, kèo này thơm, đỡ tốn tiền gọi phone, chat sáng đêm luôn.- Anh đây, hú hú.- Em đây, có mạng luôn nè, giờ tha hồ mà gặp anh, đỡ nhớ.- Nhớ lắm hả?- Nhớ nhiều nhắm, hihi.- Đang tập đàn mà hả?- Dạ, mỗi ngày em tập một ít.- Mốt theo bố mẹ làm nhạc công luôn hả?- Không, em không thích, em thích làm bác sĩ.- Thông minh như em chắc làm bác sĩ chữa bệnh mát tay lắm.- Bình thường tay em cũng mát mà, hihi.- Ờ, cũng mát thật.- Anh có chơi game không?- Có mà chơi toàn thua không à.- Chơi game gì dzợ.- Gunbound.- Chơi với em không?- Em cũng chơi Gunbound hả?- Không, em chơi dở lắm.- Vậy chơi cái gì?- Mu-Online.- Có luôn, em chơi Server nào để anh download về.- Em có link down nè anh load đi.- Ok, anh ra làm cơm tí vô với em nghen.- Dạ, lát gặp anh sau.Nấu cơm, ăn tối tắm rửa xong lên máy thì thấy download xong rồi.
Cài game xong tạo account rồi vô liền và ngay, đang phân vân không biết tạo char nào, chắc làm con Dark Knight cho nó đẹp trai, cỡ bé Kiều là chỉ có chơi Elf cute chứ chơi con gì.- Anh tạo account chưa?- Mới tạo, đang tạo nhân vật.
Mà em chơi char nào vậy?- Anh tạo Elf nhoa, em là Dark Knight, em sẽ bảo vệ cho anh.- Vậy luôn.
Cơ mà chơi Elf sao đặt tên con trai được.- Đặt là SGK là được rồi.- Sách giáo khoa à?- Sugar Giáng Kiều, nghe kêu hơm- Có luôn, mà sao lại là Sugar?- Bé Kiều ngọt ngào như đường mà hihihi.- Rồi thì ngọt anh tạo xong rồi nè.- Ok để em qua kiếm anhĐứng chờ chút xíu thì thấy có một anh Dark Knight (DK) cao to đỏ choét cánh kiếm lấp lánh các thứ, đến bao giờ mình mới được như anh ấy.- Anh, em nè.
- đệch- Gì mà sáng chói vậy?- Thấy ghê hơm, đi với em, anh có microphone không?- Có.- Gọi qua Yahoo nha.- Ok.Và thế là công cuộc phá đảo thế giới ảo bắt đầu..