Yêu Mà

Chương 50




- Nay qua chơi hả con? - “chị má” hỏi.- Dạ.- Đồ ăn đâu ngon vậy Kiều?- Con nấu đó má.- Gì?!? Con nấu được món này à? - ba bé Kiều tỏ vẻ ngạc nhiên- Con gái ba mà.- Bình thường nó có làm được gì đâu, em nhỉ? Bữa nay có bạn qua chơi nên...- Đúng rồi đó ba, Duy chỉ con làm đó.- Ừ...hả...vậy sao?- Dạ, ba má ăn luôn nè.- Hôm nay...ba hơi mệt, hai mẹ con cứ ăn trước đi lát nữa...- Anh ngồi xuống - giọng má bé Kiều đanh thép - lớn rồi mà cứ như con nít vậy, nhà có khách đó.

Duy con đừng để ý nhé.- Dạ, không có gì.

- mình cười trừ.Bữa nay coi như vã mồ hôi tập hai với hai thánh này.

Được cái như vậy thì cũng thoải mái, anh em nào biết cảm giác ra mắt phụ huynh người yêu rồi chắc cũng hiểu căng như dây đàn là như nào.- Món này ngon! - ăn thử một miếng ông ba khen liền, chuyện, mình chỉ đạo mà.- Vừa ăn thiệt, con làm hả Duy?- Dạ, Kiều làm, con chỉ hướng dẫn sơ sơ thôi à.- Duy giỏi lắm đó má, phụ bếp ngoài nhà hàng đó.- Còn trẻ mà giỏi ghê ha.- Dạ cũng hoàn cảnh đưa đẩy thôi.- Mấy tuần nay Duy dạy con làm đồ ăn đó.- Là nguyên cái tuần trước ăn toàn thịt bò với rau muống xào là nhờ thằng này à? - ông ba hỏi.- Dạ, tại tuần trước mới học được có một món đó thôi mà.

Nhưng ba đừng lo, tuần này con học được thêm hai món mới rồi.- Ê cu.- Dạ chú?- Thấy bé Kiều nhà chú sao con?- Sao...là sao ạ? - mình ngơ ngác.- Không ấy hai đứa bay viết cái giấy rồi mai mốt làm đám cưới, chú bắt rể....- BAAAAAAAAA.

- bé Kiều la lên mặt thì đỏ như...con tôm luộc.- Đùa tí căng vậy con, vui mà phải không e...!- đang nói giữa chừng thì ổng quay qua thấy má bé Kiều đang nhìn ổng trừng trừng nên nín khe luôn.

- thôi mọi người ăn cơm tiếp đi.Đến khổ, bệnh sợ vợ là bệnh chung của mọi người đàn ông chân chính mà....- Cám ơn cô chú mời cơm, con xin phép về.

- ăn xong rồi giờ chuồn cho êm.- Ừ, bữa nào rảnh qua chơi.

- má vợ tương lai có vẻ khác hẳn ông già vợ.- Dạ, chào cô chú con về.- Kiều, tiễn bạn đi con.- Dạ, má.Bé Kiều dẫn mình ra cổng chào từ biệt.- Anh đừng để bụng ba em nha, ổng hay giỡn lắm.- Anh thấy...vậy cũng được mà.- Quỷ, về đi, ai thèm mà cũng được cho anh.- Rồi anh về đây, mai gặp em nhé.- Tối đi làm về gọi cho em nha, em chờ đó.- Ừ, nhưng tối có thể anh về trễ hơn chút xíu.- Dạ.Về nhà thay đồ rồi làm một giấc đến hơn 3h mới dậy.

Cảm giác sảng phái lan truyền khắp nơi, rửa mặt cho tỉnh rồi bò ra nhà hàng phụ.

Hôm đó có tới ba tiệc sinh nhật cùng lúc nên cũng khá là căng thẳng vì tối Chủ Nhật bình thường đã đông khách sẵn rồi.

May mình ra sớm chuẩn bị nên mới làm kịp.Đến 8h vãn khách thì chị Kha thả mình về (thật ra là mình chủ động...chuồn)- Lương của ngày hôm nay nè, nhớ mang đồ ăn về.- Chị cứ làm vậy em...thích lắm, cứ thế phát huy nha.- Biến ngay cho chụy.- He he, biến liền đây.Tiếp tục lại một ngày như mọi ngày, về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi lôi đồ ăn ra.

Bữa nay có cháo vịt ăn với gỏi bắp cải.

Ăn đến đâu tỉnh người đến đó.

Ham ăn quá mới sực nhớ ra phải gọi cho bé Kiều.- A nhô, Giáng Kiều bé bỏng đâu dòi?- Em đây.

Nay về trễ dzợ.- Đông khách mà, em ăn cơm chưa?- Ăn lâu rồi, nãy em làm cá lóc hấp đó, ba má khen quá trời, nức mũi luôn.- Món đó dễ ăn mà cũng dễ làm ha, em thích ăn các món cuốn không?- Có, gỏi cuốn giống hôm nọ hội chợ anh làm cũng ngon lắm.- Để tuần sau anh chỉ em làm vài món cuốn nữa, bảo đảm ngon nhức nách luôn.- Nghe nói là thấy nhức nhức rồi đó, hihi.

Anh ăn tối chưa?- Đang ăn, hôm nay chị Kha cho cháo vịt với gỏi bắp cải.- Ứ, em cũng muốn ăn.- Ăn rồi mà.- Muốn ăn nữa.- Nhõng nhẽo ớn, hôm khác anh làm cho ăn.- Tối mai!!!- Ừ thì tối mai.- Là tối thứ hai đó.- Chắc kèo luôn ha.- Tối mai không có là nghỉ chơi.- Dòi, hứa, tối mai anh đãi.- Bạn trai em là nhất, hihihi.- Anh mà, thôi anh ăn lẹ rồi đi ngủ, mai qua đón em đi học nghen.- Dạ, anh ngủ ngon.- Em cũng vậy.Ngập tràn hạnh phúc, ăn cũng thấy ngon miệng hơn.

Thậm chỉ nước lọc uống cũng mát và ngọt hơn.

Vậy là mình đã có gấu được hai ngày rồi, cái cảm giác lâng lâng của lần đầu được yêu nó cứ thế nào ấy.

Thể hiện quá thì người ngoài nhìn vô lại bảo thằng này phởn, mà càng muốn giấu thì nó lại càng lộ ra.

Ước gì mọi thứ cứ mãi tốt đẹp như thế này, chả cần gì hơn.Ăn xong đánh răng rồi mình lên giường luôn, tầm này thì TV với chả film phổm gì, mai dậy sớm đi đón gấu đi học lại chả ngon hơn.

Nhưng vì đi nằm sớm quá nên cũng lăn lóc mãi mới ngủ được, vừa lăn vừa cười.

Nói không quá chứ có ai mà thấy cảnh đó dám xe bắt chó tới hốt mình đi trong một nốt nhạc luôn.

Không biết bé Kiều có cảm giác giống mình không.

Nhiều khi giờ đang ôm con Doraemon rồi cấu véo tưởng tượng đó là mình đây.

Bị bé Kiều nhéo thì cũng đau nhưng mà cảm giác phê nó lấn át.

Kiểu bị mấy ngón tay thon thả, nhỏ nhắn và mềm mại đó nhéo nhéo nó đã lắm.

Nghe có vẻ hơi biến thái ta.

Nhưng mà nó phê thật, kệ mợ, liêm sỉ gì tầm này, hê hê.Chả nhớ tối hôm đó mình mơ thấy gì mà sáng hôm sau thấy tỉnh dậy...dưới đất.

Chắc cũng giải cứu thế giới dữ dội lắm đây.

Ai hơi đâu quan tâm ba cái tiểu tiết ấy, vệ sinh sạch sẽ thay đồ đi đón gấu.

Mới hai tuần trước con cảm giác chở gấu thằng khác nay đã là chở gấu của mình, hớn hở hẳn ra.

Tới nơi thì thấy bé Kiều chờ từ lúc nào rồi, chi ma dậy sớm dữ, mới khoảng 6h15 chứ mấy.*kéttttt*Lết bánh luôn, xe đạp lúc đang yêu cũng thành Ferrari.- Chờ anh lâu chưa?- Em mới ra à, đi thôi anh.- Ok.Đi học thì bé Kiều chỉ mặc áo dài truyền thống thôi, không có cách tân.

Cơ mà người đẹp thì mặc cái gì chả đẹp, không mặc...chắc cũng đẹp mà.

Hôm nay bé Kiều bỏ tóc xõa, nhìn nhẹ nhàng nhưng trưởng thành hơn.- Gì nhìn em ghê vậy? Không lo ăn đi?- Đẹp quá!- Cái gì đẹp???- Em đẹp, đến cách ăn cũng đẹp, chắc là anh yêu rồi!- Ăn đi, nói chuyện nghe nổi da gà quá à, hihi.Ăn xong thì vô trường, hôm nay bé Kiều không vô lớp trước nữa mà đi chung với mình.- Sao không vô trước, đi với anh làm gì cho nó xa?- Thích.- Đưa cặp đây anh cầm cho.- Manly ghê nhoa, nhưng em cầm được rồi, cám ơn anh, hihihi.- Không có gì.- Có cái khác cho anh cầm nè.- Cái gì?- Nè.

- bé Kiều đưa tay ra..