Yêu Mà

Chương 47




Sáng thứ 7 ngủ dậy trong lòng khoan khoái, cảm xúc thăng hoa, ahihi.

Đánh răng rửa mặt chải chuốt cho đẹp trai rồi đi qua đón bé Kiều.

Trời xanh mây trắng, không khí trong lành, cảnh vật hôm nay đẹp hơn hẳn mọi ngày.

Tới nơi thì chưa thấy bé Kiều ra, chắc còn sớm, nãy mình ra khỏi nhà là 7h40, chạy tới nhà bé Kiều cao lắm là mười phút.

Đừng chờ chút xíu vậy.Không biết có phải nóng lòng chờ gặp bé Kiều không mà cứ nhấp nha nhấp nhổm, đồng hồ thì không có nên đừng chờ sốt cả ruột.

Mãi bé Kiều cũng ra.- Chờ em lâu không?- Không, nãy chắc anh tới sớm tầm mười phút à.- Ui, chờ em nữa tiếng luôn đó hả?- Gì mả nửa tiếng?- Giờ là 8h20 rồi.- Ủa vậy hả, hèn chi thấy mười phút mà sao lâu thế.- Đói bụng chưa? Chắc chưa ăn sáng đúng không?- Ừ, qua đón em rồi đi ăn luôn.- Em làm rồi nè, lát qua nhà anh ăn- Có luôn, vậy đi lẹ!Về tới nhà mở hộp ra, một hộp...bò xào mì, toàn bò chả thấy mì đâu.- Nhìn ngon mà mùi cũng thơm nữa.- Làm theo công thức thầy chỉ đó.*nom nom nom*- Ngon quá, trò làm ngon hơn thầy rồi.- Thật hả?!?- Ừ, mai mốt món bò xào là cho Giáng Kiều làm nghen.- Cứ tin ở e.....a....gài nhau hả?- Phát hiện nhanh ghê.- Hứ, mai mốt đừng hòng tui làm gì cho ăn nữa nha, trả lại hộp mì đây.- Không trả, em cho anh rồi mà.- Cho rồi giờ đòi lại.- Ứ, không chịu, hay là, trả bằng cái khác nha.- Trả bằng gì?- Ủa con gì trên tường kia???- Đâu, chỗ nào?*muah*Bé Kiều vừa quay qua thì mình hôn lên má em nó 1 cái.- Đó.- Nghỉ chơi anh luôn, ăn nhanh rồi học bài.Chả biết sao tự nhiên bạo gan rớt ra, cơ mà hiệu quả có vẻ cao.

Mặt bé Kiểu ửng đỏ lên, thái độ thì bối rồi, xấu hổ ngượng ngùng đáng yêu lắm.

Lúc nào cũng hay chọc ghẹo mình mà giờ thì cứ cúi mặt xuống, tay đan lại.

Không thể tin được là từ giờ mình có thể nắm đôi bàn tay nhỏ bé đó mà đi khắp cũng trời cuối đất.

Lại càng không thể tin là đôi bàn tay đó vừa làm cho mình bữa sáng ngon lành thế này.- Em ăn chưa?- Chưa, sáng em dậy rồi làm nên chưa ăn.- Sao nãy giờ không nói, há miệng ra đút cho ăn nè.- Kì...lắm...- Nhà có mỗi hai đứa.

- đúng, tầm này liêm sỉ gì nữa.- Aaaaa - cuối cùng em nó cũng chịu hả họng ra....Hai đứa thịt hộp mì trong vòng…nhiều nốt nhạc.

Phải nói là mình chưa bao giờ thấy hạnh phúc như vậy, không những có gấu đẹp, lại còn quan tâm đến mình.

Nếu cứ như vầy hoài thì mình cũng không mong gì hơn, he he.Ăn xong dọn dẹp rồi bé Kiều giúp mình học.

Học đến đâu là vô đến đó, bữa nay thì mình cũng không còn mơ màng gì nữa, giấc mơ đã thành hiện thực rồi, chỉ còn là tập trung làm việc để hiện thực ngày một tốt đẹp hơn.- Xong!!!- Em cũng vừa làm xong, anh làm còn nhanh hơn em rồi đó.- Nhờ em chỉ đó, anh nhanh tay nhanh chân chứ não chậm lắm.- Chậm mà nãy gạt hun lén người ta, hay quá hen.- Biết lỗi dòi mà.- Biết lỗi mà làm gì phải phạt anh...à mà thôi.- Thấy mặt anh dễ thương quá không nỡ phạt phải không?- Không, lỡ xúi dại anh nghe theo là em bơ vơ thì sao.- Xúi dại thì ai mà nghe?- Có người hôm qua còn đòi ăn chay bảy ngày đó.- Thì nói vậy thôi, lúc nào không có em anh lấy thịt ra ăn sao em biết?- Á à, chưa đánh mà khai nhé, vậy mà còn hứa hẹn dụ dỗ người ta, giờ lòi mặt cáo ra rồi nè.Nói sao cũng không lại bé Kiều hết, mà nhờ vậy mình mới nghiệm ra được chân lý: tại sao đàn ông sợ vợ.

Anh em tụi tui sợ hội chị em không phải vì chị em quyền uy bằng trời hay gì đâu nhá nhá nhá.

Chẳng qua tụi tui nể với nhường thôi.

Như trường hợp của mình, hôm nào bé Kiều ngon mà to tiếng lên xem, mình xếp ve ngay nhé.

Gấu mình mình sợ ai cười kệ người ta.

Đùa giỡn một lúc thì nhìn đồng hồ thấy mười giờ rưỡi.- Gần trưa rồi, để anh chờ em về rồi ra phụ chị Kha.- Anh làm đến tối luôn hả?- Ừ, thường 7h bả đuổi anh về rồi, lâu lâu khách đông quá thì mới cho anh ở lại.- Vậy tối nay dẫn em đi ăn chè nhoa, đền bù vụ hun lén hồi nãy.- Giờ anh đãi em gấp đôi chè, hun cái nữa được không?- Thích thì hun đi còn bày đặt hỏi, nói không cái có người tối nay ôm gối khóc hu hu cho xem.- Thế không hun, thèm vào, tối nay coi đứa nào ôm gối khóc cho biết.- Oa, em sai rồi, tha thứ đi mà, tội nghiệp bé Kiề....!- chưa nói hết câu bé Kiều đã phá lên cười.- Cười gì vậy?- Mặt anh làm bộ giận trông tức cười lắm, dễ thương ghê, hihihi.- Đã thế giận thiệt cho xem.- Hết giận đi cho hun.- Hết rồi, liền và ngay luôn.- Thôi không cho nữa, hihihi.Lằng nhằng qua lại cuối cùng là cũng...không hun được thêm cái nào, chở bé Kiều về lẹ rồi đi làm, hức.- Về nghỉ ngơi đi tối anh qua đón.- Dạ, gặp anh sau.Khi yêu đời con người ta chuyển sang màu hồng, mình cũng vậy.

Bữa nay ra đứng bếp mà mặt mày hớn hở như trúng độc đắc, mắt nhắm mắt mở thái hành thái bà nó vào tay.

Quả này rực lửa luôn rồi anh chị em ạ.

Đã đau tay còn bị chị Kha cốc đầu nữa.- Bữa nay trúng mánh hay gì mà không lo tập trung hả thằng kia?- Còn ghê hơn trúng số độc đắc nữa.- Gì ghê vậy kể chị mày nghe?- Em...!- đang tính nói có bạn gái, cơ mà dằn lại kịp.

- ...làm xong hết bài tập về nhà rồi- Mục tiêu của thằng em lớn lao quá ha.- Em của chị mà.- Ý mày là sao? Chị táng cho xéo háng nhé.- Đề nghị không bạo lực với nhân viên, cấp dưới.- Mày có mà cấp dưới quỷ, cầm máu lẹ rồi làm, khách đang đợi kìa.Làm đến 2h trưa thì được nghỉ ăn cơm trưa.

Ăn xong thì ra phụ dọn dẹp bàn ghế chuẩn bị cho buổi chiều.

Thường chị Kha cho mọi người nghỉ thêm 1 tiếng từ 3h-4h chiều lấy sức tối chạy, riêng bả thì cứ làm từ từ, lúc nhặt rau, lúc thái thịt.

Chủ tiệm có tâm là đây.

Mình thấy bả vậy nên cũng ra phụ, dù gì nhà hàng cũng có phần hùn của ông bà bô ở nhà.

Mấy anh chị nhân viên khác muốn phụ bả cũng đuổi ra, bắt nghỉ ngơi cho có sức.

Riêng mình thì lúc nào chui đầu vô cũng bị bả nhét thêm việc, chị với chả họ.Buổi tối hôm ấy khách cũng lai rai, không đông nhưng cứ đều đều.

Mấy ngày như vầy là thích nhất, thu nhập của nhà hàng cứ đều đều nhưng mọi người không ai phải làm việc quá sức.- Ông Duy hả? - giọng nói nghe quen quen- A, Hồng, Mai, cả Tuyền nữa, đi ăn tối hả?- Ra đây không ăn tối chắc đi...uống trà đá hay gì? Ông làm ở đây à?- Ừ!- Giờ tui mới để ý, đi ăn biết bao nhiêu ngày tháng rồi.

Hèn chi nhỏ Tuyền tối ngày đòi ra đây ăn.- A, đừng nghe nó nói.

Bữa nay có món gì đặc biệt không Duy?- Bún nước lèo chả cá ngon nhức răng.

Tối nay có phục vụ cả nước cam vắt.- Vậy cho Tuyền một phần, nước cam vắt làm giống hôm hội chợ được không?- Phần đặc biệt luôn, con hai bà ăn gì?- Cho giống nhỏ Tuyền đi, ăn không ngon không trả tiền nhé.- Chơi luôn, chờ tui chút nghen.Làm xong ba phần bún với nước cam là cũng 7h, dọn đồ rồi đi về, he he.- Em về nha chị Kha.- Bữa nay tự giác đỡ mắc công chị mày phải đuổi, hôm nào cũng vậy là tốt.- Đuổi phụ bếp như đuổi tà vậy là không được nha.- Biến cho khuất mắt chị mày nhé, nhớ cầm đồ ăn về, à lương của hôm nay đây.- Cám ơn chị, he he.- Nổi da gà quá mày, lượn đi cho nước trong.- Lượn ngay đây.Nhận đồ xong mình về luôn, trước khi về cũng ra chào bé Tuyền phát, dù gì cũng là bạn bè và khách quen, tuyệt chiêu giữ khách mà.- Mọi người ăn ngon miệng nghe, Duy về trước đây.- Bye Duy, nước cam ngon lắm.- Công thức gia truyền mà.- Ở lại chơi với tụi tui tí rồi về.

- nhỏ Mai nói.- Không được đâu, Duy phải về, có người đợi.

- sao nhỏ Tuyền biết ta.- Sao bà biết?- Tui có thiên lý nhãn biết nhìn xa trông rộng- Ù ôi, ớn quá bà ơi.

Mà thật hả ông Duy?- Ừ, Duy đi đây, ăn ngon nhớ quay lại ủng hộ tiếp nha.Toát mồ hôi hột, không lẽ bé Tuyền có thiên lý nhãn thiệt ta, nhìn sao biết có người đang chờ mình hay vậy.- Anh!!!- Ủa, Giáng Kiều, em làm gì ở đây? Bảo ở nhà chờ mà? - bé Kiều đứng chờ mình cách của tiệm không xa.- Người ta...nhớ.- Chờ đây lâu chưa?- Cũng mới à.- Từ nhà em ra đây cũng xa mà, đi gì ra?- Nãy ba má đi diễn nên em đi ké ra đây.

Chứ ở nhà một mình...sợ ma lắm.- Chính ra sợ ma mà ra đây tìm ngáo ộp.- Ngáo ộp ở đâu?- Anh nè, gào!!!- Ngáo ộp mà vầy thì em bắt về nuôi luôn.

- vừa nói bé Kiều vừa véo hai bên má của mình - phúng phính dễ thương quá trời, hihi.- Đau lắm đó nha.- Đó, vì người ta chịu đòn được còn em mới nhéo có mấy cái đã càm ràm.- Anh...đùa thôi, không đau tí nào, cho em nhéo cả ngày luôn nè.- Không thèm.- Ừ thì thôi không thèm, đi nào.Ra vậy, nãy chắc bé Tuyền đi ngang qua thấy bé Kiều đứng đây chờ.

Nói chứ hôm nảo phải đem gì đó cám ơn bé Tuyền, nhờ em nó mà mình mới đến được với bé Kiều ngon lành như vầy.

Nhưng chuyện đó tính sau, giờ đi ăn chè cái đã..