Yêu Mà

Chương 45




Hôm đó đi học về là lên kế hoạch liền và ngay.

Tối mai bé Kiều lại qua học nấu ăn, cơ hội đã có, chỉ còn cách thức thực hiện như thế nào thôi.

Kinh nghiệm từ phim ảnh, manga cho thấy cần có một món quà gì đó, kèm theo một khung cảnh lãng mạn.

Nghĩ là làm, tối hôm đó mình chạy ra mấy shop bán quà ngắm nghĩa mãi tia được con Doraemon nhìn mặt ngu ngu đần đần giống...mình.

Tặng bé Kiều con này là tối ngày em nó sẽ lôi ra ngắm rồi nhớ mình, rất là hợp lý.

Xong phần qua giờ đến phần trang trí, lãng mạn kiểu Tây thì phải có đèn cầy, khổ cái là mình không có cái chân đèn đẹp, có mỗi chân đèn…bàn thờ thôi.

Đem lên không lãng mạn nó thành lãng nhách rồi bị ông bà quở còn quá cha.

Đúng lúc đang bí thì nhớ mấy quả chị Kha trang trí bàn ăn cho tiệc tùng này nọ thấy có vẻ phù hợp.

Rồi mình mua hai cây đèn cầy về cùng một ít hoa cỏ.

Mình đặt cái miếng xốp cắm hoa vào một cái đĩa to, cắm hai cây đèn cầy vào giữa và bắt đầu xếp hoa xung quanh.

Các bạn có thể google “candle and flower centerpieces” cho nó trực quan dễ tưởng tượng nghen.Bạn nào có ý tưởng giống mình thì nên mua loại đèn cầy chuyên dụng hoặc ít nhất thì nên có cái gì đó ngăn cách giữa hoa và nến.

Hồi đó một phần vì mình làm vội quá không có thời gian kiếm, một phần cũng vì thiếu kinh nghiệm và kinh phí.

Vì nến nó cháy 1 hồi sẽ cháy xuống phần hoa bên dưới, không cẩn thận thì nó cháy sáng đêm luôn nhé.Thiên thời, địa lợi đã có giờ còn phần nhân hòa, tức là mình phải chuẩn bị sao cho ngọt.

Cả buổi tối ngồi viết ra cả đống kiểu “yêu anh nhé”, “Giáng Kiều làm bạn gái Duy nha”, “Duy làm bạn trai Giáng Kiều được không”...Tập qua duyệt lại cuối cùng thấy câu “mình hẹn hò với nhau nha” nghe có vẻ hợp lý nhất.

Không phải vì câu đó nghe hay hoặc là có ý nghĩa, đơn giản vì mình thấy...hay.Nguyên ngày hôm sau từ sáng đến chiều mình không nói với bé Kiều câu nào, lâu lâu ừ ờ cho qua chuyện thôi, để đến tối nay cho bất ngờ.- Lát mình làm món gì vậy Duy?- Cá lóc hấp gói bánh tráng.- Có khó làm không?- Bỏ cá vào nồi, hấp, xong.- Vậy thôi đó hả? Vậy ai cũng làm được mà.- Lát nữa biết, bí kíp gia truyền, bảo đảm không giống ai, ngon tuyệt vời.- Vậy mong sư phụ chỉ giáo, hihihi.Về nhà thay đồ các thứ rồi hai đứa bắt đấu làm bữa tối.- Ủa, cá này làm hết rồi, giờ mình chỉ rửa thôi hả?- Đúng rồi.- Rồi sao mai mốt Kiều biết làm cá?- Ra chợ mua bảo người ta làm cho nhanh, về chỉ việc rửa lại cho sạch thôi.

Làm cá cạo vảy mà không có đồ khéo đứt tay nữa thì khổ.- Dạ, em hiểu rồi thưa thầy.- Tốt, thế rửa cá tiếp đi.Cá lóc hấp thì nói chung không có gì đặc biệt, món này mình thường ăn theo kiểu cuốn bánh tráng cùng bùn và rau sống chấm nước mắm.

Nếu chỉ là cá hấp thì gần như cùng một con cá, ai hấp cũng như nhau cả thôi.

Đối với một số đầu bếp cao tay thì có thể sử dụng nhiệt độ và thời gian hấp để tạo ra sự khác biệt.

Có thể do mình không có cái lưỡi đặc biệt để thưởng thức món ăn ngon nhưng theo mình thấy thì nếu có khác biệt cũng khó nhận ra lắm.

Để dễ mường tượng các bạn có thể xem thử video 720p và so với 1080p trên smartphone, mình biết có sự khác biệt nhưng mắt nhìn vào thấy cũng...như nhau à.Sau một hồi giải thích sơ sơ cho bé Kiều thì mình bắt đầu chỉ em nó cách làm linh hồn của món ăn: nước mắm.

Nước mắm chua ngọt sau khi pha với chút chanh, đường, tỏi ớt mình bỏ vô nồi nấu sơ nó qua chút xíu.

Mùi đặc trưng của nước mắm sẽ được giảm bớt và màu sẽ nhìn bắt mắt hơn.Xong xuôi thì dọn đồ ăn lên bàn, bữa nay có hai đứa nên mình làm tới ba con cá.

Nghe ba con cá cho ghê ghê vậy chứ cá bé lắm nên ăn cũng chỉ vừa đủ thôi.- Aaaa, nhìn bắt mắt quá, bữa nay còn có hoa với nến trang trí luôn.- Trang trí bắt mắt ăn ngon hơn.- Ù ôi, sư phụ của bé Kiều giỏi ghê, hihihi.- Nhắm mắt lại đi.- Chi dzạ?- Xem điều bất ngờ.Thấy bé Kiều nhắm mắt rồi thì mình tắt đèn rồi đốt đèn cây lên.Một khung cảnh lãng mạn, bên ánh nên lung linh, có hai người đang nhìn nhau đắm đuối.

Tình cảm bắt đầu nảy sinh, anh yêu em và em cũng yêu anh, đôi ta bên nhau đến trọn đời...À đó là mình tưởng tượng ra còn thực tế thì cái ánh đèn cây leo lét bập bùng như ma trơi ấy, xung quanh thì tối thui chả thấy cái mốc gì, đến mặt bé Kiều mình còn thấy mờ mờ chứ nhìn cũng chả rõ nữa.

Nhưng thôi kệ lỡ rồi thì chơi luôn.- Giáng Kiều mở mắt ra đi.- Oaaa- Sao thấy sao?- Thấy ghê lắm luôn đó, mình làm khung cảnh phim kinh dị để ăn cá hấp hả?- Thấy trong phim nó đẹp lắm mà ta?- Phim gì vậy?- Không, không có gì.

Chuẩn bị ăn thôi, à mà có cái này....- Có cái gì nữa vậy?- Có cái này cho Giáng Kiều nè.

- mình vừa nói vừa lấy hộp quà từ phía sau ra.- Sinh nhật Kiều còn lâu mới tới mà.- Đâu phải quà sinh nhật đâu.- Vậy dịp gì tự nhiên tặng quà vậy? Đừng bảo quá tốt nghiệp khóa dạy nấu ăn nghen.- Không phải...là...tặng quà vậy thôi.- Vầy chắc mai mốt ngày nào cũng đi học nấu ăn quá, đi học không tốn học phí còn được quà, hihihi.- Vậy...- Sao nữa đó?- Mình hẹn hò nhé?- Hả? Là...hẹn hò...là...sao? - bé Kiều có vẻ bối rối, đến mình còn ngượng mà nói gì.- Là, con trai, con gái, hẹn hò...làm...người yêu đó.- A...vậy...nhận quà là phải làm bạn gái Duy hả?- Không, Giáng Kiều muốn thì làm...không muốn thì...thôi.- Hỏi thiệt đó hả?- Ừ.- Để Kiều suy...Đang nói giữa chừng bé Kiều ngấng mặt lên nhìn mình rồi em nó...cười như chưa từng được cười.

Mình chả hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nghe cười thì thấy chắc tạch rồi.

Quả này biết giấu mặt mũi nơi nào đây.- Không thích thì thôi...sao cười dữ vậy? - mình nói bằng một giọng đau khổ.- Không phải...xin...lỗi...!- em nó vẫn chưa nhịn được cười.Mình tính quay mặt ra ngoài cho em nó cười cho xong thì bé Kiều níu tay mình lại.- Duy bật đèn...lên được không...Xin lỗi Duy...Kiều cười là tại vì nhìn mặt Duy lúc hỏi Kiều đó, mặt nghiêm túc lắm nhưng bị cái đèn cầy nó leo lét...nhìn giống mấy ông trong phim ma đó, hihihi.- Tính ra Duy chuẩn bị giống trong mấy phim tình cảm đó.- Đây gọi là fail đó hả, hihihi.- Fail thì thôi, cười chọc người ta hoài, ăn cơm đi không nguội hết.- Chờ đã...Duy nghiêm túc đó hả?- Ừ, nghiêm túc đó...được chưa?- Vậy...Kiều từ chối!.