Ngoài trời mưa vẫn to nhưng có vẻ đã ngớt dần.
Dù tiếng mưa vẫn ào ào ngoài cửa, trong nhà là một không gian im lăng đến đáng sợ.
Trong không gian đó có hai con người, một trai, một gái.
Đứa con gái thì vẫn nhìn vào làn mưa cùng ánh nhìn xa xăm như nhiều tâm sự lắm.
Thằng con trai thì...ngáp ruồi.Sáng dậy sớm đi tiễn phụ huynh nên giờ mình buồn ngủ há mỏ ra, ngáp ngắn ngáp dài.
Cộng thêm trời mưa, âm u, mát mẻ càng làm cơn buồn ngủ lấn tới.
Giờ không ngủ thì không chịu nổi, mà ngủ thì ai biết được con nhỏ kia nó làm gì mình.
Thơi buổi kinh tế khó khăn, léng phéng mất đời giai như chơi.- Sáng nay dậy sớm lắm hả? - Kiều hỏi mình cắt ngang mấy cai suy nghĩ nguy hiểm đang dâng lên- Ừ, sao biết hay vậy?- Mắt thâm quầng hết rồi kìa.- Để ý kỹ dữ hen, thấy trai đẹp nên soi nãy giờ phớ hôn?- Là...làm gì có!!! Kiều thấy sao nó...nói vậy thôi mà.- Không có thì thôi làm gì ấp úng dữ vậy, hê hê.- Không thèm nói với Duy nữa.Kiều làm vẻ phụng phịu, ây dà, có triệu chứng gì đó nguy hiểm đây.- Làm như tui thèm nói chuyện với bà ý, hê hê hê....Lại im lặng, chắc mình nói chuyện có duyên quá em nó câm nín luôn.
Đồng hồ vừa điểm 3pm, mưa bắt đầu ngớt, mắt mình thì díp dần đều.
Để trụ được qua tình cảnh này chỉ còn một cách.- Bà uống được cà phê không?- Được chứ, Kiều thích cà phê sữa đá lắm, mà sao vậy? Duy tính lát tạnh mưa dẫn Kiều đi uống cà phê hả? Duy tốt ghê luôn á...- Xì tốp, tốt đẹp gì, tui buồn ngủ quá rồi, ngồi đây chờ tí đi.Mình lại xuống bếp pha hai ly cà phê, một đen một sữa *dại gái nhất chỉ có Duy thôi*.- Ngon ghê, bộ Duy làm bartender hả?- Ba...ba gì?- Không phải baba, bartender, mấy người pha chế đồ uống ấy.- Không biết, bộ tui nhìn giống mấy người đó hả?- Nhìn thì không giống nhưng biết pha nước chanh muối lại biết pha cà phê nữa, mà cai nào cũng ngon hết.- Cũng thường thôi, có gần chục năm kinh nghiệm chứ mấy.- Ghê vậy, Duy biết pha đồ uống từ hồi 5 tuổi luôn hả.- Chính xác là 6.- Ù ôi, ngưỡng mộ ngưỡng hộ, hi hi hi.Nghe giọng cười là biết nó chả tin mình rồi, đã thế còn cười bỉ nữa.
Thật là ruột đau như cắt nước mắt chảy ngược.
Nhưng không khí thì bớt u ám hơn, hai đứa truyện trò linh tinh chút xíu nữa thì mưa bắt đầu tạnh dần.- Mưa sắp tạnh rồi, chuẩn bị lên đường tìm nhà bà nhé.- Ừ, cám ơn Duy, hi hi hi.- Có gì vui mà cười hoài vậy.- Được về nhà ai mà hổng vui.- Biết có tìm được không, hay đêm nay tui lại phải chứa chấp thêm một mạng nữa.- Duy ơi!!!! - tiếng bà chị họ gào lên ngoài cổng- Gì đó thím?- Bà là bà treo mày lên nhé ở đó mà thím.Bả vừa vào tới nơi đã buông lời đe dọa rồi véo tai mình xách lên.- Ấy ấy, tiền bối cứ bình tĩnh có gì còn thương lương.- Lần sau còn goi chụy bằng thím chụy treo lỗ tai mày toong teeng nghe con.
Ủa mà ai đây? - vẫn nhéo tai mình bả nhìn qua nhỏ Kiều.- Bạn em, nãy mắc mưa nên vô trú.- Chào em, chị là Kha- Chào chị, em tên Kiều.- Em dễ thương ghê mà làm bạn với thằng cốt đột này à?- Ơ...dạ...em cũng bình thường thôi mà...- Bớt bỉ thằng em đi, bà chị qua đây có gì không?- Chị thôi thằng này, mày không bỏ chữ bà thì mày chết à? - bả lại véo tai còn lại của mình, hic.- Ớ rồi rồi, chị yêu dấu qua đây có gì không?- Vậy mới được chứ, nãy gió to cái cột chống ăng ten gãy rồi, mày coi qua sửa lại cho chị với, ông ba mới đi đám cưới trên Đà Lạt rồi vài ngày nữa mới về.- Dòi, lát em qua liền, giờ em bận tí xíu.- Thằng này, ông bà già đi cái là mày kéo gái về liền mậy.
- chị Kha chuyển sang chế độ thì thầm bằng pha chút bỉ vả, chả biết bé Kiều có nghe không nữa- Ăn giộng gì được đâu, giờ phải đi liền nè, chút em qua nhen.- Có ăn thì nhớ cẩn thận!Trước khi về bả còn bơm đểu cho một câu nữa.- Ăn gì vậy Duy? - Kiều thắc mắc- Ăn…tối, phụ huynh đi rồi nên bả sợ tui ăn bậy bạ rồi đau bụng đó mà.- Chắc cũng hay ăn bậy bạ nên mới bị nhắc đây mà, hi hi!*Có mà ăn thịt bà chứ ăn gì bậy bạ*Mình nghĩ vậy rồi cười trừ thôi.
Mưa tạnh rồi, đến lúc lên đường.
Lôi con xe đạp ra, con này là vô cấp ba được phụ huynh tài trợ.
Thân trai 15 năm trời chưa biết mùi gái là gì, vậy mà con hàng mới xúc về đã được hưởng mùi...mông.
Nhất mày rồi chiến mã ạ.
Khóa cửa cẩn thận, chuẩn bị hành trình đưa nàng về.- Lên đi tui chở bà về.
- vừa nói mình vừa chỉ vào yên xe- Chở nổi không đó?- Chừng nào tui tắt thở, bà nhớ tìm nhà thím Kha rồi nhắn bả “đêm này em không về” là được.- Ki ki ki, em nhớ rồi, chàng đưa em về nhoa, tổ quốc ghi công chàng.- Chính ra bà không quan tâm sống chết của tui luôn mà bày đặt hỏi chi vậy.- Đâu có đâu, quan tâm lắm má, Duy mà có làm sao ai đưa Kiều về.- Rồi rồi, đi lẹ.Hành trình bắt đầu..