- Kiều ngồi đây nghe - mình vừa kéo ghế vừa nói.
- để lấy thêm chén đũa.- Cám ơn Duy, mà sao...!Ngọc My ở đây vậy, có dịp gì đặc biệt hả?- Nãy My đi ăn mà nhà hàng đóng cửa nên Duy kéo về đây làm cơm rồi ăn chung cho vui, đằng nào mấy món ở ngoải cũng Duy làm mà.
- mình trả lời, bé My thì ra vẻ gật đầu đồng ý.- Diễm Kiều qua đây chơi?- Đâu có, tại sáng qua giúp Duy làm bài rồi Kiều để quên cái kẹp tóc, quay lại lấy ổng dụ vô ăn cơm luôn.- A, Duy dụ dỗ con gái nhà lành luôn?- Đúng rồi, nhìn vậy thôi ghê lắm, coi chừng bị bỏ thuốc rồi chiều tỉnh dậy là thấy đang ở cambodia đó.- Ui, ghê thế!- Sợ bỏ thuốc thì mấy người đứng có ăn nghen.- Nếu là Duy thì có thuốc...cũng ăn, không sợ.
- bé My phán.- Kiều cũng ăn, cho Duy nhịn.- Có bả đó, ngon ăn đi.Và chúng nó…ăn thật các giáo ạ.
Vì dự kiến chỉ có hai mống nên mình chỉ xối mỡ hai cái đùi gà góc tư thôi, khách đến nhà không lẽ cho nó ăn cơm không nên đành đau xót nhường miếng đùi gà vàng ươm óng ánh cho bé Kiều.
Nhìn chén cơm chiên chỏng chơ toàn cơm với…cơm mà lòng đau xót xa.Thấy vậy Ngọc My cắt một phần thịt gà qua cho mình, cảm ơn bạn đã hiểu ý và hành động giúp con người khốn khổ nơi đây.
Vừa xong thì bé Kiều cũng ngắt cho mình một miếng, hai em gái xinh tươi hai bên mỗi người chia cho một ít, cảm giác hạnh phúc dâng trào xúc động đậy không tả được.- Hai người ăn đi còn chờ gì nữa.
À, Duy rót nước cho nè.- Có Ngọc My ở đây nên bạn Duy vui vẻ ra mặt ha.
- bé Kiều nói, theo giọng điệu thì có vẻ không ổn.- Từ khi Diễm Kiều vô là ổng nói nhiều hơn đó, nãy giờ nấu ăn mà im ru à.- H người có vẻ thân thiết quá nhợ.- Không bằng Duy với Kiều được đâu.Ố ồ, đây có phải là huyền thoại hai em gái giành một anh đợp trai trong truyền thuyết đây không? Nếu là mình lúc này sẽ nghĩ như thế, còn lúc ấy thì...- Cả hai đều thân hết, nghe.
Ăn đi không nguội là mất ngon đó.- Không phải Kiều phá hỏng chuyện vui của hai người à?- Làm gì có, càng nhiều người càng vui mà, bình thường Duy ăn cơm có một mình à.- Ba mẹ Duy đâu? - bé My hỏi.- Ổng bả đi làm xa rồi.- Làm xa là ở đâu?- Xa lắm lắm.- Cụ thể là ở đâu mà bỏ con trai yêu dấu bơ vơ thế này? - bé My tiếp tục hỏi dồn.- Úc.- Thiệt hả? - cả hai em gái trố mắt nhìn mình kiểu như thanh niên từ sao Hỏa xuống.- Ừ, có ông bác blah blah blah...Bị một lúc hai em gái xinh tươi chất vấn mình khai sạch sẽ, đúng thanh niên chỉ có chết vì gái.- Ủa vậy cũng mới có mấy tháng thôi mà làm gì mà thiếu tình thương quá vậy? - bé Kiều xoáy ngay khi vừa hết chuyện.- Trước đó thì ổng bả cũng đi làm sáng đến tối mới về, ngày nào cũng tăng ca về trễ, vậy nên Duy mới phải làm hết việc nhà đó.- Bao nhiêu năm nay luôn?- Ừ, khoảng năm sáu tuổi là lúc ổng bả như vậy rồi, được một thời gian thì Duy bắt đầu học làm đủ thứ.- Bé xíu vậy làm gì? - Kiều, em hơi khinh thường anh trai mưa rồi đó.- Lúc đó chị Kha hay qua đây trông nhà rồi giữ trẻ luôn, bả bắt Duy làm đủ thứ hết.- Vậy là trước giờ cứ lủi thủi một mình vậy thôi hả? - bé My hỏi.- Nó đó.Không khí bắt đầu chùng xuống, cả hai đứa bắt đầu nhìn mình theo một ánh mắt như thế nào ấy, không diễn tả được, mình cảm thấy là có chút nghi ngờ trong đó.
Nhưng mình nào biết nói xạo đâu.
Con người hiền lành thật thà nhất quả đất.- Bao nhiêu năm trời không ăn cơm với gia đình luôn? - bé Kiều hỏi, ngày gì mà chúng nó hỏi lắm thế không biết.- Có chứ, mấy ngày ổng bả nghĩ lễ.
Mấy ngày đó vui lắm, hai ông bà lớn đầu rồi mà như con nít ấy, giành ăn với Duy luôn, he he.- Giành được không? - tới phiên bé My.- Tuổi gì mà...không giành được.
Quyền làm phụ huynh lấn át tất cả.
Có hôm ông ba giựt cái đùi gà của Duy rồi chạy vòng vòng, lúc Duy bắt được ổng chỉ còn mỗi cái cù lẳng.- Má Duy không nói gì hả? - bé Kiều.- Bả ngồi quất hết mấy cái cánh gà rồi dọn luôn nửa dĩa rau, phụ huynh nhà bá đạo lắm.Giờ thì cả hai đứa cười như nắc nẻ, mình kể chuyện buồn mà chả hiểu sao không ai thông cảm cho con người thân cô thế cô bị hai bậc phụ huynh đàn áp.Vừa ăn vừa nói hồi thì cũng xong, khỏi cần dọn dẹp mình đuổi cả hai đứa về.
Tiên sư, cả buổi kể toàn chuyện buồn xong bị bỉ thối đầu.- Cho phép mọi người giải tán.- Để phụ dọn dẹp rồi về? - bé Kiều đề nghị.- Đúng rồi đó, ăn xong về luôn vầy...kì chết.
- bé My nói- Thôi cho em xin, nãy giờ bỉ tui chưa đủ hả?- Có đâu, làm gì có phải không Ngọc My?- Chuẩn luôn, ai bỉ gì Duy đâu, làm gì có ai, hihihi.- Lượn luôn và ngay cho tôi.- Đuổi thì đi, hihi.
Cám ơn Duy nhiều nghen.
- bé My cám ơn mình kìa.- Không có gì, bao giờ rảnh lại qua nhá.Tiễn hai đứa về rồi quay vô dọn dẹp, xong xuôi làm một giấc tới chiều sướng đã con mắt luôn.
Bài tập thì đã làm xong từ lúc sáng, nhà cũng hết việc làm nên mình đi chợ mua đồ làm rau câu,Trên đường về có đi ngang qua sân bóng thấy tụi thằng Luân, Khánh với Đạt đang vi vu nên mình cũng bay vào chiến đấu.- Đi đâu dạo này mãi không thấy cái mặt mậy? - thằng Khánh hỏi.- Ông bà bô nhà nó đi làm xa nên nó phải làm việc nhà.
- thằng Luân trả lời hộ mình luôn, bạn thân nối khố có khác.- Ừ, với ngu ngu vô cái trường này nhiều khi phải học bài nữa không là chúng nó bỉ cho thối đầu.- Trường mày nghe đồn nhiều em xinh tươi lắm phải không Duy? - thằng Lân hỏi.- Cũng thường thôi, toàn mọt sách mắt gắn đít chai, mày cuồng kính à?- Mó, gì ghê vậy!- Kệ mợ đi, mày đi học hay đi ngắm gái?- Đệch, phải thằng Duy bạn tao đây không?Bố mày đây chứ ai thằng mặt hồ.
Ý nó là bỉ mình thanh niên cục súc đầu to óc trái nho, ngu si tứ chi phát triển đây mà.
Bạn bè cái mông toàn đá xoáy nhau.
Cũng hơn tháng rồi mới gặp lại lũ cốt đột này, vẫn vui vẻ như ngày nào.
Hồi đó mà lúc chọn trường vô chúng với chúng nó thì chắc vui vẻ rồi, cơ mà vậy thì sao có cơ hội quen bé Kiều được.
Cuộc sống cơ bản là công bằng, mất bạn thì có người đẹp.Chơi đã rồi thì đi về, làm đồ ăn tối, tắm rửa sạch sẽ vừa ăn vừa coi phim khá là thú, xong thì đi ngủ, lại hết một ngày nữa..