- Tốt chỗ nào?- Xấu như hột mít mà cũng có người lúc nào cũng bênh vực với giúp đỡ hết, thì phải quen thôi, mới xúi xong kìa.- Có luôn hả?- Không nhớ thiệt?Bố ai mà nhớ nổi, mấy năm trời với lại lúc đó cũng chả có ấn tượng gì nhiều.
À nhớ lại sơ sơ thì hồi đó cũng thấy tụi con trai hay ăn hiếp nhỏ hột mít, tối ngày chọc con bé còn lấy đồ của nó treo lên làm con bé không với tới được khóc lóc um sùm.
Lâu lâu mình ra bảo tụi kia bớt mấy cái trò đó đi rồi sau đó là chúng nó quay sang xúc mình luôn.- À, ờ thì, nhớ mang máng, không có nhớ rõ lắm.- Nhớ là tốt rồi.Thế là xong, hết hỏi han gì, ba cái chuyện quá khứ nhắc lại được gì đâu.
Sau nay lớn rồi nghĩ lại, có vẻ hồi đó hơi...đần và phũ.Bò rã cẳng cũng xuống được chân núi, hai thằng thân trâu kéo cày xuống tới nơi nhìn như cá kình lên cạn, ngoi ngóp thở không ra hơi.
Cả lớp đã tới từ lúc nào cũng kéo ra xem tình trạng hai đứa kia, thằng Sơn thì có bé Khả Hân chăm sóc chỉ có mình lủi thủi bò lên xe rồi...thay áo.
Lúc sáng chả hiểu thần nhân nào mách bảo, mang dư một bộ đồ.
Cái áo khoác ướt mem nhưng chưa bằng cái áo thun bên trong thì cứ như mới nhúng nước kéo lên.
Thay lẹ sợ chúng nó lên lại bảo thằng Duy đang bán nude thì lại mang tiếng tốt, xong xuống xe ra một góc rồi vắt cái áo cho khô chứ bỏ thẳng vào balo nó úm nguyên cái balo có mà giặt cả năm không hết.- Nè Duy! - lại giọng nói như từ trển xuống, kèm theo lon nước cam.- Gì vậy, cho Duy hả?- Không lấy thì cho người khác nha!- Cho ai, đưa đây! - mình giật luôn, liêm sỉ gì ở đây - cám ơn nha, hehe.Chỉ có bé Kiều là còn quan tâm đến cái thân còm cõi da bọc mỡ này thôi.
Ước gì bé Kiều là gấu của mình, hay cứ làm liều phát được ăn cả ngã thì...Ngã thì không được, ngã thì đau lắm, thôi bỏ đi vậy.Lùm xùm một hồi thì cả đám lên xe đi về, có sớm hơn dự kiến nửa tiếng nhưng vì hai đứa thương binh liệt sĩ phải chịu thôi.
Chỗ ngồi vẫn như lúc sáng, chờ Ngọc My vào chỗ thì mình ngồi vô ghế rồi nhắm mắt xuôi tay luôn.
Trên đường về cô Thu hỏi cả lớp thấy sao, đứa nào cũng đồng ý là cần phải có thêm kèo ăn chơi.
Cô nói nếu điểm số của cả lớp tốt thì sẽ có nhiều kèo nữa, ăn chơi và chuyên tâm học hành phải rõ ràng.
Ồn ào một lúc rồi im lặng cả đám, cũng nguyên ngày vận động lăn lóc rồi, mệt mốc mồm cả lũ.Hơn 5h rưỡi chiều thì xe về đến trường, mình ngủ được một giấc ngon lành, tỉnh hẳn ra nhưng bụng hơi cồn cào.
Leo núi với cục tạ sau lưng thì lại chả mau đói.
Lấy xe rồi mình chở bé Kiều về.- Giáng Kiều!- Kiều đây.- Ăn gì không, Duy đói quá đạp hết nổi rồi.- Ăn, Kiều cũng đói rồi.- Bánh canh cua nhá, có quán bán gần đây, ngon lắm.- Đi luôn.Rồi đèo em nó thẳng ra quán bánh canh cua, hồi đó 10k một tô, ăn một tô là no nứt bụng.
Mỗi đứa một tô.
ăn tới đâu ATP lại về tới đó.- Duy ăn thêm nè, nay chắc mệt lắm hả? - vừa nói bé Kiều vừa sớt thêm bánh cho mình, yêu thế cơ.- Cũng thường thôi.
- *nom nom nom* - cho Giáng Kiều nè.
- mình xúc lại cho em nó hai miếng thịt cua bự.- Ù ôi, thịt cua gì một cục ú ụ luôn, Duy không thích ăn cua hả?- Mình đang ăn bánh canh cua đó chị hai, tại hôm nay ăn nhiều cua rồi thấy ngán, ngán mới cho chứ thèm thì ăn hết rồi.- Tốt ghê chưa.Hai đứa cứ vậy vừa ăn vừa cà khịa nhau.
Nếu được, mình ước hai đứa cứ như vậy mãi.Ăn uống xong xuôi bé Kiều giành tính tiền, bảo mình mà chống đối thì nghỉ chơi luôn.
Thấy em nó có lòng thôi thì...đỡ hao.- Duy về cẩn thận nhé.- Ừ, thứ hai gặp.- Thứ hai gặp.
- bé Kiều đáp.Vậy là hết một ngày từ sáng đến chiều, vừa vui vừa mệt.
Có thêm những trải nghiệm mới, tình bạn được thắt chặt hơn, có vẻ tiến tới gần crush hơn và cũng có thêm nhiều rắc rối mới.
Nhưng tựu chung lại thì đuối lắm rồi nên phải đi ngủ, ngủ dậy rồi tính sau.
Đồng hồ điểm 7h.Sáng hôm sau mình dậy sớm, làm được một giấc thấy người sảng khoái, mới 6h sáng, đánh răng rửa mặt thay đồ đi lễ.
Lễ xong về ăn sáng, cơm tấm thịt nướng trứng ốp la, ăn là chắc bụng.- Cho con một phần, ít cơm thôi nha cô.
- giọng người quen.- Giáng Kiều, bên này! - mình gọi.- Duy cũng ra đây ăn sáng hả?- Ừ, ra đây không ăn sáng thì làm gì?- Hỏi xã giao thôi mà, làm gì căng, hứ.- Căng gì đâu, ngồi đây nè.
- kéo ghế cho người đẹp ngồi.- Mới đi nhà thờ ra, coi như tha cho lần này.- À ờ...- Sao, ý kiến gì?- Không, có gì đâu, Giáng Kiều cũng đi lễ ở đây à?- Chứ quanh đây còn chỗ nào khác hả?- Không, hỏi xã giao thôi, làm gì căng vậy?- Á à, ăn cắp bản quyền nha, mà Duy cũng đi lễ hả?- Ý là sao?- Thì Duy nhìn giống như người theo đạo.- Tất nhiên rồi!- Đạo tặc ấy, hihihi.Cứng bà nó họng, nói năng cái củ cải gì nữa, mặt mình hiền lành nhân hậu vậy mà em nó bảo đạo tặc.
Nghe xong muốn cắn lưỡi.- Hôm qua đi chơi vui ha Duy ha.- Ừ, lâu rồi chưa được đi chơi tập thể mà vui như vậy.- Tội My với Trí...- Tội Duy nè, thân cò còm cõi.- Chứ không phải có người nghiện mà còn ngại ha.- Nghiện gánh tạ leo núi hả?- Còn giả bộ? Lúc đi thì dựa nhau ngủ, lúc về thì ôm nhau ngủ, giờ bị cáo còn gì để nói?Mặt mình lúc đó kiểu như sét đánh đỉnh đầu, mắt trợn trắng miệng há hốc.- Có luôn hả? - phải xác định lại lần nữa.- Tất nhiên là không rồi, bộ thích ôm Ngọc My hả?- Hự, thích gì mà thích, làm hết hồn.- Làm gì sợ bị người khác biết mà hết hồn?- Sợ chứ, nhiều khi ngủ...quên, xong nhan sắc lại đỉnh, dễ bị người ta lợi dụng lắm.- Ù ôi, ghê chưa.- Cứ bỉ tui đi nghen dòi mai mốt mấy người biết.- Để chống mắt lên coi Duy còn gì để Kiều biết nữa không, hihihi.- Hức, ăn lẹ rồi về, còn làm bài tập về nhà, mai nộp đó.- Kiều làm từ tối thứ 6 rồi.- Gì, quá trời vậy mà xong hết rồi hả?- Cũng không nhiều lắm.- Chị đại, giúp em được không, qua chỉ em làm bài thôi, em xin nguyện cả đời hậu tạ.- Cái đó còn phải coi đằng ấy có lòng thật không đã, chứ nói nãy giờ khô cả họng mà ly sữa đậu nành uống cho thông họng còn không có.
*cough cough*- Chị đại yên tâm để đàn em lo.
- trắng trợn, thật là trắng trợn.Mình chạy ra mua ly sữa đậu nành rồi đưa cho bé Kiều- Của chị đại đây.- Tốt, lát chụy sẽ chiếu cố, hihihi.Ăn xong bé Kiều qua nhà mình rồi chỉ mình làm bài tập.
Nhỏ chả học thêm học bù gì mà giỏi hút hồn, có một tiếng mà mình làm xong hết cả bài vở, lại học thêm được nhiều thứ.
Trước mình chỉ thấy nhỏ có vẻ thông minh thôi chứ giờ thì nhận ra là em nó...thông minh thật.
Một phần mình ngưỡng mộ bé Kiều, phần còn lại thì thấy hoang mang cho cuộc đời quá.
Gia cảnh tốt hơn, nhan sắc cũng hơn giờ đến đầu óc cũng vượt trội, crush kiểu này cạp kiểu gì đây hỡi trời.- Giáng Kiều giỏi ghê, mà chỉ bài cũng dễ hiểu nữa.- Thiệt hả, có nịnh nọt gì không đó?- Thiệt mà, tuần trước Duy làm bài không xong bị chửi xối xả luôn đó.- Tội ghê chưa.- Đâu phải ai cũng thông minh như đằng ấy đâu.
- bán than chút nào.- Chứ không phải tại làm biếng hả?- Làm gì có.- Vậy để cuối tuần Kiều qua chỉ bài cho nè.- Được hả.- Ừ, nhưng mà trời thì nắng nôi, bổn cung thân nữ nhi đi lại khó khăn lắm.- Em nguyện đưa đón chị đại, bảo đảm dịch vụ vận chuyển 5 ngôi sao to.- Nghe có vẻ hợp lý đó.- Giờ về luôn nghen.- Á à, hết giá trị lợi dụng rồi nên đuổi phải hơm.- Không có, tại đến giờ đi làm.- Xạo, Duy làm gì dợ?- Qua phụ chị Kha bán hàng.- Ủa vậy hả, vậy thôi Duy đi đi, Kiều đi bộ về cũng được.- Để chở luôn, tiện đường mà.- Vậy thì không khách sáo nữa nghe, hihihi.Rồi mình chở bé Kiều về, xong xuôi ra nhà hàng, tiếp tục cày cuốc..