Tích Duyên suy yếu nhắm mắt lại, không muốn mở, cho dù là trốn tránh cũng tốt, y không muốn lại nhìn thấy nhãn thần hiểu lầm của Phật Hàng cùng song mâu không ngừng chất vấn mình của Mạt Đồng. Tích Duyên nắm chặt sàng đan, các đốt ngón tay trên bàn tay cũng đã trở nên trắng bệch.
Trong phòng một mảnh im lặng, thế nhưng khí tức quỷ dị lại không ngừng lan tràn, rốt cục Tích Duyên chịu không nổi sự trầm tĩnh đáng sợ này, mở miệng: “Các ngươi đều đi đi, rời đi Trương phủ cả đi, các ngươi đều là những kẻ có thể làm nên đại sự, ở lại Trương phủ cũng chỉ hội giới hạn các ngươi, ta không thể so sánh với các ngươi, chỉ có thể để Trương quản gia giúp các ngươi chuẩn bị xe ngựa......”
Tích Duyên đột nhiên thay đổi chủ ý hạ lệnh trục khách, quyết định của hắn làm cho Mạt Đồng cùng Phật Hàng đều bất ngờ, hai người sửng sốt vài giây, nhìn đến Tích Duyên một vẻ không cần phải nhiều lời nữa. Tích Duyên đã hạ quyết định, y ai cũng bất lưu......
Sau ngày ấy, Phật Hàng cùng Mạt Đồng một trước một sau ly khai Trương phủ, Phật Hàng trước khi đi còn nói sau khi mọi việc xong xuôi sẽ còn trở về tìm Tích Duyên, mà thời điểm Mạt Đồng li khai, chỉ là đơn giản nhìn thoáng qua nam nhân sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường. Sâu trong song mâu nhìn qua tưởng như vô cùng bình thản của Mạt Đồng thực chất lại tràn ngập tức giận cùng hận ý, thời điểm hắn đi cũng không đối Tích Duyên nói lấy một chữ.
Tích Duyên nhắm mắt lại, nhượng Trương quản gia cấp hai người xuất môn, hơn nữa cũng để Trương quản gia an bài cho Trương Tử Yến nghỉ ngơi. Tích Duyên thể lực suy yếu, cả đêm đều mất ngủ. Chuyện xảy ra hai ngày sau đó, khiến Tích Duyên cảm thấy quá mức đột nhiên, ôn dịch bên bờ Giang Hà chuyển biến xấu bắt đầu từ nguồn nước, ô nhiễm xuống hạ du, ôn dịch bắt đầu dần dần khuếch tán.
Người của quan phủ gia tăng khống chế, hơn nữa còn ra thông cáo, lệnh dân chúng mau chóng rút khỏi Phong Danh thành. Trong vòng một ngày ngắn ngủi, đại đa số mọi người đều mang theo thê nhi già trẻ hướng phía nam di chuyển, Tích Duyên cũng quyết định đem Trương phủ đến phía nam cư ngụ. Vì sự an toàn của Trương Tử Yến cùng trên dưới Trương phủ, y lệnh người thu thập những thứ tốt, đến tiêu cục thỉnh một đội tiêu sư thân thể khoẻ mạnh, hộ tống trên dưới Trương quý phủ mấy trăm người, cùng với một ít tài vụ quan trọng hướng về phía nam.
Tích Duyên cùng lúc cũng không nghĩ quá muốn ở lại nơi này. Cái nơi có nhiều kí ức không tốt này. Mặc khác y cân nhắc đến Trương gia ở phía nam cũng có chút sinh ý, cho nên mới quyết định di chuyển về phía nam. Y hiện tại đã không còn nội lực, linh khí cũng vô pháp khôi phục, y chỉ là một người bình thường, sở học còn sót lại của y tất cả đều cho Phật Hàng cả rồi.
Hiện giờ y chỉ có thể như một người thường bình thường mà sống, y không thể thu yêu, chỉ có thể giúp Trương phủ trông xem cửa hàng, nói chuyện sinh ý, hảo hảo chiếu cố phu nhân của mình. Nói đến phu nhân Tích Duyên mới nhớ tới Trương Tử Yến cùng y đã lâu như vậy, cũng không có nửa câu oán hận, cho dù sinh hoạt phu thê rất ít, thế nhưng hai người vẫn là ở chung với nhau đến phi thường hòa thuận.
“Phu quân, sau khi đến phía nam, chúng ta sẽ mua một đống đại phủ, về sau không chừng chúng ta sẽ sinh rất nhiều đứa nhỏ a.” Trương Tử Yến kéo kéo cổ tay Tích Duyên, thân mật dán vào người y.
Hai người ở giữa dòng người chậm rãi bước đi, Tích Duyên cũng chỉ cười không nói, Trương Tử Yến cũng biết Tích Duyên hướng nội, cho nên cũng không tái tiếp tục nói. Dòng người thực hỗn loạn, cảnh tượng một bộ loạn thế. Sau khi ra khỏi thành cuối cùng cũng đã hảo hơn một chút, thế nhưng trong lòng Tích Duyên thủy chung lại còn có chút vướng bận, sau một lúc suy nghĩ, y lệnh cho Trương quản gia cùng đám người trước hộ tống Trương Tử Yến đến phía nam.
“Phu quân ngươi đây là muốn đi đâu?” Trương Tử Yến lo lắng giữ chặt Tích Duyên.
Tích Duyên nhẹ nhàng gỡ ra tay nàng, an ủi: “Các ngươi đi trước đến phía nam dàn xếp cho hảo, ta còn có chuyện chưa giải quyết xong, sau khi hoàn thành thỏa đáng, sẽ đến phía nam cùng các ngươi hội hợp, không cần lo lắng.”
Giữa dòng người.
Hết thảy đều cùng một vẻ hỗn loạn như vậy, Tích Duyên một mình đơn độc quay trở về Phong Danh thành. Khi y đến được Xích phủ thì cả người cũng đã ẩm ướt một thân mồ hôi. Dọc theo đường đi ngay cả người cũng không có lấy một bóng, ngã tư đường hiu quạnh vắng vẽ lại yên tĩnh, các quầy hàng đều hỗn độn ngã cả trên mặt đất, một mảnh hoang vắng lại hắc ám, chỉ có từng trận lãnh phong, thổi vào khiến người cảm thấy một trận lãnh lẽo.
Chỉ có ngoài cửa Xích phủ vẫn treo hai cái đèn ***g, trong cơn gió hiu quạnh không ngừng lắc lư, quang ám hỗn tuyến có chút quỷ dị. Đại môn Xích phủ khép hờ, Tích Duyên chậm rãi đẩy cửa đi vào, đại môn ngay lập tức phát ra tiếng vang chi dát, một sân lá rụng không ai quét dọn, nội đường ẩn ẩn có ánh nến lóe lên, Xích Luyện xem chừng còn chưa có rời đi.
Tích Duyên bước nhanh hướng đến nội đường, bên trong Xích phủ rất lớn, nhưng một cái hạ nhân cũng đều không có, đầu óc Tích Duyên một trận choáng váng đi hết một vòng, rốt cục cũng nghe được từ nội viện truyền đến một tiếng vang......
Tích thúc......
————————————
Tranh minh hoạ thời gian ——
Xích Luyện: Tích đại ca, lo lắng cho ta, ta thắng. ( đối chúng tiểu công nói -. -)
Phật Hàng: ( không nhìn)
Mạt Đồng: Phi......
Cửu Hoàng: ( không nhìn)
Tích Duyên:......