Cửu Hoàng ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bên sườn mặt của Tích Duyên đang không trầm tư suy nghĩ. Đây cũng vừa đúng là những lúc Tích Duyên đẹp nhất a. Song mâu biếng nhác của hắn hàm chứa tiếu ý nhàn nhạt. Hắn nhẹ nhàng phất vạt áo đứng lên.
“Nếu không nghiêm trọng, ta đã xem như là không có gì rồi, thế nhưng ta đã đến đây để nhắc nhở ngươi, kia liền biết được sự việc đã nghiêm trọng như thế nào rồi.”
“......” Tích Duyên quay đầu nhìn Cửu Hoàng.
“Bờ sông bên kia hiện tại đã đóng kín thành môn, người ở bên trong cơ hồ đều sống không được, tình hình bệnh dịch lan tràn rất nhanh, nước sông cũng đã bị ô nhiễm, nếu không nhanh giải quyết thì hậu quả thực không thể lường được.” Cửu Hoàng đi theo bên cạnh Tích Duyên chậm rãi đi vào các khóm hoa. Những đóa hoa ven đường không ngừng cạ sát vào vạt áo hắn, “Không quá ba ngày, với tình hình bệnh dịch lan tràn như vậy, hiện tại bên kia có rất nhiều người đã chết, vong linh cùng oan quỷ cũng không phải ít, người của Nham môn hiện nay cũng đã bận tối mày tối mặt rồi.”
Tích Duyên ngược lại lại trở nên xấu hổ, y liền không tái nhiều lời nữa, trừ bỏ gật đầu y cũng không biết phải như thế nào để ứng đối. Cửu Hoàng thực sự rất khách khí cũng hiểu chuyện mà thay Tích Duyên giải vây, hắn cũng không nhắc lại việc này nữa. Tích Duyên thế nhưng lại nhất thời mê muội, mời Cửu Hoàng lưu lại dùng bữa, Cửu Hoàng đương nhiên liền lập tức không từ chối mà đáp ứng. Thẳng đến lúc dùng bữa, Tích Duyên mới sực nhớ phủ của mình còn có một kẻ gọi là Mạt Đồng.
Chính là, Tích Duyên cũng không nghĩ tới Mạt Đồng lại may mắn như thế. Hôm nay Mạt Đồng cùng Trương Tử Yến xuất môn, vì vậy mà đêm nay không có trở lại dùng bữa. Sắc trời cũng đã khuya, Cửu Hoàng tựa hồ còn chưa muốn rời đi, Tích Duyên cũng chỉ hảo bồi hắn uống vài chén, chính là Tích Duyên nói cũng không nhiều lắm, ngoại trừ khi trước cùng Xích Luyện uống rượu ở đây, này cũng là lần đầu tiên y cùng người khác một mình uống rượu, điều này làm cho Tích Duyên có chút không quen.
Thời tiết những ngày gần đây đội ngột trở nên oi bức, Tích Duyên hiện tại cũng chỉ mặc nhất kiện áo đơn, nhìn qua vô cùng đơn bạc, vừa ra ngoài áo trong đã liền ướt đẫm. Nhãn thần Cửu Hoàng nhìn từ đôi má phiếm hồng của Tích Duyên, từ từ mà hạ dần xuống, liền thấy y phục trên dưới của Tích Duyên đều bị mồ hôi làm ẩm ướt. Thân thể của nam nhân bất đồng với sự mềm mại của nữ nhân, nam nhân thực sự rất mềm dẻo rắn chắc......
“Ta nghe nói ngươi tìm người đến kinh thành mua hàng.” Cửu Hoàng nhắc tới chuyện hôm qua Tích Duyên xuất môn để đi làm.
“Ân.” Tích Duyên gật đầu, y quẹt đi mồ hôi lấm tấm trên thái dương, không chút giấu diếm trả lời, “Bằng hữu của ta bị thương, cần Tuyết Liên để khôi phục linh khí, vì vậy ta mới đi đến cửa hàng đó nhờ người đi mua giùm.” Kỳ thật nguyên nhân chủ yếu là bản thân Tích Duyên không thể rời đi, để Mạt Đồng ở lại phủ y một chút cũng không yên tâm, vì thế mới đành nhờ người đi mua giùm, nếu không y cũng đã tự mình mà đi rồi.
“Cho dù hiện tại có hàng, ngươi cũng không thể mua được.”
“......”
Cửu Hoàng gặp Tích Duyên lo lắng nhíu mày, hắn ngược lại không chút tiếng động mà nở nụ cười: “Hiện tại cũng không còn sớm, ta cũng nên trở về. Ngươi nếu rảnh vậy liền nhìn đến mấy thứ ta đã cho ngươi kia.”
“Ta sẽ.” Tích Duyên gật đầu.
Y đang chuẩn bị tiễn Cửu Hoàng xuất phủ, lại nghe đến thanh âm nhu hòa của Cửu Hoàng lộ ra vài phần biếng nhác ghé vào tai mình vang lên: “Y phục của ngươi đã muốn ẩm ướt cả rồi......” Thanh âm của hắn rất thấp, tựa như dán ngay bên tai của Tích Duyên, khiến cho y lập tức mẫn cảm mà giựt lùi về kéo rộng khoảng cách giữa hai người.
“Ngươi ——” Tích Duyên xấu hổ đến nói không nên lời.
Cửu Hoàng đứng ở phía sau Tích Duyên, tay hắn nhẹ nhàng khai mở vạt áo Tích Duyên, thừa lúc Tích Duyên còn chưa kịp phản ứng, hắn cúi đầu, vươn đầu lưỡi hồng hồng ẩm ướt, chậm rãi liếm lên những giọt mồ hôi trên da thịt y.
Tích Duyên chỉ cảm thấy có thứ gì nó ẩm ướt lướt qua gáy mình, y mẫn cảm “Ngô” một tiếng, vội xoay người muốn tát Cửu Hoàng một cái, chỉ thấy vài đạo ngân quang lóe lên trước mắt, công phu được thi triển trong nháy mắt khóa trụ đồng loạt tất cả những đại huyệt của y.
Cửu Hoàng ôm lấy cơ thể y, thân thủ nâng lên cằm của nam nhân, cũng không quan tâm ý kiến của y mà trực tiếp hôn lên đôi môi y. Bàn tay còn lại của Cửu Hoàng thì hướng đến bên hông Tích Duyên.
Cây cối tầng tầng lớp lớp nơi hậu viện vắng bóng người, những tán lá khép hờ lại đan xen vào nhau cùng bóng râm che đi thân thể của hai người. Ngoại y của Tích Duyên từng lớp từng lớp bị bài khai, đồng thời đôi môi của y cũng bị đầu lưỡi linh hoạt của Cửu Hoàng tách ra. Đầu lưỡi ẩm ướt kia nhanh chóng chui vào khoang miệng nóng rực của Tích Duyên, miễn cưỡng khơi mào đầu lưỡi của người nọ, ái muội mà ma xát, tinh tế khuấy lộng, ôn nhu mút vào......