Tử khí không ngừng chậm rãi lượn lờ tứ phía, mông lung như huyễn, yêu dị ái muội. Dục vọng của Mạt Đồng chôn sâu bên trong cơ thể vừa chặt lại vừa ướt át của nam nhân, còn y thì hai chân mở ra ngồi ở trên người hắn.
Mạt Đồng một tay ôm lấy thắt lưng nam nhân, một tay đùa bỡn đột khởi nho nhỏ trước ngực y......
“Ngươi muốn làm liền mau làm, không làm liền buông, ngươi như thế trêu đùa ta, ngươi là cố tình đi.” Tích Duyên trong lòng mang theo vô hạn những lời cực khổ không nói đâu cho hết, y hiện tại là đang bị Mạt Đồng xâm phạm, nếu lại tái hết lần này đến lần khác mở miệng cự tuyệt lại chỉ khiến kẻ khác nghĩ y kiểu tình <già mồm, quái đản, etc =]]>. Y dù sao cũng một thân nam tử, gặp phải loại chuyện này đương nhiên trong lòng là cảm thấy nhục nhã không chịu nổi, tức giận cũng vô pháp, y hiện nay toàn thân vô lực, căn bản là không thể chống cự.
Y chỉ cầu này hết thảy những việc này có thể nhanh nhanh một chút mà chấm dứt, cứ như Mạt Đồng cố tình kéo dài thời gian như vậy, tựa hồ xem ra là muốn nhìn thấy biều tình cầu xin tha thứ của y, vừa nghĩ đến việc này liền khiến cho nam nhân cảm thấy có chút phản cảm.
Mạt Đồng tà khí quét nhìn nam nhân vài cái, hắn tựa hồ cũng đã mất đi tâm tình đi mà trêu cợt nam nhân: “Tích thúc, ngươi đã mãnh liệt yêu cầu ta mau một chút như vậy, ta đây nếu không ‘ quyết đoán ’, chỉ sợ ngươi lại xem thường ta.” Hắn một bên hừ một tiếng, một bên đẩy ra chân nam nhân, khiến nơi hai người thân thể nối liền hoàn toàn bại lộ trong đáy mắt hắn.
Tích Duyên cau mày, thùy hạ mi mắt, xuất phát từ bản năng mà đưa mắt nhìn đến nơi nối liền giữa hai người, không xem còn đỡ, vừa nhìn đã làm cho Tích Duyên vô pháp có thể tiếp thu được. Dục vọng tráng kiện của Mạt Đồng hiện tại đang bị bí huyệt của y hàm chứa, triêm nhiễm thứ nhiệt dịch trong thân thể y, nhìn qua có chút ướt át đến vô cùng *** mĩ. Tích Duyên vội vàng đảo mắt, không muốn nhìn đến nữa......
Mạt Đồng nhìn thấy Tích Duyên lộ ra loại vẻ mặt như vậy chính là rất hợp với ý định của hắn. Hắn nâng lên hai chân nam nhân, một bên nắm lấy thân thể y mà cao thấp di động, một bên không chút nhân nhượng xỏ xuyên qua cơ thể chặt chẽ của y......
Tích Duyên bị Mạt Đồng ôm không ngừng rung động, y không biết Mạt Đồng là từ đâu mà học được mấy thứ này, tóm lại y là bị đùa nghịch cả buổi tối, giường lớn đều bị Mạt Đồng rung động mạnh mẽ, phát ra tiếng vang “Chi dát chi dát”. Hay tay của Mạt Đồng thong thả vuốt ve cái lưng đã ướt một mảng mồ hôi của nam nhân, y cũng có thể cảm giác được đầu lưỡi của Mạt Đồng chạy dọc theo cần cổ của mình.
Tích Duyên hoàn toàn không có chút khí lực, y không nhớ rõ Mạt Đồng rốt cuộc là làm mấy lần, chỉ sợ người trong Trương phủ không ai là không nghe thấy động tĩnh này, chính là tất cả mọi người đều cho rằng là có yêu quái, không một ai dám xuất viện tử lí, bởi vì từ lần xà yêu tác quái trước Tích Duyên đã liền phân phó với những người trong phủ rằng đêm khuya cho dù có nghe được thanh âm kỳ quái gì cũng nhất thiết không được xuất môn.
Vì vậy tuy Mạt Đồng gây ra không ít tiếng động, thế nhưng thủy chung cũng không có ai đến bất ngờ cả. Thanh âm rên rĩ suy yếu của Tích Duyên may mắn là không có truyền ra viện tử lí, bên ngoài chỉ có thể nghe được những tiếng bang lang bang lang không ngừng vang lên......
Tựu do quỷ phiến môn khủng bố gây ra......
Chỉ có Tích Duyên cùng Mạt Đồng biết được đây là do hoạt động quá mức kịch liệt khiến chiếc giường lớn bên dưới phát ra những thanh âm rời rạc kia. Hai chân của Tích Duyên bị Mạt Đồng “Bẻ” đến “Bẻ” lui, y cả người phủ đầy mồ hôi, khiến ngay cả sàng đan cũng đều bị thấm đến ướt đẫm.
Song song, Mạt Đồng quỳ gối ở giữa hai chân Tích Duyên, bán ôm lấy thân thể vô lực của nam nhân. Tích Duyên muốn Mạt Đồng ngừng lại, khả Mạt Đồng lại tiếp tục hôn lên cằm của nam nhân, càng tăng lớn lực đạo phần eo đang đong đưa. Ngay lúc Mạt Đồng nhiệt dịch bùng nổ ở bên trong cơ thể nam nhân, y đưa tay nắm chặt lấy tấm chăn đơn dưới thân, giường lớn đột ngột phát ra một thanh âm kỳ quái.
Nam nhân còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, cả giường đều sụp......
Mạt Đồng nằm ở trên thân nam nhân, không có nửa điểm ý tứ muốn ngồi dậy. Y không có bị ngã bởi vì Mạt Đồng đã nhanh tay đỡ lấy đầu y, hắn ôm lấy nam nhân, hơi thở của hai người đồng thời đều bất ổn định.
Hỗn trướng......
Thật là lố bịch......
Mạt Đồng biết được Tích Duyên là đang sinh khí. Sàng trướng rơi rụng xuống đều phủ trên người Mạt Đồng, thứ tràn ngập tà khí nhất của hắn cũng chính là hai tròng mắt yên lặng nhìn chăm chú vào nam nhân vô lực dưới thân mình.
Đúng lúc này.
Tích Duyên nghe được thanh âm gà gáy, tử khí tràn ngập trong phòng cũng chậm rãi thu hồi lại vào bên trong Vạn Linh lô trên bàn. Nam nhân bị gây sức ép cả một đêm, mỏi mệt từ từ nhắm lại song mâu. Y có thể cảm giác được hơi thở của Mạt Đồng ở gần ngay bên, một thứ mềm mại đột ngột chạm lên mắt y, y biết Mạt Đồng là đang hôn mình, chính là y đã quá mệt đến không tài nào có thể mở ra được hai mắt nữa rồi......
Thời điểm nam nhân tỉnh lại, Mạt Đồng đang đưa lưng về phía y, ngồi trên những mảnh vỡ của chiếc giường xấu số kia mà uống rượu. Lưng của hắn mang theo một đường cong phi thường xinh đẹp, một đầu ô hắc thả tự do sau người, nhìn qua có chút hỗn độn......
Làn da trắng nõn nơi lưng hắn ấn đầy những kinh văn mặc sắc <màu mực tàu ấy>, nét chữ cứng rắn, xếp thành những hàng dài, thứ kinh văn khó hiểu kia không thể lầm được chính là hàng ma kinh......
Đại thúc hảo bảo trọng thân thể...... <Đây 100% là lời của Lân Lân đại nhân =]]>