Ngay khi dùng xong bữa cơm tối Trương Tử Yến liền muốn đi an bài phòng ốc cho Mạt Đồng, hơn nữa còn muốn ngủ cùng Mạt Đồng với lí do là: tiểu oa nhi sợ người lạ, ban đêm có lẽ sẽ không ngủ được vì sợ hãi.
Trương Tử Yến nói muốn chờ Mạt Đồng thích nghi rồi nàng sẽ tái trở về bồi Tích Duyên. Ý tứ của nàng cũng quá rõ ràng chính là muốn ra ngủ riêng, Tích Duyên thấy thê tử của mình có ái tâm như thế cũng không có phản đối, thương thế trên người y còn chưa có lành, chỉ lo lắng sẽ khiến Trương Tử Yến hoảng sợ, vì vậy liền đồng ý yêu cầu của nàng.
Cả quá trình hai bên đối thoại, Mạt Đồng đều là ngồi ở trên ghế trong đại đường, vui vẻ mà tự mình thưởng thức sợi dây chuỗi đeo bên hông mang theo ba khỏa tiểu châu. Những hạt châu kia không ngừng dán thít vào nhau mà xoay tròn, hắn cũng càng yêu thích ngoạn mãi không buông tay trên bàn tay nho nhỏ thịt thịt phấn nộn.
Sau hôm đó, Tích Duyên để cho Mạt Đồng trụ lại, Trương Tử Yến khắc khắc, vô luận là đi đâu, làm gì đều mang theo Mạt Đồng, Tích Duyên cũng không phản đối hành vi của thê tử. Người hầu trong phủ nhìn mãi cũng thành quen, hơn nữa, những ngày gần đây yêu nghiệt hoành hành trong Phong Danh thành lại càng ngày càng nhiều, Trương Tử Yến cũng không thể rời khỏi cửa Trương phủ. Mà Tích Duyên ngày thường phải vội vã xuất môn thay người thu yêu, mỗi ngày hồi phủ đều đã là lúc đêm khuya.
Những ngày gần đây, linh khí của Tích Duyên đã hoàn toàn khôi phục, thu yêu cũng đã không thành vấn đề. Thế nhưng sức mạnh của mỗi mình y lại không đủ để chiếu cố một lúc quá nhiều người, thế nên trong tình thế cấp bách, Tích Duyên đã phi thư nặc danh gửi đến các đại chính phái, thỉnh cao nhân đến cứu trợ bách tính, thế nhưng sau khi chờ đợi nhiều ngày, như trước vẫn chưa có chút tin tức hồi đáp, người của quan phủ cũng buộc phải hạ lệnh phong thành.
Vào ngày hôm đó sau giờ ngọ.
Bầu trời một mảnh tối đen, ngã tư đường hai bên đều treo đầy đèn ***g, yêu khí bao phủ cả không trung Phong Danh thành. Tích Duyên bên trong đại viện Trương phủ dặn dò quản gia không được để hạ nhân rời phủ, cũng bảo người trong phủ quan đóng kín các song cửa sổ.
Xem tình hình hiện tại mọi người đều biết đã có đại sự không hay, tóm lại cô gia pháp lực cao cường của bọn họ bảo bọn họ làm cái gì, bọn họ liền làm theo cái đó......
“Tử Yến đang ở trong phòng?” Tích Duyên hỏi nha hoàn đang châm trà. Sau khi xác nhận được Trương Tử Yến hiện tại đang ở trong phòng, y mới yên tâm mà quay sang nói quản gia đang vô cùng bất an, “Trương quản gia, ngươi ra đóng lại đại môn, hôm nay yêu khí đặc biệt mạnh, không nên ra khỏi phủ.”
“Cô gia nói phải.” Trương quản gia đang chuẩn bị chạy đi đóng cửa, lại thấy đại kiệu đỉnh đầu hoa lệ đứng trước đại môn liền quay đầu liền hướng Tích Duyên báo: “Cô gia, Xích công tử đến tìm ngươi.”
Hôm nay.
Xích Luyện vận trên người xiêm y hoa mĩ ám thanh sắc,suối tóc đen nhánh mềm mại tựa tơ lụa thượng hạng, khuôn mặt tuấn tú tinh xảo có phần nhợt nhạt dưới ánh nến đỏ thẫm của những chiếc đèn ***g hiếm hoi hiện lên vài tia huyết sắc.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, Tích Duyên đã cảm thấy được Xích Luyện bình thường là vô cùng xinh đẹp, vô luận xiêm y hoa lệ diễm hồng trương dương <nói trắng ra là đỏ từ đầu đến chân ấy =]]>, hay là phục sức hoa mĩ ám thanh sắc, đều là vô cùng anh tuấn.
Khiến người ta cảm thấy không thể với tới......
Y thân là “Huynh trưởng” cũng không khỏi lâm vào hổ thẹn, bất quá có một vị hiền đệ thiện lương lại anh tuấn như vậy, Tích Duyên tự nhiên là vạn phần cao hứng. Y biết Xích Luyện là một kinh thương, hơn nữa lại có gia tài bạc triệu, tuyệt không thể kém hơn Trương phủ Phong danh thành đệ nhất thủ phủ của y được.