Thân thể trần trụi của Tích Duyên bại lộ trong không khí, ứ ngân mờ nhạt như ẩn như hiện trên da thịt màu mật ong, cho dù là nhan sắc có nhạt nhẽo đến thế nào đi nữa thì vào lúc này cũng trở nên vô cùng bắt mắt hợp cùng thứ chất lỏng màu trắng giữa hai chân nam nhân, tất cả đều toát lên thứ không khí *** mĩ nói không nên lời.
Tích Duyên bị Cửu Hoàng ôm tới mộc dũng, y toàn thân không khí lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cửu Hoàng thay mình tẩy trừ thân thể, hơi nước bốc lên khiến cho làn da của nam nhân bịt kín một tầng mồ hôi tinh tế.
Ngay sau đó, Tích Duyên đã cảm giác được đầu lưỡi của Cửu Hoàng trượt dài trên đầu vai mình, y không thể tái tiếp tục trầm mặc giữ yên lặng, thanh âm khàn khàn yếu ớt kêu lên những tiếng “Không cần”. Thanh âm nghèn nghẹn của y đương nhiên không có chút tác dụng. Hai nam nhân dáng người hoàn mĩ không ngừng dây dưa ở dục dũng rộng lớn, nếu bị kẻ khác nhìn thấy chắc chắn sẽ cảm thấy được tình cảnh trước mặt thập phần quỷ dị, huống chi cái kẻ có mái tóc bạch phát trắng như tuyết, cộng thêm dung nhan tinh xảo, lại đang vươn đầu lưỡi hồng hồng ẩm ướp nóng rực của mình, vẻ mặt đầy thỏa mãn mà liếm lên da thịt mê người màu mật ong của một nam nhân khác......
“Ngươi vì sao còn không đi?”
Nghe được câu hỏi đầy vô lực của Tích Duyên, Cửu Hoàng lúc này mới ngẩng đầu lên, hắn tiến đến trước mặt Tích Duyên, ái muội mà nhẹ nhàng đưa mũi ngửi ngửi đôi môi của y. Ngay tại lúc nam nhân muốn quay đầu đi hướng khác, Cửu Hoàng liền cắn lấy môi dưới của y, ái muội mà liếm lộng......
Tên dã thú này rốt cuộc muốn tới khi nào mới bằng lòng buông tha y! <Chửi quá chuẩn =]]>
Tích Duyên lo lắng.
Cửu Hoàng liếm lộng nam nhân môi dưới, hắn biết hai mắt của mình đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nếu chưa tới thời điểm hắn động dục hay trở lại nguyên hình, song mâu của hắn sẽ mang màu sắc khác hẳn với thường nhân – thiển lam sắc, hắn cũng không để ý sự kinh ngạc trong mắt Tích Duyên, gặp y nghi hoặc, hắn đơn giản nói ra nguyên nhân cho Tích Duyên biết, mà Tích Duyên lại không biết Cửu Hoàng là xuất phát từ hạng dụng ý.
“Lần trước ngươi gạt ta, nói ngươi là hỗ trợ cứu người, ta còn chân chính tin tưởng ngươi, nguyên lai ngươi chính là một cái tiểu quan nơi thanh lâu, có một chút pháp thuật, đi gạt người, ngươi rối cuộc là có dụng ý gì?” Ngón tay của Cửu Hoàng lướt qua trước ngực nam nhân, chậm rãi hướng đến giữa hai chân y. Cảm giác được nam nhân thân thể đột ngột cứng lại, hắn khẽ nở nụ cười, “Nếu là ta mua ngươi, ngươi lại có thể chịu đựng được ta, vậy về sau ngươi liền đi theo ta.” Thanh âm của hắn thực nhạt, rất nhẹ, giống như đang nói sự tình gì đó vô cùng đơn giản.
“Ta không phải, ta không có lừa ngươi, lần trước ta nói đều là thật sự......” Tích Duyên bị hắn biến thành dở khóc dở cười, nhìn thấy ánh mắt đạm nhu của bạch phát thanh niên, ngón tay chậm chạp của đối phương cũng đã di đến mông của mình, Tích Duyên không chút chậm trễ vội thấp giọng nói, “Nơi này là ‘ thiên ’ tự phòng......”
Mà không phải ‘ địa ’ tự phòng......
Tiểu quan Cửu Hoàng là ở trong căn phòng cách vách bên cạnh, mà không phải Tích Duyên......
Y nguyên bản nghĩ muốn chừa chút mặt mũi cho nhau, nếu là Cửu Hoàng buổi sáng liền rời đi, nếu thế y hiện tại cũng không xấu hổ như hiện tại vậy, còn phải nói cho đối phương là hắn đi nhầm phòng, thượng sai cũng là thượng sai người......
Tích Duyên nhận thấy bàn tay đang vuốt ve mông mình của Cửu Hoàng đột ngột ngừng lại......
Mà dừng lại trước song mâu của Tích Duyên, có thứ tình tự gì đó khác thường từ từ lắng đọng, giống như kinh ngạc, giống như nghi hoặc, giống như khó có thể tin, lại càng giống như phức tạp khó hiểu......