“Ngươi nói bậy”. Nam nhân lập tức phản bác.
“Vậy trước đây ngươi cái gì đều truyền thụ cho Liễu Phong, ngay cả chức vị chưởng môn đều truyền thụ cho y, hơn nữa trước kia vẫn là thời gian dài để y đi sương phòng ngươi, vừa đi chính là mấy canh giờ”. Nham Vân cũng không vui khi nam nhân nhắc tới Liễu Phong, y cũng để ý trước đây nam nhân cái gì cũng đều cho Liễu Phong.
“Là ngươi nói muốn Liễu Phong làm chưởng môn……..”. Nếu không phải trước đây Nham Vân nói, Liễu Phong làm chưởng môn là tốt nhất, hắn cũng sẽ không vội vàng dạy dỗ Liễu Phong như vậy.
Bởi vì trước đây hắn vội vàng xuống núi.
Vội vàng rời khỏi Nham Vân.
Trước đây Nham Vân đối hắn thật không tốt, cùng hiện giờ quả thật là 1 trời 1 vực.
Nham Vân một bên ôm nam nhân đi tới phía trước, một bên hôn cằm của nam nhân, “Nếu như ngươi không thích Liễu Phong, vì sao trước đây mỗi lần nhắc tới y, cảm xúc của ngươi đều sẽ có dao động”.
“Bởi vì ngươi thích Liễu Phong”. Cho nên nam nhân nhớ lại chuyện thương tâm khổ sở.
“Trước đây thời điểm ngươi ở Bạch Vân Quan, thích ta, hay là thích Liễu Phong hơn?”. Nham Vân cũng vẫn tò mò, trước đây tuy rằng nam nhân sẽ làm cùng y, nhưng mà mỗi ngày lại gọi Liễu Phong vào trong phòng nam nhân.
Nham Vân từng mấy độ cho rằng nam nhân cùng y làm, chính là giống như cùng Liễu Phong làm, bởi vì mỗi khi y ôm nam nhân, nam nhân là rất mệt mỏi.
Kỳ thật nam nhân là đang dạy Liễu Phong luyện công, nhưng Nham Vân lại thủy chung hiểu lầm, làm cho mỗi đêm nam nhân trở về phòng thì Nham Vân đều sẽ làm nam nhân tới không còn khí lực, làm cho nam nhân ngày hôm sau không khí lực cùng Liễu Phong làm loại sự tình này.
Nhưng mà mỗi ngày nam nhân đầu gọi Liễu Phong vào trong phòng mình, điều này làm cho Nham Vân rất là bất mãn, một là hành động của nam nhân khiến cho y khó chịu, hai là bởi vì thời gian của Liễu Phong bị nam nhân chiếm dụng.
Khi đó Nham Vân thật sự rất thích Liễu Phong, y thậm chí cho rằng Liễu Phong là sinh mạng của y, y thích cách mặc trang phục của Liễu Phong, cũng thích khí chất cùng đôi mắt bình tĩnh của Liễu Phong…….
Y rất muốn tìm hiểu sâu, rất muốn lột mặt nạ của Liễu Phong ra, hơn nữa tuổi Liễu Phong xấp xỉ y, dung mạo lại xinh đẹp như vậy, cả Bạch Vân Quan đều là nam nhân, hiếm có mỹ nhân xinh đẹp như vậy, y đương nhiên là thích vô cùng.
Nhưng mà y thế nhưng xem nhẹ Tích Duyên vẫn bồi ở bên người y, mỗi buổi tối sư thúc của y đều bồi y ngủ, cho dù y ở sau lưng nam nhân, nói xấu nam nhân thì nam nhân cũng sẽ không có phản ứng.
Mà cái loại khí chất cùng độ lượng khó có thể ngôn dụ (dùng lời đẻ diễn tả) trên người của nam nhân, làm cho Nham Vân mấy độ mê thất (mất phương hướng, lầm đường lạc lối), nhưng mà diện mạo của nam nhân xấu xí, y từng thậm chí cảm thấy nếu như mặt của Liễu Phong có thể gắn ở trên người của nam nhân, vậy liền hoàn mỹ rỗi.
Y thích khuôn mặt của Liễu Phong.
Nhưng mà, y càng mê luyến thân thể của Tích Duyên, thân thể thành thục của nam nhân, cực nóng cùng chặt chẽ kia là y khó có thể tưởng tượng, cho tới bây giờ y cũng chưa ôm qua nữ nhân, y chỉ ôm qua Tích Duyên.
Cho dù là hiện tại cũng là như vậy, từ đầu tới cưới y đều chỉ có 1 mình Tích Duyên, tuy nói tâm của y từng dao động giữa Tích Duyên cùng Liễu Phong, nhưng mà hiện tại rất rõ ràng, hắn muốn, chỉ có Tích Duyên.
Nham Vân đợi thật lâu, mới nghe được nam nhân trả lời y, “Ta không thích Liễu Phong, nhưng y cũng không phải người xấu, y rất cố gắng học thứ ta dạy cho y, y từng nói với ta, y thích có một ngày có thể thay ta quản lý tốt Bạch Vân Quan”. Liễu Phong rất có chí khí, cho nên nam nhân rất yên tâm giao Bạch Vân Quan cho Liễu Phong.
“Ngươi vẫn là thích Liễu Phong hơn”. Nham Vân cho ra kết luận.
Nam nhân nhìn Nham Vân 1 lát, mới nói: “Đồ đệ ta thích chỉ có một, tuy rằng không có tư lịch cao như Liễu Phong, không có thông minh như Liễu Phong, học các thứ cũng rất chậm…….”.
Nham Vân trầm mặc nhìn nam nhân.
“Nhưng mà y rất chăm chỉ, thời điểm đệ tử khác đang nghỉ ngơi thì y đang đang luyện công. Buổi chiều thời điểm đệ tử khác ở phía sau núi hóng mát thì y vẫn là đang luyện công. Y chưa bao giờ bỏ khóa sớm, mỗi ngày đệ tử khác khác luyện công nhiều lắm cũng chỉ luyện tập một hai canh giờ, nhưng mà y ngoài ăn cơm cùng ngủ ra, cơ bản đều là đang luyện công”.
Nam nhân một bên nhớ lại, một bên nhẹ giọng nói, trên hành lang tối tăm chỉ nghe được tiếng hai người nhẹ giọng thì thầm nói chuyện với nhau.
“Y ngốc như vậy, ngươi còn thích y?”. Nham Vân ôm chặt nam nhân, ngay cả ngữ khí cũng chậm lại.
“Bởi vì y có thể chịu khổ, y rất chăm chỉ, sớm hay muộn có một ngày y sẽ biến cường”. Từ rất sớm trước đây nam nhân liền cảm thấy như vậy rồi, hắn nhớ rõ ánh mắt đầu tiên thấy Nham Vân, liền cảm thấy người này phi phàm, tương lai tất thành người tài, khi thái sư phó hắn nói Nham Vân là thần long chuyển thế, hắn cũng có kinh ngạc.
Tổ huấn muốn hắn không được chọc giận Nham Vân, thần long là linh vật của đất trời, nếu như chòm sao Thương Long rống giận chấn động núi sông, nhất định dẫn tới yêu họa, tới lúc đó kinh động Thiên Cung liền rất phiền toái.
“Ngươi nói đồ đệ kia, chẳng lẽ là ta?”. Nham Vân ôm nam nhân vào dục trì (hồ tắm) của Tích phủ, thả nam nhân ở bờ hồ, thay nam nhân cởi chăn đơn quấn quanh người nam nhân ra.
“Nam nhân “ân” 1 tiếng, gật đầu.
Hắn không phủ nhận, hắn nói chính là Nham Vân.
Hắn không thích nói dối.
Cho nên hắn thừa nhận.
Nam nhân cảm giác được cái tay của Nham Vân ôm thắt lưng hắn chậm rãi siết chặt, Nham Vân ôm nam nhân xuống nước, hai người thân mật ôm nhau, nhẹ giọng nói chuyện với nhau.
“Ngươi thích ta”.
“Không thích”.
“Đại Cẩu, gạt người”.
“Ngươi cũng không phải là người, người là long…….”. Nam nhân thấp giọng nói một câu, liền cảm giác được Nham Vân bắt đầu động tay động chân với hắn, hai tay của hắn ôm Nham Vân, thấp giọng nói mấy câu: “Không muốn nơi đó, ta không muốn long loại”.
“Phải”. Thái độ của Nham Vân cũng kiên quyết, tất yếu phải chậm rãi mới có tiểu cẩu, sinh nhiều mấy đứa là có thể cùng nhau nuôi dưỡng. Y hoàn toàn là đang tự quyết định……..
“Ngươi nghĩ thật đẹp”.
“Đại Cẩu, kỳ thật ngươi đã sớm nhớ lại, đúng hay không…….?”. Nham Vân hôn nam nhân, hỏi nam nhân, “Tại ngày ta mọc sừng, ngươi liền nhớ lại tất cả mọi chuyện”.
“Vì sao nói như vậy?’. Nam nhân bình tĩnh nhìn Nham Vân, hắn không nghĩ tới v sẽ hỏi tới thản nhiên như thế, có lẽ Nham Vân đã sớm biết, chỉ lã vẫn không nói.
“Buổi tối ngày đó giống như nghe được ngươi gọi danh tự (tên) trước kia của ta”.
“…….”
“Bằng không, ngươi cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho ta như vậy”. Nham Vân ngồi vào bên cạnh hồ, để nam nhân ngồi ở trên người y, bên trong nước hồ bốc lên hơi nóng có chút mơ hồ tầm mắt……..
Nhưng mà ánh sáng 4 phía rất tối, chính thích hợp bọn họ nói chuyện với nhau.
Nam nhân chẳng ừ chẳng hử nhìn Nham Vân, chỉ là thời điểm Nham Vân sáp qua hôn hắn, hắn hơi hơi mở miệng nghênh hợp, động tác rất nhỏ rất nhỏ kia, cơ hồ phát hiện không ra.
“Buồi tối ngày đó ngươi khóc khiến ta rất đau lòng”.
Nham Vân hôn lên bọt nước trên gương mặt của nam nhân, nghe được tiếng cười nhạt của nam nhân, y liền luyến tiếc buông nam nhân ra, “Đại Cẩu, ngươi thật sự rất ngốc, ta bảo ngươi đem chức vị ta chưởng môn cho Liễu Phong, ngươi liền đem cả Bạch Vân Quan đều cho Liễu Phong, ta đây thời điểm ngày thường ân ái với ngươi, bảo ngươi chủ động một chút, động tác mạnh một chút, ngươi như thế nào không chịu”.
Nam nhân nhìn Nham Vân 1 cái, “Ngươi nói bừa cái gì, việc này không thể so bì”.
“Yêu cầu này càng đơn giản”. Hai tay Nham Vân nắm chân của nam nhân, trên lưngcủa nam nhân tất cả đều là bọt nước, chậm rãi theo lưng của nam nhân chậm rãi chảy xuống…….
Nam nhân nhìn Nham Vân nửa ngày, mới mở miệng hỏi: “Ngươi không muốn tiếp tục muốn?’.
Nham Vân sửng sốt.
Nghĩ muốn cái gì?
Nam nhân nhìn Nham Vân, “Vừa rồi ngươi còn chưa cho ta long loại……..”.
“Ta không muốn”. Nham Vân cự tuyệt.
Nam nhân hai mắt ướt át nhìn Nham Vân, “Vì sao?”. Hắn cảm thấy kỳ quái, ngày thường Nham Vân thật sự tích cực, thế nhưng nói không muốn, làm cho hắn không kinh ngạc, không kinh sợ đều không được.
Nham Vân dán tại bên môi của nam nhân, nói: “Nếu như ngươi muốn, ta có thể cho ngươi rất nhiều, rất nhiều”.
Nam nhân không nói chuyện.
Nhưng mà đêm nay, hai người đều ở lại dục trì, không có trở về phòng, làm cái gì người ngoài cũng không rõ ràng, chỉ nghe đến tiếng nghẹn ngào rất nhỏ của nam nhân, cùng tiếng thì thầm ái muội của Nham Vân.
“Ngươi thích hài tử hay không?”. Nham Vân hỏi nam nhân.
“Thích”. Nam nhân gật đầu. Trước kia hắn có một hài tử, nhưng mà bị sảy rồi, thê tử Trương Tử Yến của hắn mang thai cho hắn…….
“Thích nam? Hay là nữ?”. Tay Nham Vân nắm thắt lưng mềm dẻo của nam nhân, hai tay di chuyển trên lưng của nam nhân, hai chân của y kẹp chân của nam nhân, hôn đôi môi ướt át của nam nhân, thấy nam nhân không trả lời, y lại thay đổi cách hỏi, “Ngươi thích nhi tử hay nữ nhân?”.
“Đều thích”. Nam nhân cúi đầu, thuận tiện Nham Vân hôn hắn.
“Đại Cẩu, nhi tử ta phải theo họ ta, kêu Nham Tiểu Cẩu”. Nham Vân hôn đầu lưỡi của nam nhân, nỉ non yêu cầu với ái nhân, nam nhân nghe được cái danh tự này lập tức nhíu mày.
Nham Tiểu Cẩu…….
Danh tự thật xấu……
Hơn nữa rất thô tục…….
Nam nhân suy nghĩ 1 chút, thừa dịp thời điểm Nham Vân ngừng hôn hắn, nhẹ giọng nói một câu: “Kêu Nham Phong”.
“Đại Cẩu, ngươi ít ăn nói lung tung”. Nham Vân rất bất mãn, y suýt nữa trực tiếp bạo thô khẩu (nói tục, chửi bậy), “Cũng không phải ta cùng Liễu Phong sinh, hơn nữa nhi tử ta không đồng bối (ngang vai ngang vế) cùng ta”.
“Ngươi mắng ta”. Nam nhân không dấu vết nghiêng đầu, tránh đi cái hôn của Nham Vân.
Nham Vân nghĩ muốn dỗ dành nam nhân, dỗ mấy câu, nam nhân vẫn là không để ý tới y, y nắm chặt thắt lưng của nam nhân, “Danh tự của nhi tử ta không thể loạn đặt”.
Lúc này miệng nam nhân phun ra hai chữ: “Nham Vân”.
“Không được qua quýt với ta, nhi tử ta như thế nào có thể đồng danh (cùng tên)cùng ta”. Nham Vân bất mãn.
“Ngươi yêu cầu rất nhiều”. Nam nhân bình tĩnh nhìn Nham Vân.
“Ta thủ đoạn càng nhiều”. Nham Vân bóp cằm của nam nhân, một cái hôn sâu qua tới.
Nam nhân cảm thấy tối nay Nham Vân đặc biệt khó hầu hạ, còn chưa có nhi tử, đã muốn đặt danh tự cho nhi tử, hơn nữa cả buổi tối đều không có buông tha hắn, sau này hắn nhớ tới chuyện đêm đó thì đều sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Cái gì long loại.
Cái gì nhi tử.
Cái gì tràn đầy cho ngươi.
Nham Vân nói tới rất lưu loát.
Kỳ thật mặc kệ có nhi tử hay không, bọn họ đều sẽ yêu Tích Duyên, Tích Duyên cũng không nguyện ý lắm, hết thảy thuận theo tự nhiên, hắn vốn là nam nhân, thiên chức cũng đều không phải là sinh tử (sinh con).
Nhưng mà, thân là nam nhân đều muốn một cái hậu nhân (con nối dõi), Tích Duyên cũng không ngoại lệ.
Tích Duyên biết vô luận sau này có hay không, bọn họ đều sẽ cùng yêu hắn như vậy, mà hiện tại hắn quả thật thật sự hạnh phúc, rất mĩ mãn.
Nhưng mà, trận sóng gió cầu tử (con) này, chẳng những không có như Tích Duyên dự đoán như vậy rất nhanh liền bình ổn, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng……..