Bắt đầu từ giờ phút này, Tích Duyên đã có một người huynh đệ kết nghĩa. Thật sự là chuyện tốt thành đôi, y mới thành thân không lâu, mới vừa có vợ, bây giờ lại có huynh đệ, điều này làm cho Tích Duyên vô cùng cao hứng. Y vốn là người trọng tình cảm, vì vậy mà cảm tình đối với Xích Luyện cũng liền tăng lên gấp bội. Sau lần ở phố hoa dạ ẩm đó, Xích Luyện cứ cách tam xóa ngũ ( Ba ngày thì hết năm ngày) sẽ đến Trương phủ tìm Tích Duyên uống rượu.
Tửu lượng của Tích Duyên không kém, thậm chí có thể nói là phi thường hảo, may mắn cho Tích Duyên là tửu lượng của Xích Luyện cũng rất khủng, vì thế hai người không bận tâm mấy nếu có lỡ uống quá chén. Trong những lúc uống rượu tâm sự đó, Tích Duyên càng cảm thấy hiền đệ này học rộng hiểu sâu, hơn nữa rất thông hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Tích Duyên thường đưa Xích Luyện hồi phủ, nên ngẫu nhiên cũng có lúc trụ lại Xích phủ.
Gần đây Tích Duyên cảm giác được linh khí trong thân y rất không ổn định, có đôi khi có, có đôi khi không, ngẫu nhiên có lúc lại chỉ còn một nửa. Y luôn cùng Xích Luyện ở một chỗ, không có thi triển pháp thuật, cũng không có bị thương, phản ứng như vậy của thân thể khiến nam nhân có chút kham ưu.
Nếu y đang trong tình trạng này mà đối đầu với yêu quái cũng rất khó nắm chắc có thể đối phó được. Gặp một, hai con y là không có vấn đề, nếu là gặp một đoàn, vậy phiền toái, nam nhân không chút nào giấu diếm đem chuyện này nói cho Xích Luyện biết, được câu trả lời của y cũng……
” Tích đại ca, ngươi pháp lực cao cường đối phó yêu nghiệt khẳng định không thành vấn đề.” Xích Luyện lịch sự tao nhã ngồi trên thạch đắng ( ghế đá), cầm trên tay một chén phỉ thúy tửu, khẽ nhấp một ngụm, chậm rãi nói: ” Gần đây Phong Danh thành coi như ổn định, yêu nghiệt cũng phi thường im lặng, không có động tĩnh gì, Tích đại ca ngươi không cần quá bận tâm.”
” Chính là……”
Tích Duyên còn muốn nói, lại bị Xích Luyện cầm lấy mu bàn tay, y chấn động rất rõ rệt, chưa bao giờ nghĩ tới bàn tay Xích Luyện hội đột nhiên đặt trên tay mình. Lời nói an ủi của Xích Luyện nam nhân đều không kịp chuyên tâm nghe, chỉ cảm thấy đôi bàn tay Xích Luyện hảo lạnh lẻo, lại nổi lên lo lắng cho hiền đệ, Tích Duyên vội vàng phân phó cho người hầu trong phủ lấy thêm y phục đến cho Xích Luyện.
Phản ứng của Tích Duyên, Xích Luyện đều thu vào trong đáy mắt, hắn khẽ nhấp một ngụm rượu, lúc nam nhân xoay người tiếp nhận y phục từ tay người hầu, khóe miệng Xích Luyện vẽ lên một tia cười tà mị, đôi song mâu ánh lên tia sắc trạch u ám trong bóng đêm lại càng thêm sâu thẳm hơn ……
Nam nhân gọi Tích Duyên này qua không lâu nữa, khẳng định hội đối với hắn tử tâm tháp đích ( khăng khăng một lòng), đến lúc đó hắn muốn nam nhân làm cái gì nhất định đều có thể……
Tích Duyên thay Xích Luyện phủ thêm áo choàng, liền ngồi xuống uống tiếp rượu. Đêm đó Xích Luyện cũng nhìn ra nam nhân tựa hồ có chút tâm tư, hắn biết nam nhân lo lắng chuyện yêu nghiệt tác loạn, vì thế cũng không tái hỏi nhiều. Hắn mặc kệ nam nhân như thế nào thu thập yêu quái, hắn chỉ cần linh khí cùng thân thể của nam nhân là được, hắn không nghĩ muốn can thiệp vào chuyện của nam nhân.
Mà lúc này, tâm trí Tích Duyên cũng không thể có chút bình tĩnh, gần đây yêu ma đều không có chút động tĩnh, điều này lại làm cho Tích Duyên càng thêm lo lắng, dù sao sự yên tĩnh trước cơn bão vẫn luôn luôn vô cùng đáng sợ ……
Lo lắng của Tích Duyên đúng ba ngày sau trở thành sự thật. Bách tính mới từ ngoài thành trở về đều vội vội vàng vàng hướng về phía Trương phủ đến nỗi bâu kín cả đại môn của Trương phủ.
Lão quản gia xem tình huống không ổn liền vội vàng chạy tới thỉnh Tích Duyên, Tích Duyên đang ở hậu viện cùng Xích Luyện chơi cờ, giữa lúc lo lắng phải đi bước tiếp như thế nào đã thấy lão quản gia vội vàng từ bên ngoài chạy đến.
” Ôi, cô gia việc lớn rồi, bên ngoài có mấy người thôn dân nói bị yêu quái tập kích, thỉnh ngươi mau ra xem.”