Yêu Ma Đạo

Chương 230




Nam tử tuyệt sắc 1 thân vân cẩm (gấm Vân Nam) phục sức hoa mỹ kia, tướng mạo ngày thường cực kỳ tinh xảo dễ nhìn, người có thể khiến cho nam nhân có phản ứng lớn như vậy trời sinh chỉ có Xích huynh đệ của hắn.

Thừa dịp Xích Luyện chưa thấy hắn thì nam nhân lập tức lặng yên đóng cửa lại, xoay người đi tới trong viện, hạ nhân trong phủ đệ nhìn thấy hắn trở về thì đều vội vàng cúi đầu chào hỏi.

Trương quản gia cũng đi ra tiếp đón: “Cô gia, ngươi đã trở lại, hôm nay bên Thanh Sơn trấn có người đưa 1 bức thư tới đây, nói là giao cho ngươi”. Lão nhân đưa thư cho nam nhân.

Nam nhân một khắc tiếp tục đi vào đại đường, hắn cũng không thèm nhìn tới mà cầm lấy bức thư, để thư vào trong lòng ngực, cả đầu óc của hắn đều là bóng dáng của Xích Luyện khi xuống kiệu.

Nam nhân nghĩ nghĩ ngược lại nói với quản gia: “Nếu có người tới tìm ta thì ngươi nói với y, ta không ở quý phủ”. Hắn chỉ có thể làm như vậy, nói xong hắn ngay cả trà hạ nhân pha cho hắn cũng chưa uống mà trở về phòng nghỉ ngơi.

Cả buổi tối nam nhân cũng chưa nghe được bên ngoài có hoạt động gì, ở trong phòng bất an đi tới đi lui, càng là gió êm sóng lặng thì trong lòng hắn lại càng lo lắng.

Trong phòng, ánh nến đang lay động.

Tối nay không trăng, không gió.

Cảnh sắc dưới màn đêm cũng yên lặng như bình thường.

Mà từ trước đến nay tâm của nam nhân luôn bình tĩnh cũng trở nên xao động bất an, rầu rĩ, khó chịu, hắn căn bản là không ngồi yên được, hoàn toàn không thể chân chính an tâm được, suốt một buổi tối hắn không ngủ.

Nhưng nam nhân biết tối hôm qua thời điểm hắn trở về, hắn đích thật là ở trước cửa phủ đệ nhìn thấy Xích Luyện, cảnh tượng rõ ràng cũng không phải ảo giác, về phần vì sao Xích Luyện sẽ xuất hiện ở Biên thành thì hắn không rõ lắm.

Bởi vì cả đêm không ngủ nên ngày hôm sau nam nhân có vẻ không có tinh thần, dưới mắt hắn có quầng thâm, cả ngày hắn đều tâm thần không yên, tổng cảm thấy được sắp xảy ra chuyện gì đó.

Sáng sớm hôm nay hắn liền thức dậy, liền hỏi Trương quản gia, nhưng lão nhân lại nói hôm qua không có ai tới tìm hắn.

Hắn cảm thấy việc này thật kỳ quái……..

Hôm qua hắn rõ ràng liền nhìn thấy Xích Luyện…….

Cả ngày nam nhân ở trong trà phô buôn bán, lại làm rơi mấy cái chén, tâm thần hắn bất an, sai người thu dọn 1 chút, hắn lại ngồi ở trong phô tử xem sổ sách, nhưng toàn bộ trong đầu hắn lại đều là thân ảnh của Xích Luyện……..

Hỏa kế ở trước phô tử hướng vào bên trong hô: “Tích lão bản, có người tìm”.

Nam nhân tâm niệm vừa động, hắn quay đầu, gọi tiểu nhị ở bên cạnh đang chỉnh lý lá trà, bảo y đi ra ngoài chuyển cáo (truyền lời, nói lại) với người tới cửa tìm đến: “Khéo léo chút, nói với y ta không có ở đây, bảo y có chuyện gì thì hôm khác tới tìm ta”. Thật ra hắn lo lắng là Xích Luyện tìm tới nên đành phải nói như vậy……..

Hỏa kế kia gật gật đầu, liền thành thật quy củ đi ra ngoài, nam nhân cúi đầu xem sổ sách, không được bao lâu thì hỏa kế kia lại đi vào.

“Sao vậy?”. Nam nhân hỏi.

Hỏa kế kia có chút do dự chuyển đạt: “Là đại tú bà của Hoa phố tìm tới, nói là dự định đặt một số lượng lớn lá trà, nàng nói nàng biết ngươi có ở đây, hỏi ngươi có muốn làm sinh ý hay không…….”.

Nam nhân bảo y đi xuống trước, liền đứng dậy đi ra ngoài xử lý, tiếp nhận đơn hàng này, thời điểm buổi chiều sắp đóng cửa phô tử thì hắn mới dần dần thả lỏng, hắn cảm thấy chính mình có lẽ đã quá khẩn trương, có lẽ Xích Luyện căn bản là không phải trở về tìm hắn……..

Ánh chiều tà của mặt trời lặn chiếu vào phô tử, quang mang màu cam kia giống như tấm lụa mỏng hoàng kim, chiếu vào thế gian, bao phủ vạn vật thế gian.

Nam nhân đứng ở trước trước trà quỹ (cái quầy) của phô tử, cẩn thận chọn lá trà, ánh chiều tà kéo dài thân ảnh của hắn.

Nam nhân vội xong chuyện tình trong phô tử thì bảo hỏa kế đóng cửa phô tử, hắn liền một mình trở về phủ.

Hắn mới vừa tới Trương phủ thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa kéo không ít hàng hóa dừng ở trước cửa.

Trương quản gia dẫn hỏa kế ở bên ngoài kiểm kê hàng hóa, xe ngựa to này là người của Lâm trấn đưa trà tới, nhóm thợ đang đưa hàng hóa vào trong kho.

“Cô gia, trong phủ có khách tới, đã đợi ngươi rất lâu rồi”. Trương quản gia nhìn thấy nam nhân trở về liền lập tức báo cáo.

“Để ta đi chiêu đãi, ngươi tiếp tục làm đi”. Nam nhân ngắn gọn gật đầu, liền đi vào Trương phủ, vốn hắn tưởng lão bản của Lâm trấn là nguồn cung cấp tạm thời cho nhà hắn tới, nhưng mà mới vừa đi tới đại đường lại thấy Xích Luyện đang ngồi ở đại đường uống trà chờ đợi.

Không xong, không xong rồi.

Vậy mà lại là Xích Luyện………

Nam nhân lập tức xoay người đi ra ngoài, hắn thật hy vọng Xích Luyện không có nhìn thấy hắn, nhưng hắn còn chưa đi được mấy bước thì chợt nghe tới phía sau truyền tới thanh âm trong trẻo êm tai của Xích Luyện…….

“Tích đại ca”. Xích Luyện đang gọi nam nhân.

Nam nhân nghe thấy.

Ngữ khí kia hơi thương tâm khiến cho nam nhân lập tức liền ngừng bước chân lại, khiến cho hắn không thể không lúng túng xoay người đối mặt, vốn không khí có chút giằng co bởi mỉm cười tự nhiên của hắn thì từng chút từng chút tan biến.

“Xích huynh đệ, từ nơi thật xa như vậy chạy tới gặp ta, ta thật sự là…….”. Thật sự là không biết nên nói như thế nào, nam nhân bất đắc dĩ tiêu sái trở về đại đường, nhìn khuôn mặt dễ nhìn của Xích Luyện thì hắn không biết nên nói gì, huống chi Xích Luyện còn có chút thương tâm nhìn hắn.

Nam nhân từng bước một tiêu sái đi tới chỗ Xích Luyện, tâm tình lại càng ngày càng phức tạp.

Xích Luyện ngửi được trên người nam nhân có cổ hương khí của lá trà, y nhìn về phía nam nhân: “Tích đại ca, ngươi lại bắt đầu làm sinh ý lá trà a, ta nhận thức 1 thương nhân bán thượng đẳng trà, hàng của y đều thực thượng thừa, nếu ngươi có nhu cầu thì ta có thể cho người đưa búp trà đi phía Nam, chuyên cung cấp trà cho trà phô của ngươi dùng”.

Nam nhân thấy hứng thú: “Có bao nhiêu thượng thừa?”.

“Vương triều cống phẩm”. Xích Luyện nói đơn giản, y đọc nhấn rõ từng chữ rất chậm lại cực kỳ rõ ràng, đôi mắt đẹp sâu thẳm của y còn nghiêm túc nhìn chăm chú vào vẻ mặt tâm động của nam nhân.

Nam nhân tâm động.

“Nếu ngươi muốn thì ngày mai ta liền phái người đi thương lượng”. Xích Luyện giơ tay xoa mu bàn tay của nam nhân.

Nam nhân giống như bị phỏng liền rụt tay lại: “Vẫn là quên đi, không nhọc Xích huynh đệ lo lắng”. Tuy rằng thực động tâm nhưng hắn biết không thể nhận, hắn nhịn xuống tâm động, cự tuyệt ý rất tốt của Xích Luyện.

Hiện tại trà của hắn đích xác không tốt lắm.

Thật ra gần đây hắn đã tìm phô tử bán trà ngon hợp tác, nhưng chậm chạp không có tìm được.

Trước đó bởi vì tranh chấp nên cũng không nghĩ muốn lại hợp tác, cho nên đề nghị của Xích Luyện đối hắn mà nói là tràn ngập hấp dẫn.

Xích Luyện cũng không miễn cưỡng nam nhân, y liền không có nhắc lại.

Xích Luyện chỉ nói là tới gặp nam nhân, cũng không có nhắc tới sự tình đã phát sinh sau ngày nam nhân rời đi Thanh Sơn, nam nhân cũng không có hỏi qua y về sự tình sau đó.

Thấy nam nhân không yên lòng nói chuyện phiếm cùng y thì Xích Luyện cũng không có biểu hiện ra không kiên nhẫn, ngược lại là chủ động tìm đề tài, mà nam nhân cũng coi như phối hợp.

Chính là hiện giờ sắc trời dần dần muộn, Xích Luyện lại còn không có bộ dáng tính toán rời đi………

“Xích huynh đệ, ngươi đói bụng chưa, chúng ta đi tửu lâu được không?”. Nam nhân nghĩ muốn đưa Xích Luyện ra khỏi Trương phủ, hắn đứng lên, đi tới bên ngoài nhìn nhìn, không khí ban đêm có chút ướt lạnh, hắn sai hạ nhân cầm 2 áo choàng tới, khoác lên cho Xích Luyện, chính mình cũng khoác lên.

“Dùng bữa ngay tại quý phủ ngươi là được, không cần phiền toái như thế, vừa rồi nghe thấy Trương quản gia nói, gần đây quý phủ ngươi mời 1 đại trù tử (đầu bếp)rất giỏi, ta cũng muốn thử xem”.

Một câu của Xích Luyện liền chặt đứt ý niệm trong đầu của nam nhân.

Xích Luyện uống mấy ngụm trà, trong con ngươi u tĩnh kia không có chút dao động, chính là mơ hồ hàm chứa tiếu ý nhìn chăm chú vào nam nhân.

Xích Luyện nhìn thấy nam nhân siết chặt nắm tay, siết chặt rồi lại thả lỏng, bộ dáng tựa hồ thực giãy dụa.

Xích Luyện biết lúc này cần phải thêm mồi lửa………

Xích Luyện chủ động giơ tay cầm tay của nam nhân, chậm rãi mở lòng bàn tay của nam nhân ra, nhìn tay của nam nhân rồi nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay của nam nhân.

“Tích đại ca, gần đây trà phô mới vừa mở chắc là mệt chết đi được, ta thay ngươi xoa xoa tay”. Thật ra tươi cười mơ hồ kia ở khóe môi của Xích Luyện làm cho nam nhân căn bản là không thể cự tuyệt.

Nam nhân chỉ cảm thấy tay sắp tê rần, hắn đành phải bảo hạ nhân phân phó trù tử đi làm chút đồ ăn Xích Luyện thích ăn…….

Nam nhân nhớ rõ Xích Luyện thích ăn cái gì.

Bởi vì Xích Luyện từng thường xuyên tới tìm nam nhân uống rượu nói chuyện phiếm, nam nhân cũng từng lưu ý khẩu vị của Xích Luyện.

Xích Luyện chính là thích đồ chay, hơn nữa nam nhân cũng hiểu Xích Luyện muốn phi thăng, cũng không có thể ăn thức ăn mặn khẩu vị quá nặng gì đó.

Nam nhân căn bản là không có biện pháp với Xích Luyện, hắn lại không thể đuổi Xích Luyện đi, đành phải giữ Xích Luyện lại ăn cơm, thấy Xích Luyện im lặng ăn cơm, thường thường còn cười với hắn, hắn không có biện pháp mở miệng bảo Xích Luyện cơm nước xong thì trở về đi.

Xích Luyện nói rõ là tới ôn chuyện cùng hắn, nam nhân không thể đuổi người, cũng liền dứt khoát bồi Xích Luyện nói chuyện phiếm.

“Xích huynh đệ, ăn ngon không?”.

“Ăn ngon, ngươi cũng ăn đi”. Xích Luyện gắp rau cho nam nhân.

Nam nhân không muốn ăn gì, nhưng nhìn thấy Xích Luyện ăn rất ngon thì hắn cũng ăn mấy miếng: “Xích huynh đệ, ngày ấy sau khi ta rời đi Thanh Sơn thì không có xảy ra sự tình đặc biệt gì không?”.

“Sẽ xảy ra sự tình đặc biệt gì?”. Xích Luyện hỏi lại nam nhân, y rót 1 chén rượu cho nam nhân, nói với nam nhân: “Ngày ấy ngươi đi rồi thì không lâu sau ta đã đi xuống núi tới chỗ bằng hữu, không biết Thanh Sơn đã xảy ra chuyện gì”. Thật ra thời điểm lúc đầu y đi Thanh Sơn là muốn khiến Liễu Phong giao Nham Vân ra, nhưng Liễu Phong lại không chịu.

Xích Luyện cũng không đi tổn thương hòa khí, liền ở lại tới đại hôn của Liễu Phong, mà thủy chung đều không nhìn thấy Nham Vân, y không có khả năng đại nháo tại Bạch Vân Quan, nếu tổn thương hòa khí thì cũng có ảnh hưởng đối việc phi thăng của y.

Sự tình của Xích Luyện căn bản là không hoàn thành, mà thời điểm ngày y xuống núi thì đệ tử của Tà Đế cung cũng đều theo Phật Hàng cùng nhau xuống núi rời đi, chỉ có Cửu Hoàng còn ở lại Bạch Vân Quan.

Sau khi nam nhân nghe xong thì không có ý kiến gì, nhưng hắn là muốn nhìn thấy tình hình như vậy, coi như là mang tới tin tức tốt cho hắn, tâm tình của nam nhân trở nên rất tốt.

Trong quá trình Xích Luyện chủ động nói chuyện cùng nam nhân thì nam nhân cũng dần dần trở nên nói nhiều hơn.

Xích Luyện gắp rau cho nam nhân thì nam nhân cũng đều ăn.

Sau khi hai người ăn xong thì Xích Luyện đi hoa viên dạo một chút, nam nhân cũng đi theo y.

Hôm nay Xích Luyện không có ngủ lại ở đây.

Nhưng sau hôm nay……..

Mỗi ngày Xích Luyện đều chạy tới nơi này của hắn, mới đầu nam nhân còn lảng tránh, cho tới khi hắn dần dần thói quen.

Mỗi ngày Xích Luyện đều tới Trương phủ, hơn nữa người hầu trong phủ tựa hồ cũng phi thường thích nhìn thấy Xích Luyện, bọn nha hoàn thấy Xích Luyện tới đây thì đều thẹn thùng tránh ở một bên nghị luận về Xích Luyện.

“Xích công tử lại tới nữa, quan hệ của y cùng cô gia nhà của chúng ta giống như rất tốt, mỗi ngày y đều tới nơi này, hay là coi trọng vị nào trong phủ chúng ta?”.

“Ngươi nằm mơ đi, tối như thế nào cũng sẽ không coi trọng chúng ta loại tiểu nha hoàn này”. Nam nhân cũng có biết một phần ngôn luận vụng trộm của bọn nha hoàn, nhưng đều mở một con mắt nhắm một con mắt.

Chính là thỉnh thoảng Trương quản gia sẽ nhắc nhở hạ nhân này đừng nói lung tung, ngược lại Xích Luyện cũng là không sao cả, y chính là tới gặp nam nhân. Mấy ngày nay mỗi ngày nam nhân trở lại quý phủ là có thể nhìn thấy y.

Xích Luyện tới lần thứ 3 thì nam nhân tìm được phô tử bán trà ngon, chính là đường đi khá xa, không dễ vận chuyển hàng hóa, mà nam nhân cũng nhờ người đi thương lượng 2 lần.

Nhưng thái độ của đối phương không tốt lắm, căn bản là không đồng ý.

Bởi vì đối phương cũng là đại thương hộ có danh trà, nam nhân căn bản không có tăng giá mua, đối phương cố ý nói đã cung hàng cho người khác.

Đã nhiều ngày thời điểm nam nhân trở về đều vì sự tình này mà lo âu, không có trà thì năm sau lấy cái gì đưa cho khách nhân đã đặt hàng, hắn có chút sốt ruột.

“Tích đại ca, ngươi làm sao vậy, 2 ngày nay khí sắc của ngươi không tốt lắm, khó chịu ở đâu vậy?”. Xích Luyện nhìn thấy nam nhân đã trở lại từ bên ngoài thì y bảo trù tử nấu canh bổ cho nam nhân uống.

Mỗi ngày Xích Luyện đều bảo trù tử nấu canh bổ cho nam nhân uống, nghĩ đến gần đây nam nhân luôn làm lụng vất vả.

Nam nhân một hơi uống hết, cũng không nhận ra có hương vị gì, hắn lo âu, lại không tốt mở miệng với Xích Luyện, cũng chỉ tự mình nghĩ biện pháp, nhưng Xích Luyện vốn thông minh vô cùng, lập tức liền nhìn ra khó khăn của hắn.

“Nếu ngươi có cần hỗ trợ gì thì nhất định phải nói với ta”. Xích Luyện đi tới phía sau của nam nhân, y chậm rãi khom lưng xuống, cằm để ở đầu vai của nam nhân, u mâu thâm thúy của y nhìn chằm chằm mặt bên lo âu của nam nhân, y ôm nam nhân từ phía sau, rất có thành ý ở bên tai của nam nhân nói: “Tuy rằng ta không nhận thức nhiều người lắm, nhưng nếu ngươi có khó khăn thì ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi”.

Bên tai của nam nhân bị hơi thở nóng bỏng như có như không của Xích Luyện khiến cho nóng bỏng, hắn có chút xấu hổ, duy trì khoảng cách nhất định cùng Xích Luyện, hắn lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, chỉ nói một câu không thoải mái rồi trở về phòng.

Nam nhân cũng biết Xích Luyện nói như vậy rõ ràng là khiêm tốn, Xích Luyện giao thiệp rất rộng.

Ngay tại thời điểm nam nhân lo âu không có hy vọng gì thì lão bản của phô tử bên kia lại đột nhiên thay đổi thái độ, phái quản sự tới chủ động tìm hắn, còn nói cung trà cho hắn không thành vấn đề.

Nam nhân lập tức đáp ứng.

Hôm nay thời điểm hồi phủ nhìn thấy Xích Luyện ở thì tâm tình của nam nhân cũng đặc biệt tốt, hắn nói với Xích Luyện là đã mua được trà rồi,Xích Luyện chỉ là cười cười, không có nhiều lời.

Đương nhiên nam nhân cũng không biết nhà thương hộ bán trá mà hắn tìm, thật ra chính là nhà mà Xích Luyện nói muốn giới thiệu cho hắn, đương nhiên hắn càng không biết Xích Luyện âm thầm vì hắn lót đường.

Xích Luyện nhìn thấy nam nhân cao hứng như thế thì tổng thời điểm ở bên cạnh khích lệ nam nhân, nói nam nhân làm chưởng môn của Bạch Vân Quan không tồi, thật ra làm lão bản cũng không sai, nhưng nam nhân cự tuyệt không tiếp lời.

Mấy ngày nay mỗi ngày Xích Luyện cơ bản đều trong phủ của nam nhân, y thực quy củ, mỗi lần thấy sắc trời muộn liền chủ động rời đi.

Hơn nữa Xích Luyện chẳng những mỗi ngày đều bảo trù tử cấp nam nhân bổ thân thể, còn luôn sai người tặng chút lộc nhung (sừng hươu) cho nam nhân tới nỗi nam nhân ăn không hết……..

Kỳ thật mấy thứ này nam nhân cũng không thiếu, nhưng nhìn thấy tâm ý của Xích Luyện thì hắn vẫn là không thể cự tuyệt.

Vì thế Xích Luyện càng thêm tự do ra vào quý phủ của nam nhân.

Dẫn Phượng Lâu ở Biên thành.

Nơi đây là hoa phố lớn nhất.

Cô nương đẹp nhất, yêu diễm nhất.

Đơn giản nơi đây chính là địa phương rất tốt để quan to quý nhân có tiền muốn chọn lựa hoa miên túc liễu.

Đi ra đứng ở cạnh lầu các, trong tay cầm 1 cái cần câu tinh xảo, chọn cẩm lí (cá chép) trong hồ cá, lâu này xây ở trong hồ, kéo dài tới đài trúc có thể dành cho khách nhân thả câu.

“Xích huynh, ngươi sẽ không quên đánh cược của chứng ta chứ?”. Đào Hoa yêu ngồi ở bên trong lầu các, trái ôm phải ấp theo sát nói chuyện với Xích Luyện, “Còn có mấy ngày nữa thì đã tới kỳ hạn, anh danh một đời của ngươi thế nhưng hủy ở trên tay một cái nam nhân có tuổi, thực không đáng”.

“Ngươi biết cái gì, kỳ thật căn bản không cần một tháng, chỉ cần thời gian mấy ngày đã đủ rồi”. Xích Luyện hừ nở nụ cười, y rõ ràng bất mãn với cách nói của Đào Hoa yêu.

Lúc này trên mặt nước phẳng lặng đột nhiên trầm xuống, khóe miệng Xích Luyện nhếch lên, cá lớn cắn câu.

Hôm nay Xích Luyện cùng Đào Hoa yêu uống rượu xong, trở về liền không có trực tiếp đi quý phủ của nam nhân.

Bởi vì Xích Luyện biết có nam nhân là muốn dùng phương thức hống (dỗ dành), có chút nam nhân thích phương thức trực tiếp, có nam nhân thích phương thức hàm súc (kín đáo)………

Mà đối đãi Tích Duyện loại nam nhân này thì phải nhõng nhẽo cường quấn quít……..

Cho nên Xích Luyện không có trực tiếp đi quý phủ, mà hôm nay khi nam nhân kết thúc công việc trở lại quý phủ thì không có nhìn thấyXích Luyện, hắn cũng có chút kỳ quái.

Nhưng rất nhanh nam nhân đã nghĩ tới, hơn phân nửa là Xích Luyện có chuyện gì muốn làm, lại đi rồi.

Dù sao nam nhân cũng quen rồi, hắn cũng không có hỏi Trương quản gia là Xích Luyện đã tới hay không.

Mà tương phản với sự bình tĩnh của nam nhân là bọn nha hoàn của trương phủ, Xích Luyện cũng chỉ là hôm nay không có tới mà thôi liền vụng trộm mở nghị luận, mỗi người đều là bộ dáng thương tâm tiều tụy.

Nam nhân không thể không tự mình ăn cơm xong sau còn cố ý bớt thời giờ triệu tập bọn nha hoàn này, cố ý lấy sự tình của Xích công tử nói một lần nữa.

Nam nhân bảo các nàng nên làm cái gì thì thì làm cái đó, đừng cả ngày nghĩ Đông nghĩ Tây, ảnh hưởng tới tình tự.

Nam nhân vốn không muốn nói, nhưng nhìn thấy bọn nha hoàn cả ngày mất hồn mất vía ngóng trông Xích Luyện thì hắn vẫn mở miệng nhắc nhở các nàng vài câu, càng nhiều vẫn là bất đắc dĩ.

Ban đêm ngày hôm đó, bên ngoài mưa phùn bay bay, lá trúc bị gió thổi xào xạc, trong không khí nổi lên cổ ẩm ướt lành lạnh, pha lẫn mùi thơm của bùn đất, làm cho tâm thần người ta nhộn nhạo.

Nam nhân mở cửa sổ của thư phòng ra, hắn vốn nghĩ đến đêm nay Xích Luyện không trở lại, nhưng lúc này hắn lại nhìn thấy Trương quản gia đang dẫn đường cho Xích Luyện, hai người đang đi tới thư phòng của hắn.

Xích Luyện che dù, thật xa liền nhìn thấy nam nhân đang nhìn y, y lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu (cười mà không cười) với nam nhân, nam nhân chỉ cảm thấy khóe miệng ẩn hàm tươi cười của y rất có thâm ý (ý nghĩa sâu xa).

Điều này làm cho nam nhân mạc danh (ko hiểu) không dám liếc mắt nhìn Xích Luyện nhiều, thậm chí hai má của hắn cũng bắt đầu trở nên dần dần nóng nóng……..

Nam nhân xoay người, tránh được tầm mắt của Xích Luyện, hắn dựa vào bệ cửa sổ, nghe tiếng giọt mưa say lòng người kia, ánh mắt lặng yên dừng ở cái hộp gỗ tinh mỹ kia ở trên cái bàn.

Cái hộp này là mấy ngày trước nam nhân cùng với Mạt Đồng trên đường đang quay về Biên thành, mua ở trong 1 gian ngọc khí ***, Mạt Đồng luôn mang theo nó, hắn cũng không có hỏi bên trong là cái gì, cho tới thời điểm ngày ấy Mạt Đồng rời đi Biên thành, mới giao cái hộp này cho hắn, hơn nữa ái muội ôm hắn, nói với hắn………

“Thời điểm nhớ ta thì mới có thể mở ra xem”.

Mấy ngày nay nam nhân đều đang bận sự tình của trà phô, hơn nữa cũng không có cơ hội gặp mặt cùng Mạt Đồng, hiện tại hắn thật đúng là có chút nhớ Mạt Đồng, hắn vừa mới chuẩn bị mở cái hộp ra thì cửa của thư phòng bị người đẩy ra,

Trương quản gia dẫn Xích Luyện vào thư phòng.

“Cô gia, Xích công tử tới gặp ngươi, ngài ấy tới rồi”. Trương quản gia nói xong, thấy nam nhân gật đầu ý bảo đã biết thì tự động đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

“Ta cho rằng hôm nay ngươi sẽ không tới, thời điểm ăn cơm thì không có thấy ngươi”. Nam nhân thản nhiên nói một câu, thấy Xích Luyện đang nhìn hắn chăm chú thì hắn cũng chỉ liếc mắt nhìn qua chỗ khác.

Xích Luyện nhìn nam nhân, khẽ trả lời: “Ta sao lại không tới chứ”. Thanh âm của y rất khẽ, tựa hồ mơ hồ mang theo vài phần tiếu ý.

“Đã trễ thế này ngươi còn có việc tìm ta sao?”. Nam nhân hỏi Xích Luyện, có chút không dám nhìn Xích Luyện.

Vung ống tay áo dính bọt nước, Xích Luyện cũng không để ý, y chậm rãi tiêu sái tới bên người nam nhân: “Ta nghe nói phô tử ngươi thu trà mới, nghĩ tới coi thử”. Y đang cười.

Nam nhân gật đầu, mặt thực nóng.

“Tích đại ca, ngươi đang nhìn cái gì, trong hộp này có cái gì vậy?”. Còn chưa đợi nam nhân trả lời y thì Xích Luyện liền giơ tay mở cái hộp kia ra, cái hộp kia là Mạt Đồng để lại cho nam nhân, thật ra nam nhân cũng không biết bên trong có cái gì.

Hộp mở ra. Bên trong là 1 cái ngọc khí tượng trưng cho nam tính, cùng đồ thật rất giống nhau.

Nam nhân lập tức liền hoa mắt!