Yêu Ma Đạo

Chương 2




Nam nhân buông xuống suy nghĩ, lặng lẽ quan sát động tĩnh của vùng phụ cận, động tác tắm rửa của y vô cùng chậm rãi, dòng nước theo cánh tay, thân thể y chảy xuống, bọt nước trong suốt chạm vào mặt nước tạo nên từng đợt sóng nhấp nhô.

“Đại ca, nơi này hảo an tĩnh, hình như không có ai, không bằng chúng ta liền hảo hảo ân ái …” Một tiếng cười đầy dụ dỗ của nữ tữ cách đó không xa truyền đến.

Gần đó, trên mặt nước nổi lên một trận khói trắng mờ ảo, liền sau đó xuất hiện một nữ tữ yêu mị, tấm bạch lụa mỏng che hờ đi thân thể bán lõa, nàng đứng trong làn nước, nước hồ bao phủ đến ngực của nàng.

Xem kĩ thì không khó nhìn ra phía sau nàng có chín cái đuôi dài bạch sắc của hồ ly, lúc ẩn lúc hiện trong làn nước. Nàng nửa tựa vào vị thanh y nam tử bên cạnh, kia nam tử nhắm mắt, không có phản ứng, hắn dung mạo anh tuấn thế gian khó tìm, tuổi nhìn qua nhiều nhất hai mươi, nhìn y phục của hắn hẳn là phú gia tử đệ ( con cháu nhà giàu), chính là thần trí của hắn không có rõ ràng.

Tích Duyên nhìn lên trạng thái của nam tử, liền lập tức biết được, kia hắn khẳng định là bị yêu hồ mê hoặc.

Tích Duyên nhìn một lúc, đợi hồ yêu chuẩn bị khai mở nam tử ngoại y mới mở miệng ngăn cản: “Yêu nghiệt, đạo hạnh không cao lại dám ở nơi này làm loạn.”

Hồ yêu cảnh giác nhìn y, lộ ra răng nanh sắc bén, tựa như vừa bị quấy nhiễu liền phẫn nộ phe phẫy cái đuôi: “Ngươi là ai, đừng ở nơi này quấy rầy ta cùng đại ca, nếu không đi, liền ăn ngươi.”

Tích Duyên cảm thấy được hồ ly tinh đúng nói chuyện hùng hồn, hoàn toàn không đem y để vào mắt, giống như người sai ngược lại chính là y, nam nhân không nói nữa, phủ thêm quần áo liền lên bờ.

“Xem như ngươi thức thời, đừng để ta lại nhìn thấy ngươi.” Hồ yêu đắc ý cười to.

Một đạo quang mang ngân sắc theo đầu ngón tay nam nhân bắn ra, cấp thiểm đánh trúng mi tâm của hồ yêu, nam nhân cúi đầu, đôi môi chuyển động, miệng niệm vài câu kinh văn thường nhân khó hiểu.

Hồ yêu lúc đầu còn giơ nanh múa vuốt hiện giờ thét lên chói tai, theo sau một trận khói trắng thoát khởi, hồ yêu kêu thảm biến mất giữa không trung. Nam nhân nguyên bản không nghĩ muốn xen vào việc của người khác, chính là vì hồ yêu quá khinh địch, hơn nữa hiện nay yêu nghiệt không ngừng gia tăng, hiện giờ diệt bớt một, coi như là vì dân chúng làm chút chuyện.

Sau khi hồ yêu biến mất, nam nhân anh tuấn kia nằm trong nước vẫn nhắm mắt bất động, nam nhân có chút tò mò liền đi tới xem thử, nhưng vì cái gì y thế nhưng lại không cảm nhận được sự hiện diện của người này trong nước.

Thanh y nam tử ở giữa làn nước nhắm lại song nhãn, nam nhân không cảm nhận được chút gì yêu khí khả nghi. Đợi y đến gần, thanh y nam tử lúc này mới chậm rãi mở hai mắt.

Đó là một đôi song mâu hẹp dài ám dạ thâm thúy và u ám, kia đôi hắc sắc đồng tử lại lộ ra vài tia mê li và khí tức mông lung.

“Ngươi là ai?” Thanh y nam tử chậm rãi mở miệng, thanh âm trong đêm tối đột nhiên lại vô cùng rõ ràng, rất dễ nghe, rất trong trẻo.

Tích Duyên đem thanh y nam tử kéo lên bờ, nói cho đối phương tính danh của chính mình, cũng biết được tính danh của vị thanh y nam tử thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi này là Xích Luyện.

Bởi vì trên người Xích Luyện không có yêu khí, nam nhân cũng thêm một phần yên tâm, hai người đơn giản hàn huyên một lúc, dần dần thì kết thành bằng hữu, nam nhân hiện giờ ngay bên cạnh Xích Luyện có thể thấy rõ ràng bộ dáng của hắn, không biết là do bọt nước hay vì trời sinh như thế, làn da Xích Luyện rất trắng, hơn nữa hắn dung mạo quá mức tuấn lãng, nhìn qua vài phần yêu dị, nhưng nam nhân rốt cuộc vẫn là không cảm nhận được ở hắn yêu khí.