Yêu Ma Đạo

Chương 177




Tà đế đến đây…….

Gần như đồng thời khi Nham Vân nói chuyện thì đại môn của mật thất bị tà khí mở ra, phong ấn cũng bị phá tan hoàn toàn, vài đạo linh quang chợt bắn ra phá nát đại môn chắc chắn của mật thất.

Tà khí dũng mãnh vào vào bên trong. Phật quang bị cản lại, lúc sáng lúc tối chớp lóe, Tích Duyên nghe được tiếng bước chân hữu lực, chậm rãi hướng bên này bọn họ đi tới, Nham Vân cũng tự động ôm chặt Tích Duyên. Thân thể Nham Vân chắn ở bên ngoài, thay Tích Duyên chặn tà khí.

“Ngươi không nên manh động”. Nam nhân nhắc nhở Nham Vân.

Tay Nham Vân đặt ở trên bí huyệt của nam nhân: “Rõ ràng là ngươi kẹp chặt ta”. Y phủ nhận chính mình sờ thân thể nam nhân, nhưng tay y còn muốn đi xuống, khiến nam nhân chân tay luống cuống.

Bóng đen đi tới đây, nam nhân nhìn thấy một nam tử toàn thân hắc bào, thân pháp rất nhanh di động tới trước mặt bọn họ, hắn không thể nhúc nhích, pháp lực của Nham Vân không có…….

Cái này có gì mà tốt đây. Ngay thời điểm hai người đều cảm thấy không có hy vọng gì thì bóng đen lại đứng ở trước mặt bọn họ, hắc khí bốn phía nháy mắt tiêu tán, nam tử kia phát ra tiếng cười khẽ quỷ dị.

“Ngươi là ai?”. Tích Duyên do dự hỏi thân phận người tới.

Nham Vân nhẹ nhàng nhéo chân nam nhân một chút, “Này cần gì phải hỏi?”. Nham Vân cười nhạo nam nhân trì độn, nhưng không có trực tiếp mắng nam nhân, y hỏi vặn lại khiến nam nhân nháy mắt á khẩu.

Là tà đế……

“Bổn tọa là tà đế”. Khi nói chuyện hắc y nam tử kéo mạo tử (nón) trên đầu thấp xuống, cả người y chìm trong bóng tối, hoàn toàn không thấy rõ dung mạo thật của y. Nghe không ra thanh âm chân thật của y.

Nham Vân mân miệng nhìn chằm chằm tà đế, y ôm sát nam nhân, cũng không có mở miệng nói chuyện, mà trong lòng nam nhân trở nên bất an, áp lực cường đại như vậy khiến nam nhân không thể nào mở miệng được…….

Mà kim Phật kia căn bản không ngăn cản được tà khí của tà đế, bên ngoài bầy yêu loạn vũ, tà khí bức người, khí thế sát (giết) nhân, khiến người không thể chống đỡ được.

Tà đế vung ống tay áo lên, Nham Vân bị một cỗ khí lực mạnh mẻ hất bay ra ngoài, Nham Vân đụng vào tượng Phật, nam nhân có chút lo lắng, mà tà đế nhìn thấy sắc mặt Nham Vân trắng bệch, bộ dáng khóe môi lộ ra tơ máu thì y cuồng tiếu…….

“Bổn tọa muốn ngươi chết thì ngươi phải chết, nhưng mà hôm nay tâm tình bổn tọa không tồi, chỉ cần ngươi giao ra lệnh bài môn chủ của Nham môn thì bổn tọa có thể thả ngươi một con đường sống”. Tà đế trên cao nhìn xuống đứng ở phía trước hai người, y chỉ hướng nam nhân nhìn thoáng qua, ngược lại từng bước một đi hướng Nham Vân bị trọng thương, y muốn chính là Thần Hỏa ấn của môn chủ Nham môn.

“Muốn Thần Hỏa ấn?”. Nham Vân mặt trắng bệch ngồi dậy, y dựa vào tượng Phật thản nhiên nở nụ cười, “Muốn lệnh bài của môn chủ Nham môn, ta thấy ngươi đang nằm mơ”. Y không cam lòng yếu thế, chết thì chết, y không sợ.

“Y nói bổn tọa nằm mơ, ngươi cảm thấy sao?”. Tà đế cười khẽ dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía Tích Duyên toàn thân không thể nhúc nhích ngồi ở góc, “Hiện tại y không có quyền lên tiếng, ngươi thay y trả lời bổn tọa”.

Nam nhân liếc mắt nhìn Nham Vân một cái, Nham Vân kiên trì không giao ấn ký, hắn do dự một lát mới ngẩng đầu nói: “Ta không nhúc nhích được, nếu có thể động, có thể thay ngươi tìm”. Hắn tương kế tựu kế.

Nham Vân lại tức giận: “Ngươi câm miệng cho ta”. Y đang cảnh cáo nam nhân, không cần tự tiện quyết định thay y.

“Ngươi câm miệng cho bổn tọa, hiện tại bổn tọa không có hỏi ngươi, ngươi không có quyền nói chuyện”. Tà đế đứng ở giữa hai người, y khẽ hừ một tiếng, Nham Vân bị tà khí áp sát khiến cho khóe miệng tràn ra tơ máu đỏ tươi, tơ máu kia ở trên mặt tái nhợt của Nham Vân có vẻ yêu diễm dị thường, Nham Vân rất khó chịu, muốn mắng tà đế chơi trò lạnh lùng gì, lại bị tát mấy cái.

Lực đạo cái tát kia cách không kéo tới, đánh Nham Vân té ngữa trên mặt đất, có thể nhìn thấy dấu ngón tay làm cho người ta sợ hãi hiện ra trên mặt trắng nõn bị đánh của Nham Vân, cho dù là Nham Vân đang chảy máu nhưng Nham Vân cũng quật cường không chút nào khuất phục.

Nam nhân cũng không nhẫn tâm nhìn nữa.

Đây là tội gì?

Liền vì bảo vệ cho Thần Hỏa ấn mà không cần mạng sao, người không còn thì sẽ không có hy vọng, Thần Hỏa ấn không có thì còn có thể cướp về, nam nhân không biết Nham Vân đang kiên trì cái gì……

Chẳng lẽ liền vì có thể xứng đôi với Liễu Phong……..

Chẳng lẽ Nham Vân cần một cái thân phận xứng đôi với Liễu Phong? Cho nên mới kiên trì như thế sao? Tại sao bị đánh nghiêm trọng như vậy mà còn không chịu nói, còn không chịu buông tay?

Tất cả những cái này đáng giá sao?

Nhìn thấy Nham Vân bị tà đế vung tay áo phiên chưởng chơi đùa tới lui, tà đế cười khẽ hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của y, y một thân hắc bào hoa mỹ, đầu đội y mạo kéo thật sự thấp, rất thấp…….

Bóng tối bao phủ cả người tà đế, trên tay y cũng đeo găng tay đen thêu hoa văn chìm màu vàng, hơn nữa một thân trường sam màu đen hoa mỹ thực rất đặc biệt……..

Thanh âm nói chuyện của tà đế cũng rất kỳ quái, nghe không ra tiếng nói chân thật của y, nhưng mà sức mạnh của y phi thường cường đại, chẳng những có thể cưỡng chế trận pháp bên ngoài mà còn có thể đứng ở chỗ này uy hiếp bọn họ…….

“Ngươi không cần lại đánh Nham Vân, ta nói cho ngươi Thần Hỏa ấn ở đâu…….”. Nam nhân nhất thời xúc động khẩn cấp kêu lên, tà đế chậm rãi nhìn về phía hắn, hình như đang chờ đợi hắn trả lời, mà Nham Vân một bộ biểu tình căm tức nhìn hắn chòng chọc, “Nếu ngươi nói thì ta sẽ không để yên cho ngươi đâu”, hắn rất khó xử, vì Nham Vân không bị đánh nữa nên hắn không nhìn Nham Vân, cũng không nhìn tà đế, hắn thấp giọng mở miệng tỏ ý: “Ta cũng rất muốn nói cho ngươi biết Thần Hỏa ấn ở đâu nhưng mà thật sự không biết, nếu ta biết thì ta đã sớm nói cho ngươi…….”.

Nam nhân cảm thấy được chính mình đang nói lời vô nghĩa, hắn khó xử liếc mắt nhìn Nham Vân một cái, Nham Vân giành được thắng lợi nở nụ cười, tà đế cũng không tức giận mà y chỉ cười khẽ nhìn chằm chằm nam nhân: “Ngươi đang trêu chọc bổn tọa?”.

“Ta không có……..”.

Nam nhân dở khóc dở cười, chỉ cần có thể kéo dài một giây thì được một giây, ít nhất vừa rồi Nham Vân ít bị một chút đau đớn, người trước mắt là tà đế chứ không phải là tiểu yêu tiểu ma, cho dù hắn động được thì cũng không phải là đối thủ của đối phương.

“Không nói cho bổn tọa cũng không sao”. Tà đế cười đến quái dị, y đi tới bên người Nham Vân, chậm rãi đạp lên tay Nham Vân, “Nếu ngươi không muốn ai đó bị thương thì mau đem nó giao cho bổn tọa”.

Tà đế vừa nói vừa dùng sức đạp lên tay Nham Vân, Nham Vân đau tới nỗi sắc mặt trắng bệch, nam nhân căn bản là không nghe thấy bọn họ nói chuyện, chỉ nhìn thấy Nham Vân hướng bên hắn nhìn thoáng qua.

Sau đó Nham Vân thay đổi chủ ý, giao Thần Hỏa ấn cho tà đế…….

“Ngươi thực nghe lời”. Tà đế thỏa mãn gật gật đầu, xoay người nhanh chóng lùi về bên người nam nhân, Nham Vân khẩn trương muốn tới gần nam nhân thì lại bị tà đế nhẹ nhàng giật giật ngón tay đẩy té trên mặt đất.

Nam nhân nóng nảy: “Đồ đã đưa cho ngươi, sao ngươi còn làm như vậy, nếu ngươi muốn nhổ cỏ tận gốc thì giết ta trước đi, nếu ngươi……”. Lời hắn còn chưa nói xong thì đã bị tà đế nắm cằm khiến hắn sửng sốt một chút.

Bởi vì động tác của tà đế nhẹ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn nên hắn thậm chí hoài nghi tà đế trước mắt là người hắn biết, nhìn không thấy bộ dáng nên hắn cũng không dám đoán lung tung.

“Nếu ngươi tiếp tục chống đối bổn tọa, thuyết giáo với bổn tọa thì bổn tọa giết tên môn chủ nửa chết nửa sống kia”. Tà đế chỉ chỉ Nham Vân, tùy ý, nhẹ nhàng mà hất cằm Tích Duyên một chút.

Tích Duyên nhẫn nại, không nói gì.

Trong lòng Nham Vân hỏa đại (tức xì khói) lại không khí lực để mắng chửi, y tức giận là bởi vì tà đế ở trước mặt y chạm vào Tích Duyên, mà Tích Duyên trì độn này đối phó nữ nhân không được, đối phó nam nhân thật đúng là rất giỏi, y gần như sắp mắng ra miệng, y tức giận tới khóe miệng không ngừng tràn ra tơ máu, nếu y còn có khí lực thì y khẳng định sẽ đạp tà đế, lại hung hăng tát Tích Duyên mấy cái, mắng Tích Duyênchết tới nơi rồi mà còn muốn câu dẫn tà ma, y cảm thấy chính mình sắp nổ tung, y hừ mạnh vài tiếng.

Sư thúc hỗn đãn, sư thúc vô sỉ không biết xấu hổ kia tại sao lại thích câu dẫn người khác như vậy?!

Tà đế bất ngờ ôm Tích Duyên không thể nhúc nhích ra khỏi mật thất, trong chớp mắt liền biến mất ở trước mắt Nham Vân, động tác kia nhanh tới nỗi ngay cả Nham Vân cũng chưa kịp phản ứng……

Nham Vân suýt nữa ói ra máu bỏ mình, thế nhưng hình như tà đế không muốn để Nham Vân đi ra ngoài nên thiết hạ kết giới ở cửa, để lại Nham Vân bị trọng thương ở trong mật thất tự sinh tự diệt.

Sắc mặt Nham Vân trắng bệch nhưng tuyệt không chật vật, cá tính y không cho phép y nhận thua, mặt y không chút thay đổi ngồi xuống, không thể tĩnh tâm khiến y suýt nữa gân mạch đứt đoạn, đời này y chưa từng chật vật như vầy, mối thù này y kết hạ cùng tà đế.

Đêm nay.

Ngực Nham Vân đang khó chịu, buồn bực, trọng thương mà trôi qua…….

Mà sau khi Tích Duyên bị tà đế ôm ra khỏi mật thất, lắc mình đi tới trong rừng hoa đào ở Thanh Phong cốc, nơi này còn chưa bị tà khí ăn mòn, tà đế ném hắn xuống đất thì muốn rời đi.

“Ngươi từ từ, tại sao ngươi đem ta tới đây?”. Tích Duyên gọi tà đế lại.

Tà đế dừng bước, chỉ chỉ con đường phía trước: “Tự mình đi phía trước, rời khỏi Thanh Phong cốc”.

“Ngươi đến tột cùng là ai?”. Nam nhân hoài nghi.

“Bổn tọa không muốn nói lần thứ hai”.

“Ta nhận thức ngươi…….”. Nam nhân thử, hắn dựa vào cây, hai chân có chút như nhũn ra, hắn vẫn không động đậy được, cho dù tà đế để hắn đi thì hắn cũng đi không nổi, hắn nghĩ muốn thử……..

“……..”

“Ngươi cũng thế, đúng không?”.

“…….”

“Cho nên ngươi mới không giết ta, không lẽ ngươi là…….”.

Tà đế ý vị thâm trường nở nụ cười, tiếng cười của y đánh gãy lời nói tiếp theo của nam nhân, tà đế đưa lưng về phía nam nhân, thân hình bên ngoài cao lớn kia rất hữu hình, y ở dưới tàng cây tầng tầng lớp lớp hoa đào, hoa bay lên cùng linh tuyết rơi xuống trong bầu trời đêm hôn ám là bối cảnh nổi bật nhất, bông tuyết bay lả tả giống như tâm tình lên xuống thất thường của nam nhân bây giờ.

Tà đế hướng phía trước đi vài bước, nam nhân ổn định khí tức, làm cho thanh âm chính mình tận lực có vẻ bình tĩnh: “Phật Hàng…….”. Hơi thở nam nhân hỗn loạn nói nhỏ, cơ hồ muốn đứng không vững………

Tà đế dừng chân. Nhưng lại nghe nam nhân tiếp tục nói: “Ngươi đã làm gì Phật Hàng rồi? Ngươi bắt Phật Hàng phải không? Hiện nay Phật Hàng sống hay chết? Ngươi rốt cuộc…… Ngươi rốt cuộc……”. Lời nam nhân còn chưa nói xong thì tà đế lắc mình đã quay trở lại, bắt được thân ảnh lung lay sắp đổ.

“Ngươi muốn biết người kia ở đâu như vậy sao?”.

“Ân……..”.

“Rất quan tâm y?”.

“Đương nhiên…….”.

“Hay là ngươi chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nếu y đã chết thì tìm một người khác trải qua nửa đời sau?”. Tà đế cười khẽ điềm tĩnh hỏi vặn lại nam nhân thần tình suy yếu, tà đế giơ tay ôm thắt lưng nam nhân, cả người hắn đều dán tại trên người tà đế, có thể cảm giác rõ độ ấm thân thể lẫn nhau truyền lại.

“Không phải”.

Nam nhân thật sự lo lắng cho Phật Hàng cũng không phải thuận miệng hỏi một chút.

Hình như tà đế đang nhìn nam nhân, một lát sau y mới trả lời nam nhân: “Nếu ta nói không biết thì ngươi có thể sẽ cảm thấy ta đang gạt ngươi, cho nên đáp án này để lại cho chính ngươi đoán đi…….”. Y kề sát bên tai nam nhân nói, cười khẽ, y cười tới ý vị thâm trường khiến người khác tràn ngập hoài nghi cùng mơ hồ.

“Có ý gì?”.

“Nếu ngươi cảm thấy y đã chết thì y đã chết, nếu ngươi cảm thấy y còn sống thì y liền còn sống, là thật hay giả cũng do chính ngươi phán đoán”. Tà đế nắm một lọn tóc của nam nhân, y lại trong nháy mắt nhẹ nhàng hất nó ra, “Bổn tọa bận rộn nhiều việc, hiện tại muốn đi thu thập những người bên ngoài, ngươi đi rồi cũng đừng trở về”.

“……..”

“Về phần người kia mà ngươi hỏi, nếu hữu duyên thì bổn tọa cảm thấy các ngươi nhất định sẽ gặp lại”. Từng chữ của tà đế đều ám chỉ, câu câu đều là thiên cơ, y khẽ cười lắc mình rời đi……..

Một lần nam nhân cho rằng người trước mắt là Mạt Đồng, nhưng mà lại không giống, y phục của Mạt Đồng không có hoa mỹ như tà đế, hơn nữa ngữ khí nói chuyện cùng phương thức làm việc cũng kác nhau hơn nữa Mạt Đồng không có khí trường tà khí cường đại như tà đế……..

Mạt Đồng là ma.

Tà đế là tà linh chi đế. (vua của tà linh)

Không cần nghĩ cũng biết vạn chúng đệ tử oan hồn ở Thanh Phong cốc đã thoát khỏi khóa linh hạp Xích Luyện phong ấn.

Mà lúc này ——

Không trung có một đạo thanh mang cắt qua kết giới của tà đế, kết giới trên bầu trời vỡ tan mở ra, vỡ thành vô số linh quang cùng với linh tuyết bay xuống…….

Tấn công, tiêu diệt tà linh…….

Thiên trượng quang mang, vô số mũi nhọn lóa mắt đang bay xuống, phía chân trời có hồng quang trùng phá, cự đại linh ấn vọt lên bầu trời đêm, một thanh linh kiếm cự đại chém xuống Thiên Phật tháp…….

Liếc mắt một cái thì nam nhân liền nhận ra đó là Thanh Hồn kiếm…….

Liễu Phong tới rồi, Liễu Phong xuống khỏi Thanh Sơn, tới Thanh Phong cốc, trấn áp tà khí.

Nam nhân trơ mắt nhìn thấy Thiên Phật lâu bị cự kiếm chứa cường đại linh lực chém vào ——

Không nên……..

Không thể như vậy, Nham Vân còn bị tà đế phong ấn ở bên trong……. Nham Vân còn ở bên trong!

Hắn vịn cây muốn hét lên cũng không hét được, kêu cũng kêu không ra tiếng, tuyết lang rống giận trùng phá phía chân trời. Vạn trượng phật quang kia bị tách thành hai nửa tràn ra từ trong tháp, ý đồ xuyên phá tầng tầng tà khí kia…….

Vô số linh trận hướng Thanh Phong cốc áp xuống.

Trong nháy mắt ——

Thanh Phong cốc trở thành luyện ngục linh hải (biển khổ địa ngục), hắn không có sức lực, nếu không phải lúc nãy Nham Vân quấy rối thì bây giờ hắn còn có thể giúp đỡ, hắn đứng đều đứng không vững, té trên mặt đất.

Không biết qua bao lâu, hắn bị tà khí khiến cho mê man, lực chấn động mạnh mẻ kia khiến cho nội tạng sắp nhanh bị chấn nát, cho tới khi một mạt thân ảnh tuyết trắng cùng một thân ảnh đen tuyền dừng ở trước người hắn…….

Hắn khẽ lẩm bẩm: “Phật Hàng?”.

“…….”

“Tà đế?”.

Hắn nhận được đáp án là ——

“Không phải”.

“Không phải”

Hai cái thanh âm dễ nghe đồng thời trả lời hắn, hắn cố gắng nhìn rõ hai người trước mắt, trước mắt là hai người hồi lâu không thấy, Mạt Đồng cùng Cửu Hoàng……..