Phật Hàng xuất hiện làm nam nhân cảm thấy rất kinh ngạc, hắn không biết vì sao Phật Hàng sẽ xuất hiện lúc này, nhưng mà hình như pháp lực của Phật Hàng mạnh hơn so với trước kia rất nhiều, áo cà sa màu bạc của y che lại bầu trời, bầu trời truyền đến Phật quang chiếu sáng lên thành trấn……..
Phật Hàng vững vàng đứng ở không trung, y tụng kinh Phật trợ lực, một cái áo cà sa chống đỡ cỗ âm khí cường đại kia, thời điểm y thu hồi áo cà sa mặc lại trên người thì băng nhận đả thương người đều biến mất hết. Thân hình y cấp tốc chớp động, xuyên qua sương tuyết hơi mỏng, tự mình nhảy vào khách ***, thời điểm y nhìn thấy nam nhân thì lộ ra tươi cười, nhợt nhạt mà thản nhiên……..
Thấy nam nhâm nhìn thấy Phật Hàng thì Cửu Hoàng mời Phật Hàng ngồi xuống, nam nhân muốn nói chuyện nhưng Phật Hàng lại mở miệng trước, y nói cho nam nhân hành trình gần đây của y, đầu tiên là y đi vạn ma quật trấn áp ma khí đang rục rịch, mấy vị cao tăng kia còn truyền công lực cho y cho nên hiện tại y so với trước kia càng thêm lợi hại, thời điểm y trở về tìm nam nhân thì Trương quản gia nói nam nhân đã rời đi, y liền một đường tìm kiếm, chính là trùng hợp nhìn thấy nơi này âm khí tăng vọt………
Không ngờ sẽ ở nơi đây gặp nam nhân, hơn nữa nam nhân ở cùng 1 chỗ với Cửu Hoàng, chỉ là Phật Hàng đối với Cửu Hoàng người này cũng không phản cảm, cũng không để ý Cửu Hoàng đồng hành cùng nam nhân.
“Vậy bây giờ ngươi định đi đâu?”. Nam nhân hỏi Phật Hàng, hắn rất bình tĩnh, sau khi trải qua chuyện kia thì hắn đã cảm thấy không sao cả, dù sao người khác đều nhìn hắn như vậy.
“Ngô đi U sơn, ngày mai nơi đó âm khí sẽ bùng nổ, ngô cần phải tới xem”. Phật Hàng uống một ngụm rượu, y liếc mắt nhìn Cửu Hoàng 1 cái, “Bây giờ ngươi thay ngô chiếu cố hắn một chút, khi quay lại ngô lại đi tìm các ngươi”.
Nam nhân nhíu mày, “Ngươi đừng đi, nơi đó rất nguy hiểm”.
Phật Hàng đang muốn mở miệng thì lại nghe Cửu Hoàng bổ sung một câu, “Chúng ta vừa mới đi ra từ nơi đó, nếu hiện tại đi vào, có thể…….”. Chín Hoàng không có tiếp tục nói tiếp.
Có thể đi ra liền đừng đi vào………..
“Ngô phải đi”. Phật Hàng nhíu mày một chút, có chút bất an tỏ ý, “Phương trượng Hoằng Pháp Tự nói, ngài từ trong gương nhìn thấy mấy ngày sau môn chủ Nham môn cùng Mạt Đồng, còn có xà yêu đều xuất hiện ở nơi đó, phương trượng nói hiện tại âm mạch đang thay đổi vị trí, phải rút thanh kiếm kia ra, phải cắm vào âm mạch mới có thể ổn định âm khí……..”.
“Hiện tại thanh kiếm kia đang cắm trên âm mạch”. Cửu Hoàng không có ăn cái gì, y ngậm 1 phiến tuyết liên ở miệng, con ngươi biếng nhác rất là mê người, y đảo mắt mỉm cười nhìn về phía nam nhân, “Ngươi ăn từ từ, coi chừng phỏng”.
Nam nhân gật gật đầu, hắn cẩn thận ăn một miếng đồ ăn, hắn nhớ tới cái gì ngược lại đối hai người nói: “Mấy ngày trước đây ta vốn định tìm người nói chuyện âm khí bùng nổ, rốt cuộc nên áp chế như thế nào, bởi vì vài ngày trước đó ta để ý Phật đường trong âm phủ có bày pháp trận, hơn nữa phía sau Phật đường kia chính là địa phương cắm kiếm, có Phật quang chiếu…….”.
Mà cái pháp trận kia là nam nhân từng dạy Nham Vân, hắn đương nhiên biết bốn phương vị ở âm phủ kia xảy ra sự cố đang bày trận trợ giúp trận pháp, mà 4 địa phương thì trong đó một cái phương vị chính là phòng ngủ của Nham Vân, thời điểm ngày ấy hắn đi khi hắn nhìn giường của Nham Vân thì phát hiện Nham Vân dán bùa trên tường bên cạnh giường.
Ở bốn phương vị xác định đều có ấn phụ trợ, nam nhân cảm thấy hẳn là có thể trấn trụ âm khí cho nên sau đó hắn liền không có lại nói đến chuyện âm khí bùng nổ cùng Nham Vân.
“Cho nên ngươi cảm thấy nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì âm khí hẳn là có thể trấn trụ, cho nên các ngươi mới an tâm rời đi?”.
“Không phải”. Cửu Hoàng phủ nhận.
Nam nhân thấp giọng bổ sung một câu: “Là Nham Vân bảo chúng ta rời đi…….”.
Phật Hàng hơi nhíu mày một chút, bỏ chén rượu xuống, y không quá lạc quan nói: “Phương trượng Khắc Hào Tư nói hiện tại âm mạch di chuyển, cho dù có trận pháp cũng không áp chế được”.
Phương trượng cho Phật Hàng 1 kiện pháp khí để y giao cho Nham Vân cho nên y phải đi, tuy rằng y không thích cái loại giáo phái đường ngang ngõ tắt Nham môn này, nhưng mà nghe khẩu khí của phương trượng thì hình như Nham Vân so với trong tưởng tượng của y có chút chênh lệch.
Mà lúc này Cửu Hoàng lại nhíu mày, y liếc mắt nhìn nam nhân như đang mất hồn mất vía một cái thì không thèm nói (nhắc) lại, nếu âm khí kia ảnh hưởng thật sự lợi hại như vậy thì hiện tại đệ tử các nơi của Nham môn cùng với các cao nhân đều hẳn là đi tới U sơn Mãnh Quỷ trấn.
“Ngươi nói coi tại sao vị phương trượng kia không tự mình tới?”. Cửu Hoàng nghi hoặc nhìn về phía Phật Hàng tuấn mỹ, ” Xảy ra loại sự tình này thì y cần phải tự mình đến mới đúng”.
“Cao tăng cùng phương trượng của Hoằng Pháp Tự đều bị thương, bọn họ truyền công lực cho ngô, để ngô làm thay bọn họ cho nên ngô phải đi tới đó”. Ánh mắt y vốn sắc bén trở nên nhu hòa rất nhiều, thấy nam nhân muốn nói chuyện với mình thì y lại mở miệng trước, “Trước đừng nói, có chuyện gì thì chờ ngô trở về lại nói cho ngô”. Hai mắt y nhìn nam nhân, liền nở nụ cười.
Cửu Hoàng có chút đăm chiêu nhíu mày, sau khi Phật Hàng cùng bọn họ ăn uống xong thì hàn huyên cùng bọn họ 1 lát, gần đây nam nhân mệt muốn chết, nam nhân ở trong phòng của khách *** thì ngủ luôn.
Nhưng mà thời điểm nam nhân tỉnh lại thì Phật Hàng cùng Cửu Hoàng đều không thấy………
Nam nhân sửng sốt một hồi lâu mới cầm y phục đi xuống dưới lầu, hắn qua loa mặc y phục xong thì hỏi khách *** lão bản: “Ngươi có nhìn thấy nam nhân tóc bạc đi cùng ta đi ra ngoài không?”.
“Buổi sáng hôm nay y thanh toán tiền rồi cùng [thần tiên] ngày hôm qua rời đi”.
Trong óc nam nhân ong ong, khẩn trương túm lấy lão bản, “Vậy……… Vậyy có nói đi đâu không?”. Thân thể hắn đang run rẩy, trong lòng hắn có một cỗ dự cảm không tốt.
“Y nhờ ta giao túi bạc này cho ngươi, y nói y cùng [thần tiên] công tử kia giải quyết sự tình xong sẽ trở lại tìm ngươi, bảo ngươi cứ đi về hướng Bắc đi”.
Nam nhâm cầm lấy túi bạc kia đứng ở trên đường không biết đi con đường nào, hắn biết Cửu Hoàng cùng Phật Hàng cùng nhau trở về U sơn…….
Có lẽ trước đây Cửu Hoàng liền không định rời đi………
Nếu không phải có gánh nặng là hắn đi theo Cửu Hoàng, thời điểm hắn ở âm phủ thì khẳng định sẽ không dẫn hắn rời đi………
Nam nhân không hề nghĩ ngợi dùng bạc mua 1 con ngựa tốt cưỡi trở về, hắn rất khó chịu, trong cơ thể có cổ lực lượng đang tán loạn, hắn chế trụ xúc động muốn nôn ra máu, về tới âm phủ, vừa tới trước đại môn âm phủ, bên người có quỷ hay không, có oán linh hay không thì hắn đã nhìn không thấy, hắn chỉ nhìn thấy có 1 chiếc xe ngựa tinh xảo màu đỏ tươi đứng ở trước đại môn âm phủ.
Nham Vân mới vừa xuống xe ngựa thì nhìn thấy nam nhân mặt không có chút máu cưỡi ngựa đã trở lại, khi nam nhân nhìn thấy y thì biểu tình trên mặt có vẻ thực bình tĩnh, mà Nham Vân phẫn nộ kéo nam nhân xuống ngựa……..
“Không phải ta đã cho ngươi đi rồi sao, tại sao lại trở về”. Nham Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhâm, nắm áo khoác mao nhung của nam nhân, “Ngươi nghe không hiểu lời ta sao, ngươi nói chuyện cho ta”.
Đây là lần đầu tiên từ lúc gặp mặt tới nay Nham Vân đánh Tích Duyên, y rõ ràng đã để cho nam nhân đi rồi nhưng mà nam nhân lại đã trở lại, đây là ý gì? Trở về nhìn y bị xấu mặt? Hay là trở về nhìn y chết như thế nào?
Nam nhân đẩy Nham Vân ra, “Cửu Hoàng cùng Phật Hàng có tới đây không?”.
Nham Vân khó hiểu nhìn nam nhân một cái, bởi vì y cảm giác trong cơ thể nam nhân có cổ lực lượng đang gia tăng không ngừng, y thản nhiên trả lời nam nhân, “Nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, nhưng mà thật không nghĩ tới a, Mạt Đồng thế nhưng chịu đem nội đan thất yêu ngàn năm cho ngươi, không biết ngươi cho y ưu đãi gì”. Sau đó thì liếc mắt nhìn sâu nam nhân một cái.
Nham Vân rõ ràng đã bố trí kết giới trên đường nam nhân rời đi, nam nhân căn bản là không có đường để quay lại, y nhìn nam nhân 1 lát mới mở miệng, “Ngươi đi đường tắt trở về sao?”.
Nam nhân không yên lòng gật đầu, không thấy được Cửu Hoàng cùng Phật Hàng thì hắn thủy chung cũng không yên tâm, hắn ngẩng đầu hỏi: “Cho dù Cửu Hoàng cùng Phật Hàng không có tới thì tại sao Mạt Đồng không ở trong phủ?”.
Dưới tình thế cấp bách thời điểm cưỡi ngựa nam nhân cưỡi rất nhanh mà Cửu Hoàng cùng Phật Hàng phải tiết kiệm linh khí nên sẽ không sử dụng thuật ngự phong (cưỡi gió mà đi), nhất định cũng là cưỡi ngựa, nhưng mà dọc theo đường đi trên đường hắn đều không có thấy bọn họ, khẳng định là bởi vì hắn đi đường tắt nên bỏ lỡ……..
Nham Vân mặt nhăn mày nhíu, nam nhân này thật đúng là không sợ chết, hắn đã không có linh lực còn dám một mình đến địa phương nguy hiểm như vậy, hơn nữa đường tắt kia nơi nơi đều là quỷ đằng (dây leo quỷ) bị bò lên sẽ mất mạng, hắn còn độc sấm (1 mình xông tới) mà dám đến.
Ngay cả Nham Vân cũng không biết nam nhân đến tột cùng là vì cái gì mà đến………
Vì Cửu Hoàng?
Hay là vì Phật Hàng trong miệng của nam nhân?
Lại hoặc là vì Mạt Đồng………….
Nham Vân nhắm mắt lại, khóe miệng y lộ ra vài tia tiếu ý trào phúng: “Sư thúc, qua 5 canh giờ nữa thì tới giờ Tý, tối nay giờ Tý âm huyệt sẽ bùng nổ, ta không áp chế được, Mạt Đồng cũng không áp chế được, ngươi đã nguyện ý trở về xem ta chết như thế nào thì ngươi cứ ở lại đi”.
“Ngươi không luyện kiếm phổ ta đưa cho ngươi?”. Nam nhân có chút tức giận chén trà trong tay hắn rơi trên mặt đất, mà lực lượng đang rục rịch trong cơ thể lúc trước lại yên tĩnh xuống, hắn vẫn không dùng được linh lực, hắn rất sốt ruột, thấy Nham Vân vững như bàn thạch ngồi trên ghế dựa da hổ lớn giống như nhận mệnh. (chấp nhận số phận, bó tay chịu chết)
“Học không được”.
Cho dù Nham Vân thông minh thì y vẫn học không được, hơn nữa trong nửa tháng thời gian ngắn ngủn thì y căn bản là không thể học thành.
“Ngươi học không được, ngươi cũng không nguyện ý hỏi ta, vậy lúc trước ngươi còn tìm ta lấy kiếm phổ, ngươi làm nhiều việc như vậy, ngươi rõ ràng muốn………”. Nam nhân rất buồn bực, Nham Vân uy hiếp hắn lần nữa còn chưa tính mà còn có loại thái độ này.
Nam nhân biết bản tính của Nham vân là như vậy, hắn cũng biết Nham Vân rất vô tình, hắn nói đến một nửa thì không nói nữa, không phải bởi vì thấy ánh mắt uy hiếp của Nham Vân mà là cảm thấy Nham Vân căn bản không có nghe hắn nói.
Năm đó Nham Vân tuổi còn nhỏ, phát sinh ra lại sự tình này nam nhân làm trưởng bối đầu tiên là tự trách mình, lúc trước thật ra hắn có thể trục xuất Nham Vân khỏi sư môn, nhưng mà cho dù có thể chặn miệng Nham Vân lại thì cũng không có thể ngăn chặn trên dưới Bạch Vân Quan cùng vô số miệng lưỡi của hàng trăm các đệ tử khác, hắn có thể trục xuất Nham Vân khỏi sư môn nhưng hắn có thể trục xuất hết mọi người khỏi sư môn sao?
Dù sao Bạch Vân Quan vĩnh viễn là cần người tuổi trẻ có năng lực kế thừa, hắn cũng lớn tuổi rồi, là thời điểm cũng cần thú thê, là thời điểm cần quên đi quá khứ……..
Nam nhân sớm biết rằng bản tính Nham Vân lãnh đạm, chỉ cần Nham Vân không thích thì y cũng không sẽ quý trọng, càng thêm sẽ không thông cảm.
Nam nhân đi tới đi lui ở trong đại đường, hắn bất an nhìn ngoài cửa, khiến Nham Vân rất không vừa lòng, không bao lâu sau thì Mạt Đồng từ ngoài đi vào, sau khi nhìn thấy nam nhân thì sắc mặt Mạt Đồng trở nên rất khó coi.
“Tại sao ngươi lại quay lại?”.
Nam nhân không nói chuyện nhưng hắn cảm giác được Mạt Đồng tới gần, linh khí trong cơ thể hắn lại bắt đầu xao động giống như muốn bạo phát, khiến trên người hắn rất không thoải mái, thân hình hắn lung lay chống đỡ cạnh bàn.
“Ta hỏi ngươi tại sao quay lại đây?”. Mạt Đồng tức giận, hai tròng mắt y đều lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân, “Ngươi không biết nơi đây rất nguy hiểm? Còn trở về làm cái gì?”.
“Ta còn có việc chưa có làm xong”.
Nam nhân trả lời, đưa tới tiếng cười nhạo của Nham Vân, “Ân, hắn có chuyện rất quan trọng chưa làm xong, hắn là trở về nhìn ta chết như thế nào, thật khó cho hắn từ xa như vậy chạy về đến, đêm nay ta đây chính là phải chết cho phiêu lượng (đẹp) một chút”.
Nam nhân trầm mặc. Hắn không biết phải nói cái gì……….
Hắn đã trở lại, sẽ trở lại, hắn không sợ chết nhưng mà hắn lo lắng, quan tâm đến những người này……….
Nham Vân âm tình bất định nhìn chằm chằm nam nhân, y kéo kéo vạt áo trường bào tử y, lúc này bóng lông mi bao phủ hai tròng mắt y sâu thẳm, tươi cười bên môi y lộ ra vài tia trào phúng, hình như còn mơ hồ mang theo một chút tự giễu.
Lảm nhảm: cái thằng Nham (hiểm) Vân này đầu óc méo mó, chó gặm lúc nào cũng nghĩ xấu cho thúc, cứ thấy cái bản mẹt nó xuất hiện là tui lại mún lôi dép ra quánh zô mẹt nó cho pa má nó ko nhận ra lun
Tui quyết định gọi nó là Nham hiểm (ngửa mặt lên trời cười to)
Ôi a Chín lun lo nghĩ cho thúc, e iu a quá đi