Ôi tôi rất thích những tiếng cười’
Hôm sau, nhà Bennet là những người cuối cùng đến bữa tiệc, chủ yếu vì mẹ Lizzie phải mất gần hai tiếng để quyết định xem nên mặc gì. Kết quả của hai giờ đồng hồ là một cái váy hoa vân anh màu hồng dài chưa đến đầu gối, một cái áo bằng vải bông không tay, điểm những bông hoa hồng làm từ ruy băng tự chế chỉ hợp với những ai trẻ bằng một nửa tuổi bà, và một cái khăn trùm đầu màu tím. Bộ cánh này, theo quan điểm của Lizzie, nói nhẹ là không hợp, còn đúng ra thì phải gọi là một thảm họa.
‘Con không hiểu đâu’, mẹ cô tuyên bố khi Lizzie mạnh dạn góp ý là hình như mẹ đã đóng bộ quá trang trọng cho một buổi tiệc như vậy. ‘Giờ nhà ta đã ở một vị thế khác rồi. Không thể để nhà Bingley nghĩ chúng ta là những kẻ mới phất hợm của được con ạ’.
‘Nhưng quả thật chúng ta là như vậy mà’, Lizzie đáp, rồi bóp tay mẹ một cái để xin lỗi vì sự trung thực tuyệt đối của mình. ‘Ý con là, thật sự chúng ta không thuộc về nơi này mà mẹ?’
Bà Bennet khịt khịt mũi khó chịu.
‘Tất nhiên là có chứ! Chúng ta đang sống như đáng lẽ chúng ta phải sống từ hai mươi năm trước nếu như bố các con không bị cái lão Ambrose đó lừa phỉnh. À, và một điều nữa, mẹ không muốn các con mặc quần bò đến bữa tiệc đâu đấy’.
Thế là lại nổ ra thêm một cuộc tranh luận bất tận về quần áo. Cả nhà còn trễ hơn khi phải nghe Meredith tuyên bố dài dòng là cô sẽ không đến bữa tiệc do đang phải làm bảng phân công công việc với nhóm “Thanh niên vì sự nghiệp bảo tồn” của cô. Rồi lại thêm một lát nữa để đợi ông Bennet nghe cho xong bản La Traviata mà ông vừa ghi âm. Khi gia đình Bennet đến được cánh cổng sắt có chạm trổ của nhà Netherfield thì mặt bà Alice đã hồng hào hệt màu áo, còn sự phấn khích của bà thì dâng cao quá cả mái nhà.
‘Ồ! Thế mới gọi là nhà chứ!’
Thậm chí ngay cả Lydia, vốn luôn tự hào về khiếu thẩm mỹ của mình cũng suýt cấm khẩu vì tòa nhà của gia đình Bingley. Tọa lạc trên khu đất rộng đến vài mẫu Anh ở phía rìa làng, đằng sau mở ra cả một khung cảnh đồng quê rộng khoảng ¼ dặm tính từ công viên Priory, tòa nhà Netherfield là một biệt thự kiểu Georgia ba tầng bề thế, với ống khói cao ngất, cửa sổ bằng gỗ long não có khung kính trượt, tường nhà phủ đầy những dây mộc thông và kim ngân hoa. Dẫn lên cổng chính bề thế là những bậc thềm lát đá đã mòn vì thời gian, hai bên đường ô tô lát sỏi là những hàng thồng và liễu được cắt tỉa gọn ghẽ. Ở một bên nhà, nơi cánh cổng thép chạm trổ, có một cái vồ gắn với một cái biển dạ quang màu hồng hình mũi tên, trên khắc dòng chữ Dạ tiệc LOAM đi lối này.
‘LOAM nghĩa là gì nhỉ?’. Lizzie lẩm bẩm theo sau mẹ. Mẹ cô thì chỉ nôn nóng kéo bố cô đi về phía hông nhà.
‘Có lẽ đó là một phong tục làng cổ nào đó chăng?’ Jane nói. ‘Có lẽ người ta sẽ ném pho mát và phân vào nhau!’
‘Tất cả những thứ này có vẻ hơi phô trương nhỉ?’. Lizzie nhận xét, đưa mắt nhìn bãi cỏ mở rộng phía trước, cái hồ nhỏ có vòi phun nước, khu vườn rau có tường rào và phía xa xa là bể bơi. ‘Đúng kiểu trong tạp chí “Nhà vườn” nhé’.
Mẹ các cô quay lại, các con phải ngoan chứ’, bà vội vã, tay mân mê chiếc khuyên tai ngọc trai của mình. Lizzie nhìn biết bà đang hồi hộp lắm dù bà vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. ‘Các con gái, các con sẽ để lại ấn tượng tốt với mọi người chứ, phải không? Nếu chúng ta trở thành những người bạn tri kỷ thì… Ồ, nhìn xem này! Đây là bà Vanessa’.
Bà Bingley, mặc một cái váy bằng vải linen có hình hoa tử đinh hương rất đơn giản nhưng cực kỳ lịch sự, đầu đội mũ rơm, bước vội về phía họ, tay dang rộng.
‘Alice bà đây rồi. Và…’. Bà ngừng lại, mắt dán vào trang phục của Alice rồi nhanh chóng trở lại bình thường. ‘Các cháu nữa, các cháu mới đáng yêu làm sao’.
Một tay bà phe phẩy nhè nhẹ, các ngón đeo đầy nhẫn kim cương và đá quý. ‘Trời nóng ghê. Tôi chưa bao giờ thấy tháng 7 nào mà nóng đến thế này’, bà nói. ‘Lại đây và chọn cho mình một đồ uống mát đi nào, xin mời mọi người’.
Bà dẫn cả gia đình đi qua bãi cỏ, băng qua nhóm khách đang tay đĩa tay ly, đi về phía khoảng sân thượng rộng lớn. Tại đó có một cái bàn rộng, bày sẵn những bình bia Pimm cùng các đĩa chất đầy hoa quả và bánh mỳ cắt lát loại đặc biệt.
Bỗng nhiên, Lydia hét toáng lên vẻ mừng rỡ.
‘Denny! Cưng ơi!’. Không thèm nhìn lại đằng sau, cô chạy băng qua đám cỏ, suýt va vào một người mập mạp mặc quần sooc trông chẳng hề có vẻ lịch thiệp gì, rồi lao thẳng vào vòng tay của Denny.
‘Ôi!’. Bà Bingley vô cùng ngạc nhiên. ‘Đừng nói với tôi rằng con gái bà là bạn bạn của Denis chứ?’
‘Bọn con trai quý cháu nó lắm, Chúa phù hộ cho nó’. Mẹ Lizzie cười phá lên. ‘Tôi cũng chẳng nhớ hết được các bạn của cháu’.
‘Ồ, riêng cậu đó thì tôi sẽ phải để mắt đến, nếu cô bé đó là con tôi’. Bà Vanessa khịt khịt mũi, rồi nghiêng người chỉ lối cho các vị khách ra phía để đồ uống. ‘Cậu ấy từng là một cậu bé dễ thương… hai con tôi cũng thường chơi với cậu ấy. Các cháu nó cưỡi ngựa cùng nhau, rồi không hiểu vì sao, cậu ấy dính líu vào một việc sai trái… Nhưng dù sao thì đó cũng là việc của gia đình bà. Điều tôi cần làm bây giờ là thông báo cho các vị biết về một sự kiện khủng khiếp sẽ tàn phá ngôi làng của chúng ta. Vì thế đây không hẳn là một bữa tiệc vui vẻ, đây là một bữa tiệc có mục đích’.
Bà đưa mắt nhìn đám người đang bối rối.
‘LOAM – hẳn các vị đã đọc về chiến dịch của chúng tôi rồi phải không ạ?’
‘À, ồ, chúng tôi chưa… tôi’. Bà Bennet lắp bắp.
‘Dân cư khu rừng sồi Longbourn chống lại các cột điện thoại’, bà Vanessa nhấn mạnh. ‘Họ dự kiến sẽ lắp đặt một cột điện thoại khổng lồ trong làng chúng ta, ngay trên tháp nhà thờ. Thật quá đáng!’
Bà chỉ tay về hướng nhà thờ thánh Peter, nơi có ngọn tháp thấp thoáng đằng sau những rặng cây bên hông nhà.
‘Ồ, gần đây những việc này diễn ra như cơm bữa mà’, bố Lizzie nói. ‘Đó là dấu ấn của văn minh hiện đại’.
‘Có thể thế, nhưng không phải vì vậy mà nó đúng’, bà Bingley khăng khăng. ‘Hoàn toàn không phù hợp chút nào. Tôi đã nói với Đức Cha rằng, chính Đức Cha cũng phải lấy làm hổ thẹn nếu để cho việc đó xảy ra. Như thế khác gì bang bổ ngôi nhà của Chúa’.
Bà quay về phía Alice. ‘Tôi chắc là bà cũng đồng ý với tôi chứ?’
‘Ồ tất nhiên rồi, tôi hoàn toàn đồng ý, vâng, tuyệt đối nhất trí’, bà Alice lí nhí.
‘Tôi thì lại thấy đó là một việc tốt’, ông Harry nhận xét. ‘Sóng điện thoại sẽ rất rõ. Tôi không còn phải đi ra vườn để gọi điện thoại nữa, bớt được bao nhiêu phiền toái’.
‘Tôi nghĩ ông không định nói thế. Quang cảnh nhìn từ cửa sổ tầng trên nhà chúng tôi sẽ hỏng mất’, bà Vanessa phản đối. ‘Nhất định tôi sẽ viết thư lên Tổng giám mục’.
‘Tổng giám mục?’ ông Harry nhấn mạnh. ‘Vâng tất nhiên rồi, tôi chắc là ông ấy sẽ thông cảm được với bà. Tầm nhìn bị phá hỏng… thật kinh khủng. Còn tồi tệ hơn nhiều việc báng bổ ngôi nhà của Chúa ấy chứ?
Bà Vanessa ngượng ngùng, trong khi Jane và Lizzie nháy nhau tinh nghịch.
‘Ý… tôi là… là..’.
‘Ồ ông Harry đùa đấy mà’, mẹ Lizzie vội chen vào, ấn cả cái gót dép xăng đan nhọn lên chân chồng.
‘Ra thế. Vậy là ông chọc được tôi rồi đấy!’, bà Vanessa cố chớp chớp hàng mi dài với ông Harry, nhưng chẳng có tác dụng mấy khi mà chúng đang trĩu cả xuống vì mascara. ‘Ông thật là!’.
Bà cười giả lả với ông Harry, nhưng ông đột ngột chuyển hướng chú ý sang bụi hồng gần đó.
‘Nào’, bà Vanessa tiếp tục, ‘có lẽ tôi nên tìm các con tôi tới để bọn trẻ tự làm quen với nhau, sau đó chúng ta sẽ quay lại công việc của chúng ta nhé!’. Bà đưa mắt nhìn quanh vườn. ‘À’, các con tôi đây rồi!’. Bà hướng về một đám trẻ ở tít xa bãi cỏ cạnh bể bơi.
‘Charlie! Caroline!’
Một cô bé to cao, mái tóc màu vàng dài quá vai, bộ ngực lớn đầy khiêu khích cứ chực thoát khỏi chiếc váy mùa hè màu xanh ngọc, huých tay một cậu, tách khỏi nhóm và đi về phía đám khách. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi để đến chỗ gia đình Bennet, cô bé đã kịp săm soi rất kỹ suốt từ đầu đến chân họ. Cứ nhìn cái điệu cười khinh khỉnh trên đôi môi trát đậm son của cô cũng đủ biết, cô chẳng mấy ấn tượng với họ.
‘Nào, các con yêu, đây là nhà Bennet’, bà Bingley giới thiệu. ‘Họ là những thành viên mới của làng ta. À, tuy mẹ nói là làng, nhưng thực ra họ sống ở công viên Priory’.
Nghe giọng bà Vanessa, Lizzie hiểu rằng khu làng mới đã xâm phạm nặng nề cái cộng đồng vốn gắn bó khăng khít của bà. Chẳng có khoản hoa hồng hay khuyến mại hậu hĩnh nào đủ sức khiến bà thay đổi suy nghĩ đó.
‘Ồ, vui quá’, con trai bà nói rồi quay về phía các cô gái và mỉm cười cởi mở.
Caroline thì chẳng buồn mở miệng.
‘Nào, tại sao các con không làm quen với nhau trong khi mẹ đưa bà Alice và ông Harry vào bàn để thảo luận công việc’, bà Vanessa nói rồi nghiêng người ra dấu cho bố mẹ Lizzie đi theo bà về phía sân thượng. ‘Ông bà cần các thông tin. Tôi đã lên danh sách những việc cần thiết cho cuộc họp và sau đó sẽ…’.
Tiếng bà nhỏ dần khi họ bước đi.
‘Còn gì tồi hơn là có bố mẹ tham gia vào một chiến lược vận động nhỉ?’. Charlie nhướng long mày về phía bong mẹ đang khuất dần. Vẻ gầy gò, mái tóc màu hung và nụ cười trẻ thơ của cậu khiến người ta nghĩ, chắc đến giờ những tập truyện thiếu nhi kiểu “Chỉ có William” vẫn còn nguyên sức hấp dẫn với cậu.
‘Thành thực mà nói, anh không biết tại sao mẹ cứ phải lo lắng thế, có hay không cái cột điện thoại đó cũng chẳng có gì khác cả’.
‘Chỉ có anh mới nghĩ thế’, cô em gạt đi, nhón một miếng cá hồi hun khói cuộn bỏ vào mồm. ‘Cứ nhượng bộ đi, rồi cả thế giới sẽ giẫm đạp lên anh mà đi đấy’.
‘Anh thấy’, Charlie nhún vai, ‘thật buồn cười khi đầy người suốt ngày gắn như keo vào cái điện thoại di động nhưng lại rên rỉ như chết đến nơi khi người ta đề nghị lắp một cái cột phát sóng điện thoại’.
‘Nhưng họ không nhất thiết phải đặt nó ở đúng cái chỗ làm hỏng cả tầm nhìn của nhà ta đấy chứ?’. Caroline cắt ngang.
‘Ồ, thế nếu họ đặt nó ở chính giữa một khu toàn các công trình công cộng thì tốt hơn chắc?. Lizzie lạnh lùng nói, bực mình vì thấy bị bỏ qua.
‘Lizzie’, Jane vội thì thầm. ‘Thôi mà’.
‘Xin lỗi nhé, nhưng chẳng phải đó mới là vấn đề sao?’. Lizzie tiếp tục, trước khi nhận ra rằng, chính sự khó chịu mà cô phải kiềm chế với Toby đã khiến cô chẳng ngần ngại tranh cãi thẳng thừng với những người xa lạ. ‘Nhà thờ ở ngay cạnh trường học. Chẳng lẽ các tia bức xạ không có hại cho các em học sinh sao?’
‘Em nói hệt như Meredith’, Jane trêu rồi vội quay sang phía Charlie. ‘Đấy là một cô em nữa của chúng tôi. Cô ấy không có mặt ở đây nhưng cô ấy rất quan tâm đến những vấn đề môi trường và…’
‘Đừng có nói với tôi là chị vẫn còn em gái nữa nhé’, Caroline kinh ngạc. ‘Sao lại thế nhỉ? Chắc bố mẹ chị cứ cố để nặn cho được một cậu con trai phải không?’
‘Caro!’. Charlie ngắt lời. ‘Em vừa phải thôi chứ, em biết mà’.
‘Xin lỗi, em đùa chút mà’.
‘Có chuyện gì thế? Đừng nói với tớ là hai an hem lại cãi vã vớ vẩn đấy nhé?’ Một anh chàng vai rộng, mắt sâu màu xám chậm rãi đi về phía họ, vừa đi vừa tung một quả bong cricke từ tay này sang tay kia.
Charlie cười.
‘À, tớ mới bị hạ đo ván…’. Cậu quay ra phía Lizzie. ‘Ôi trời, tôi cò chưa biết tên em nhỉ’.
‘Tôi là Lizzie’, Lizzie nói. ‘Và đay là chị Jane, còn kia là Lydia và Katie’.
Cô chỉ tay về phía sân cỏ thấp nới Lydia và mấy tên con trai đang cố đánh bong vào vòng rồi cười ầm ĩ còn Katie thì lẽo đẽo theo sau cả bọn.
‘Và đây là’, Charlie giới thiệu, hướng về phía bạn ,ình, ‘James Darcy, người mà hôm đẹp trời thì là bạn tốt nhất của tôi, còn hôm xấu ngày thì là một cái gai ở mông’.
Cậu đấm ffuaf vào mạng sườn bạn. Trong lúc ấy Lizzie thích thú nhận ra Caroline bỗng nhiên vứt bỏ cái vẻ kiêu kỳ khinh khỉnh và rụt rè tiến lại gần anh chàng mới xuất hiện. Những nét sắc nhọn trên mặt cô ta trở nên mềm mại hơn. Lizzie đoán hẳn là cô nàng làm thế để quyến rũ anh chàng.
James liếc nhìn Lizzie và Jane rồi gật nhẹ đầu. Lizzie nghĩ, giá anh ta mỉm cười một cái thì kể cũng khá quyến rũ đấy; những đường nét thanh mảnh như trạm trổ của anh chàng được những lọn tóc sầm màu rủ xuống gần nửa khuôn mặt, trông rất lôi cuốn mà không hề rối mắt. Cái vẻ mặt đó khiến Lizzie, vốn quá quen với khuôn mặt bầu bĩnh, nhẵn nhụi, đôi mắt xanh tề chỉnh của Toby, bắt đầu thấy thích thích.
‘James đang hơi khó ở’, Charlie trêu. ‘Phải ở đây chơi với chúng ta là cậu ấy hạ cố lắm rồi. Thường câu jays nghỉ hè ở Pháp tại lâu đài của gia đình cơ’.
‘Thôi nào, Charlie’, James cằn nhằn. ‘Mình không hờn dỗi gì cả, chỉ hơi chán thôi. Nhìn kìa, sao mình không…’.
Tiếng James bị cắt ngang bởi hồi chuông chói tai từ phía sân thượng, và cứ xem cái nhìn sấm sét mà James ném về phía Charlie thì cũng đủ hiểu James không bằng lòng.
‘Nào, xin mời tất cả đến đây!’, giọng nói the thé cảu bà Bingley khiến Lizzie nhớ đến cô Hiệu trưởng trường tiểu học của mình, người có giọng nói sánh ngang với bão cấp 10.
‘Giờ mới là lúc kinh khủng nhất đây’, Charlie thở dài, khi các vị khách tiến về các dãy ghế xếp ở sân trong. ‘Bữa tiệc này là để cảm ơn tất cả những ai đã sát cánh cùng gia đình khi bố bị ốm; nhưng mình tin là mẹ sẽ biến nó thành một cuộc phản đối rầm rộ cho xem!’
‘Bố anh bị ốm thế nào?’. Jane hỏi. ‘Tôi lấy làm tiếc’.
‘À, ông ấy bị…’.
‘Vì chúa, Charlie, anh không cần rêu rao hết mọi chuyện trong nhà cho một đống người lạ thế đâu!’. Caroline ngắt lời. ‘Ông ấy bị ốm nhưng đã khá hơn rồi, được chưa? Đó là tất cả những gì các cô cần biết’.
‘Xin lỗi, tôi không có ý định tọc mạch chuyện nhà người khác’, Jane giận tím mặt.
‘Caro, vì Chúa’, Charlie giận dữ, rồi quay về phía các cô gái, cố làm giọng vui vẻ.
‘Đi thôi, chúng ta còn phải gặp những người khác. Bọn mình vẫn đang bàn xem nên làm gì cho hết buổi tối, trong khi mẹ với những người bạn chí cốt của mẹ bận đấu tranh đòi công bằng cho thế giới’.
Cậu dẫn cả bọn đi xuyên qua bãi cỏ về phía bể bơi, nơi một đám thanh niên đang đứng quanh một cái bàn phủ vải mưa. Đến gần, Lizzie há hốc mồm vì kinh ngạc.
‘Ơ, Emily!’
Nghe giọng Lizzie, một cô gái tròn trĩnh, mặt đầy tàn nhang, với mái tóc màu nâu cánh gián buộc túm đuôi ngựa, bỗng toét miệng cười.
‘Liz!’. Cô chạy về phía Lizzie và ôm lấy cô. ‘Mình không biết là cậu cũng ở đây. Tuyệt quá đi! Mình nhớ cậu quá. Mình gọi và nhắn tin cho cậu suốt cả ngày mà không được. Mình cứ tưởng cậu bị lỡ chuyến bay cơ’.
‘À mình tắt điện thoại đấy’, Lizzie nói, không muốn thú nhận là cô cố tình không trả lời tin nhắn của bạn suốt cả ngày. ‘Mà điện thoại cố định nhà mình lại chưa hoạt động’.
‘Cậu, người tự xưng là Nữ hoàng truyền tin mà tắt điện thoại ấy à?’. Emily trêu. ‘Phải làm rõ điều này ngay mới được. Sao lại thế?’
‘Để sau nhé’.
Nhìn Lizzie, Emily cảm thấy lo lắng ngay. ‘Cậu có ổn không?’ cô thì thầm, ghé sát hơn vào Lizzie, người đang nhìn chằm chằm vào khoảng không ở giữa.
‘Chưa bao giờ tuyệt hơn! Mà cậu làm gì ở đây thế? Chẳng bao giờ thấy cậu nói cậu quen biết những người này bao giờ’.
‘Ồ có chứ, mình biết gia đình họ nhiều năm nay rồi. Bố mình và ông Bingley cùng là ủy viên quản lý tài sản của giáo hội khi ông ấy còn khỏe. Mẹ mình thì chơi tennis với bà Vanessa’, Emily giải thích. ‘Vì thế mẹ mình mới bán thực phẩm với giá rẻ cho bà ấy’.
Một năm trước, mẹ Emily cùng một số người mở cửa hàng ChicChefs. Nhưng bà giải thích với mẹ Lizzie, không phải là nhà Lucas cần tiền vì họ đã quá giàu rồi, nhưng bà cần có chỗ để thày đổi không khí. Giờ chồng bà đã nghỉ hưu và cứ quẩn chân bà cả ngày.
‘Đáng lẽ mình phải giúp mẹ’, Emily thú nhận, ‘nhưng mình đã từng đánh rơi hai khay đồ ăn và làm đổ cả một bình Pimm vào người cha xứ’,
Lizzie phá lên cười. ‘Hê hê, thế là vẫn chưa có gì thay đổi nhỉ’, cô nói. Nói đến sự khéo léo chân tay thì Emily quả là vô vọng.
‘Ồ, thế hai em biết nhau hả?’. Charlie vừa hỏi vừa gắp những viên đá thả vào các lý thủy tinh có thành cao.
‘Vâng, bọn em học cùng trường mà’, Emily nói, xiết chặt tay Lizzie. ‘À, chính thức thì bọn em vừa mới ra trường’.
‘Trường nào thế?’, James quay lại và liếc về phía Lizzie vẻ dò hỏi. ‘Rõ rang không phải trường Benenden rồi, vì cô không biết Caroline, nhưng nhìn cô quen lắm. Không phải là cô học trường Roedean đấy chứ?’
Lizzie phá lên cười khi nghĩ đến việc bố cô chịu bỏ ra hàng ngàn bảng để cho cô theo học cả năm ở trường tư.
‘Tất nhiên là không rồi!’, cô đáp. ‘Tôi học ở Học viện Meryton’.
‘Học viện? Ý cô là một trường công, một trường tổng hợp à?’. Hàng long mày đậm của James dướn lên tận trời. ‘Thật ư?’
Có gì đó trong giọng điệu của anh chàng khiến Lizzie rất khó chịu.
‘Trường công thì có gì là không tốt nào?’, cô hỏi, đỡ lấy lý Pimm từ tay Charlie. Cậu ta đang cố ra hiệu cho James dừng lại.
‘Cô muốn biết lý do ngọn ngành không?’, James hỏi. ‘Phương pháp dạy ngu ngốc, sân chơi thể thao thì dành làm siêu thị, để mặc cho cỏ mọc…’.
‘Và nhiều điều khác nữa’, Caroline thì thầm.
‘Thật là định kiến sai lầm!’. Lizzie giận điên người, liếc Emily với hy vọng cô bạn sẽ hỗ trợ mình. ‘Học viện Meryton đứng rất cao trong bảng xếp hạng và…’
‘Những cái đó chẳng có ý nghĩa gì’, James gạt phăng.
‘Thôi nào, James?’, Charlie giận dữ quay sang nhìn bạn, giọng cậu đã mất đi sắc thái dí dỏm vốn có.
‘Mình định chỉ cho cô ấy thấy…’.
‘Tốt nhất là cậu nên thôi đi’.
Bỗng Katie chạy lại kéo tay Lizzie, phá tan sự im lặng đáng sợ.
‘Chị không thể tin là Lydia đã làm gì đâu’, cô nức nở. ‘Chị ấy đi Meryton mà không buồn rủ em đi cùng’.
‘Đi rồi ư? Chị vừa nhìn thấy nó một phút trước mà’, Lizzie cau mày.
‘Vâng, nhưng giờ thì chị ấy đi rồi. Chị ấy đi cùng Denny, bằng xe máy, vừa mới đây thôi’. Katie nói với Lizzie, mặt tái nhợt. ‘Họ sẽ đến một câu lạc bộ’.
‘À, câu lạc bộ Clickers, mình chắc là vậy’, Emily hấp tấp chen vào. ‘Lydia bảo Tim và Amber nhắn tin rủ tất cả đến đó. Đồ uống chỉ có 2 bảng thôi, lại còn có ban nhạc Capital Caterpillar đang biểu diễn ở đấy nữa chứ’.
‘Thật không thể tin được!’. Lizzie giận dữ, vội lấy điện thoại di động ra gọi cho Lysida. ‘Bố sẽ không đời nào tha thứ cho việc này đâu’.
‘Nó có nói với mẹ không nhỉ?’. Jane hỏi gần như cùng lúc.
‘Ôi chị tỉnh ra đi nào’. Katie đáp vẻ khinh khỉnh. ‘Dễ chị ấy sẽ nói với mẹ chắc’.
Rồi cô quay về phía Lizzie.
‘Chị ấy không them nghe điện thoại, đúng chưa?’, cô đoán. ‘Chị chỉ phí thời gian thôi’.
‘Được rồi, nếu em hỏi chị… Katie, em đi đâu thế?’. Lizzie gọi, nhưng Katie đã lao về phía hông nhà.
‘Có vẻ như là các vị khách đáng quý đã thấm nhuần ý mẹ cậu rồi’, James thì thầm liếc về phía bãi cỏ nơi các vị khách vẫn đang chăm chú lắng nghe những lời hô hào thống thiết mà bà Bingley gọi là cuộc phản đối tích cực. ‘Loanh quanh ở đây mãi phát chán’.
‘Tuyệt’, Charlie nói. ‘Vậy mình còn chờ gì nữa?’
Cậu quay về phía Jane.
‘Cô cũng đồng ý phải không? Tôi vẫn chưa uống gì. Tôi có thể lấy thêm xe của mẹ tôi vì một xe của tôi không thể đủ cho tất cả chúng ta được’.
‘Ờ, tôi cũng không biết nữa’.
‘Thôi nào, sẽ vui lắm đấy’, cậu giục. ‘Trừ khi… cô bận việc gì chăng?’
‘Không, không có gì cả’, Jane quả quyết. ‘Được rồi, chúng ta đi thôi’.
Lizzie kinh ngạc nhìn chị. Jane vốn tính kín đáo e thẹn. Phải mất hang tuần chị ấy mới có thể cảm thấy thoải mái trước người lạ (năm thứ nhất đại học, suốt mười ngày đầu, cứ vài giờ chị ấy lại gọi điện về nhà khóc). Thế mà giờ chính chị ấy đề nghị đi câu lạc bộ với những người hoàn toàn xa lạ.
‘Em sẽ đi cùng xe với anh’, Caroline nói, tiến lại phía James. ‘Nhưng mình phải về sớm nhé. Em phải dậy lúc 6 giờ sáng để chuẩn bị dạy mấy bài đua cho Gigi’.
‘Em cưỡi ngựa à?’ Jane kinh ngạc, mắt cô sáng lên. ‘Em có ngựa riêng cơ à?’
‘Nhà tôi có 3 con ngựa’, Charlie gật đầu. ‘À, thực ra thì một con vẫn còn nhỏ, nhưng bọn tôi không thể chia tay với nó được! Bọn tôi gửi nó ở trường. Các sinh viên tham gia Hiệp hội ngựa của Anh được cưỡi nó và bọn tôi chỉ phải trả một phần phí thôi. Sao cô hỏi thế? Cô thích ngựa à?’
‘Ôi, tôi thích lắm’, Jane sôi nổi. ‘Hồi còn nhỏ tuần ào tôi cũng cưỡi ngựa, nhưng sau đó thì đắt quá, tôi không đủ tiền’.
‘Caro, em nghe chứ?’. Charlie phấn khởi. ‘Lúc nào đó Jane có thể đưa con Nutmeg đi chơi đấy nhỉ. Cô ấy sẽ lại được cưỡi ngựa’.
Lizzie ngạc nhiên thấy Caroline cười rất tươi với Jane. ‘Vâng tất nhiên rồi’, cô nói. ‘Bất cứ khi nào chị thích. Em rất vui nếu được giúp ai’.
‘Này mọi người ơi!’. Lizzie trong khi vẫn cố gọi Lydia, bỗng cứng đờ người khi thấy mẹ đi qua thảm cỏ về phía họ. ‘Các con vui chứ? Mẹ nghĩ mẹ hơi chếch choáng vì mấy ly Pimm rồi. Chúng ta không thể biết là chúng ta đã uống bao nhiêu, phải không? Cho đến khi…’.
James và Caroline không nhịn được cười khi thấy bà Bennet lieu xiêu đến nỗi phải vịn cả vào thành bàn.
‘Các con đa làm quen được nhiều bạn bè lắm phải không, các thiên thần của mẹ?’, bà tiếp thục, nháy mắt với mấy cô con gái. ‘Ở đây rất có phong cách phải không? Mà mẹ vừa được cử vào hội đồng đấy, để phản… phản đối…’
‘Này, bà ấy có phải người thật không thế, hay là một thứ phụ trang trong mấy vở kịch ủy mị rẻ tiền?’. Những câu nhận xét mà James thì thầm với Caroline to đến mức Lizzie cũng nghe thấy. ‘Lại còn cái mũ nữa chứ?’
‘Mẹ, con cần nói chuyện với mẹ’. Lizzie nắm tay bà Alice và kéo ra xa khỏi đám bạn.
‘Mẹ say rồi’, cô thì thầm đầy trách móc. ‘Mẹ biết là mẹ không thể uống hơn một ly bia mà. Mẹ đang nghĩ gì thế?’
‘Đừng ngốc như thế chứ Lizzie’, mẹ cô càu nhàu. ‘Mẹ say như… như…’.
‘Như gì cũng được’, Lizzie cắt ngang. ‘Có việc với Lydia rồi mẹ ạ. Nó..’.
‘Em nó sẽ đi chơi cùng với bọn con một chút mẹ ạ, mẹ đồng ý nhé?’. Jane xen vào, rồi liếc Lizzie vẻ cảnh cáo. ‘Chúng con sẽ đi Meryton với Charlie’.
‘Cậu ấy dễ thương phải không?’. Jane rúm cả người khi tiếng mẹ cô vang khắp vườn. ‘Rất dễ thương. Giá mẹ trẻ hơn khoảng 30 tuổi thì…’.
Bà Alice cười khúc khích rồi nấc to khi thấy ông Bennet xuất hiện ngay bên cạnh.
‘Anh nghĩ là anh và em nên ở bên nhau’, ông nói, nắm lấy tay vợ rồi nhìn về phía các vị khách đang sửng sốt với vẻ biện hộ.
‘Bố?’
‘Lát nữa, Lizzie’, bố cô đáp. ‘Bố nghĩ bây giờ việc đưa mẹ về nhà và quẳng mẹ vào giường là quan trọng nhất’.
Lizzie biết là đáng lẽ cô phải lấy làm mừng vì chính nhờ mẹ cô say rượu mà bố cô không nhận ra là Lydia đã cuồn mất. Nhưng nhìn dáng bố đỡ mẹ đi qua vườn, lại thêm bao nhiêu cặp mắt của khách khứa đổ dồn vào bước đi lảo đảo của mẹ, Lizzie xấu hổ đến mức chỉ mong có một cái lỗ nẻ cho cô chui xuống hoặc chết quách đi cho xong.
‘Sao chị lại phải che giấu cho Lydia?’, cô thì thầm với Jane, khi hai chị em theo mọi người đi về phía tiền sảnh. Thế nào Katie cùng đòi đi cùng mình cho mà xem’.
‘Không đâu’, Jane nói, hướng về phía cổng trước. ‘Nó gục rồi. Đang nằm ở cái thảm hoa’.
‘Trời ơi, không phải thế chứ’, Lizzie rên rỉ. ‘Có chuyện quái gì với cái gia đình này thế không biết?’
‘Ôi, em đừng lo, không ai biết cả, à, chưa’, Jane cười. ‘Chị sẽ đi tìm nó và bảo nó đi về nhà’.
‘Mình cũng có thể làm thế mà? Chị cũng có thích đến câu lạc bộ đâu, phải không?’
‘Ồ có thể sẽ vui chứ’, Jane nói, tránh ánh mắt của Lizzie. ‘Em luôn nói rằng, chị phải sống và quên, phải, quên quá khứ. Với lại, mình cũng muốn chắc là Lydia ổn mà, phải không? Nhưng em đi chị mới đi’.
Ánh mắt Jane cứ chuyển từ cô em sang Charlie rồi lại ngược lại.
‘Chị xin mà’.
‘Thôi được’, Lizzie mỉm cười. ‘Vì chị năn nỉ đấy nhé. Nhưng không đi lâu đâu. Cái đám người này khiến em chán quá rồi’.