Yêu Lại Từ Đầu - Chủng Qua

Chương 51




Từ trạm dừng chân về mất hơn một tiếng đồng hồ lái xe, lẽ ra mùi thuốc lá phải bay hết rồi mới đúng.

Không những vậy, Chu Chi Việt còn ngậm hai viên kẹo bạc hà để át mùi.

Nhưng không ngờ, cô vẫn ngửi thấy.

Hồi đại học, Hứa Ý đã từng nói, hồi nhỏ bố mẹ cô đều không hút thuốc, nên cô rất nhạy cảm với mùi thuốc lá.

Chu Chi Việt mím môi, ánh mắt và giọng nói đều rất cẩn thận, anh nhỏ giọng thừa nhận: "Anh chỉ hút một điếu thôi."

Hứa Ý cười khẩy: "Anh còn thấy ít à?"

"... Không có."

Chu Chi Việt không dám nói gì, anh suy nghĩ kỹ trong đầu, vài giây sau mới nói: "Sau này anh sẽ không hút nữa."

Hứa Ý nhìn anh chằm chằm, dùng ánh mắt như muốn phóng dao găm vào anh.

Một lúc sau, cô di chuyển ánh mắt xuống dưới, đột nhiên đưa tay ra, sờ soạng quanh eo và đùi anh.

Chu Chi Việt nín thở, nắm lấy tay cô: "... Em làm gì vậy?"

Hứa Ý: "Khám người, anh giấu thuốc lá ở đâu?"

"..."

"Trên người anh không có." Chu Chi Việt thành thật giải thích: "Không phải thuốc của anh, là của Chu Dịch Hành, lúc về thằng bé đưa cho anh một điếu."

Hứa Ý nheo mắt, tỏ vẻ nghi ngờ: "Hả? Cậu ta bao nhiêu tuổi mà đã biết hút thuốc rồi?"

Chu Chi Việt thuận miệng nói: "Nó cũng không nhỏ nữa, 19 tuổi, năm hai đại học rồi."

Hứa Ý: "Ồ, anh không nhắc em cũng quên mất. Hình như có người năm nhất, năm hai đại học cũng đã học hút thuốc rồi nhỉ?"

Chu Chi Việt không nói gì, coi như thừa nhận, nhưng anh hơi hối hận vì đã nhắc đến chuyện này.

Anh suy nghĩ một chút, rồi bổ sung: "Sau đó em không thích, anh không hút nữa mà..."

Nhớ đến chuyện này, Hứa Ý thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhưng cô vẫn nghiêm mặt nói: "Không phải em thích quản anh, mà là hút thuốc thật sự không tốt cho sức khỏe."

Chu Chi Việt nắm tay cô: "Ừ, anh biết."

Hứa Ý: "Nếu là người dưng, em còn chẳng buồn quan tâm."

Bị mắng mà Chu Chi Việt lại thấy vui, anh siết chặt tay cô: "Em muốn quản anh thế nào cũng được."

Hứa Ý cố gắng nín cười, hắng giọng một cái, nhưng vẫn không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy.

Ông ngoại cô nghiện thuốc lá nặng, hơn năm mươi tuổi đã bị ung thư phổi, việc điều trị bằng hóa chất không hiệu quả, tế bào ung thư nhanh chóng di căn đến hạch bạch huyết, khiến ông phải chịu đựng rất nhiều đau đớn.

Cô nhớ hồi đại học, cô đã cảnh cáo Chu Chi Việt, nếu còn bắt gặp anh hút thuốc, cô sẽ không nói chuyện, cũng không thèm gặp anh trong vòng một tuần.

Nhưng giờ sống chung một nhà, Hứa Ý không nỡ đuổi anh ra ngoài, mà bản thân cô cũng không muốn đi. Hình phạt này xem ra không khả thi.

Hứa Ý suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu nói: "Vậy chúng ta ngủ riêng ba ngày, sau này nếu anh còn hút thuốc nữa, thì ngủ riêng một tuần."

"..."

Chu Chi Việt bỗng nhiên thấy không vui.

Anh nghiêm mặt, một lúc sau, dè dặt hỏi: "Từ lần sau được không?"

Hứa Ý nhìn anh, nhướng mày: "Lần sau?"

Chu Chi Việt: "... Sẽ không có lần sau."

Anh dừng lại một chút rồi nói: "Nhưng lần này không tính nhé? Chúng ta vừa mới quay lại, quy tắc cũng nên thay đổi chứ, "pháp luật không hồi tố"."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh khi đang mặc cả, Hứa Ý không nhịn được cười, cô quay mặt đi, cố gắng kìm nén: "Vậy một ngày, không được ít hơn."

Chu Chi Việt giật giật khóe mắt, tạm thời ghi nợ Chu Dịch Hành - người đã đưa thuốc cho anh.

"Được."

Hứa Ý véo vạt áo anh: "Vậy anh đi tắm, thay quần áo đi... À đúng rồi, trong nhà anh còn thuốc lá không?"

Cô đưa tay ra: "Giao nộp đây."

Chu Chi Việt đứng dậy, đi đến ngăn kéo lấy bao thuốc mới mở, còn gần nguyên bao, đưa cho cô.

Hứa Ý: "Oa, nhiều thế!"

"Chu Chi Việt, may mà có em, nếu không lá phổi yếu ớt, đáng thương, tội nghiệp và bất lực của anh sẽ bị anh hành hạ, tàn phá mất."

Chu Chi Việt ôm cô, cằm cọ nhẹ vào vai cô: "Ừ, may mà có em."

......

Xem xong bộ phim Doraemon, Hứa Ý cũng về phòng tắm rửa.

Cô lại cô đơn khi nằm trên giường một mình.

Cô trằn trọc mãi không ngủ được, nhìn chằm chằm lên trần nhà, thở dài.

Đây là đang phạt cô hay phạt Chu Chi Việt vậy?

Vừa thiu thiu ngủ được một lúc thì Hứa Ý lại nhớ đến hộp thuốc ngủ trong tủ phòng làm việc, thế là lại tỉnh táo.

Không biết Chu Chi Việt có bị mất ngủ không, nếu mất ngủ anh có phải uống thuốc ngủ không, thuốc ngủ ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Haiz.

Nhưng vừa nãy cô đã nói rồi, "một ngày, không được ít hơn", giờ lại thay đổi, chẳng phải lời nói của cô sẽ chẳng còn chút trọng lượng nào sao?

Vì không ngủ được, Hứa Ý lấy điện thoại ra, lướt Douyin, tiện thể tìm kiếm tác dụng phụ của thuốc ngủ, tác hại của thuốc lá đối với cơ thể, kết quả càng xem càng tỉnh.

Pin điện thoại sắp hết, cô bật đèn pin lên, đi đến bàn lấy sạc.

Nằm lại trong chăn, cô bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, hình như ga trải giường có chỗ nào đó lạnh lạnh.

Hứa Ý bật đèn ngủ lên, vén chăn ra xem.

"Máu..."

Đã hơn mười hai giờ đêm rồi.

Cô mở tủ quần áo ra, lại phát hiện không còn ga trải giường nào để thay. Hình như lần trước dì giúp việc đến dọn dẹp, giặt ga trải giường xong, đều phơi ở ban công phòng Chu Chi Việt.

Vì cho đến bây giờ, trong nhà chỉ có máy giặt ở phòng anh là dùng được.

Đang loay hoay chưa biết làm thế nào thì Hứa Ý bỗng nảy ra một ý..

Đây chẳng phải là cái cớ để cô xuống nước sao!

Cô tháo ga trải giường ra, ôm vào lòng, đi gõ cửa phòng Chu Chi Việt.

Gõ hai tiếng, bên trong liền vang lên giọng nói trầm thấp: "Vào đi, không cần gõ cửa."

Hứa Ý đẩy cửa bước vào, thấy đèn ngủ đầu giường vẫn sáng, Chu Chi Việt đang tựa vào thành giường đọc sách.

Cô bước vào, hỏi: "Sao anh vẫn chưa ngủ?"

"Không ngủ được." Chu Chi Việt nhìn cục vải trên tay cô: "Em ôm ga trải giường làm gì?"

Hứa Ý: "Bị dính bẩn... Em mang đi giặt, bộ ga trải giường khác cũng đang phơi ở phòng anh."

Chu Chi Việt ảm đạm nói: "Ồ."

"Cứ để đó đi, lần sau giặt cũng được, hôm nay muộn rồi."

Đèn đọc sách trong phòng ngủ anh là đèn ánh sáng trắng, chiếu thẳng vào đầu giường, có thể nhìn thấy bụi bẩn li ti trong không khí, ánh đèn cũng khiến làn da anh càng thêm trắng.

Hứa Ý cắn môi: "Em biết rồi."

Cô đi ra ban công, định lấy ga trải giường từ trên sào phơi xuống.

Vừa giơ tay lên, cô nghe thấy Chu Chi Việt nói: "Thay ga trải giường cũng phiền phức, hay là..."

"Tối nay em ngủ ở đây đi."

Hứa Ý hạ tay xuống, quay lại, giả vờ do dự.

Nửa giây sau, Chu Chi Việt lại nói: "Anh ra ghế sofa ngủ."

Hứa Ý: "..."

Nói xong, anh thật sự gấp sách lại, đặt lên tủ đầu giường, rồi bước xuống khỏi giường.

Hứa Ý day trán, bước nhanh đến bên anh, đẩy anh trở lại giường.

"Thôi thôi, đừng lằng nhằng nữa, cứ ngủ như vậy đi." Giọng cô nghiêm túc hơn: "Nhưng sau này anh thật sự không được hút thuốc nữa."

Ánh mắt Chu Chi Việt lóe lên, khóe môi anh khẽ cong lên: "Được."

Hứa Ý về phòng lấy gối, sau đó tắt đèn đọc sách, nằm xuống bên cạnh anh, kéo chăn lên.

Ngủ trong phòng anh, cảm giác vẫn có chút khác biệt.

Xung quanh đều là mùi hương của anh, như thể cả người cô được anh bao bọc vậy.

Tim Hứa Ý đập nhanh không kiểm soát, chưa kịp tận hưởng cảm giác này thì đã bị người bên cạnh kéo vào lòng.

Chu Chi Việt khẽ nói: "Giờ thì anh ngủ được rồi."

Hứa Ý im lặng một lúc, ngẩng đầu lên trong vòng tay anh. Trong bóng tối, cô không nhìn rõ mặt anh, nhưng lại nhớ đến lúc vừa bước vào phòng, anh đang ngồi đọc sách trên giường.

Càng nghĩ, cô càng thấy trong lòng ngứa ngáy, cô rướn người lên, nhỏ giọng nói: "Em muốn hôn..."

Hình như cô nghe thấy Chu Chi Việt thở dài.

Sau đó, tay anh chậm rãi di chuyển lên, đặt lên gáy cô, hôn cô thật sâu, ban đầu còn nhẹ nhàng, sau đó dần dần mất kiểm soát.

Vì vậy, nụ hôn này cũng kéo dài rất lâu. Hứa Ý có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trên cơ thể anh.

Kết thúc nụ hôn, trong không gian yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập của người đàn ông bên cạnh.

Mặt Hứa Ý nóng bừng, cô xoay người, nhỏ giọng hỏi: "Anh như vậy... có bị sao không?"

"..."

Chu Chi Việt khàn giọng: "Chỉ cần không phải ngày nào cũng như vậy là được."

Hứa Ý nhỏ giọng hơn: "Vậy ngày mai không hôn nữa..."

Một lúc sau, Chu Chi Việt lại đứng dậy, đi vào phòng tắm.

Nhưng hôm nay, anh quay lại rất nhanh.

Khi anh nằm xuống bên cạnh, Hứa Ý mơ hồ cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ người anh.

Chắc là anh đã đi tắm nước lạnh.

Chu Chi Việt nói bằng giọng mũi, có chút kìm nén: "Hôm nay anh không ôm em ngủ nữa."

"... Vâng."

Mấy ngày còn lại trong tuần, Hứa Ý dồn hết tâm trí cho công việc, cố gắng hoàn thành mọi thứ để có thể nghỉ ngơi trọn vẹn ngày Chủ Nhật.

Hôm sau, món quà sinh nhật cô mua cho Chu Chi Việt đã được giao đến, nước hoa Le Labo số 33, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng.

Ở Bắc Dương chỉ có duy nhất một cửa hàng Le Labo ở khu trung tâm, khá xa khu công ty nên cô không có thời gian đến đó. Vì vậy, trước khi mua, cô chỉ đọc review nước hoa, cố gắng tưởng tượng mùi hương qua những lời mô tả. Họ nói mùi hương này khá hợp với độ tuổi của anh, trưởng thành nhưng không quá già dặn.

Khi nhận được nước hoa, cô thấy hộp đựng có tem niêm phong, nếu bóc ra sẽ ảnh hưởng đến thẩm mỹ.

Nhưng Hứa Ý chưa ngửi thử bao giờ, lại sợ mùi hương không hợp. May mà thứ Sáu cô có hẹn gặp khách hàng ở khu trung tâm, xong việc, cô liền ghé qua Le Labo thử mùi. Mùi hương cũng na ná như cô tưởng tượng, cuối cùng cô cũng yên tâm.

Đó là chai Replica Sailing Day của Maison Margiela. Hồi đó cô chỉ sống bằng tiền bố mẹ cho, chai nước hoa đó đã ngốn của cô kha khá, đúng là tiền tiết kiệm được bằng cách dè sẻn từng chút một.

Khác với Santal 33, chai đó có mùi biển và gỗ hổ phách, tươi mát và trẻ trung hơn.

Nhưng Chu Chi Việt không có thói quen dùng nước hoa, mỗi lần chỉ khi nào Hứa Ý muốn ngửi thì anh mới xịt một lần.

Cuối cùng cô cũng quên nhắc anh, chai nước hoa đó bị bỏ xó. Nhưng dù sao cũng là quà sinh nhật, coi như là vật kỷ niệm để trưng bày cũng được.

Cuối cùng cũng đến Chủ nhật.

Hứa Ý đã hoàn thành tất cả deadline, có cả ngày rảnh rỗi.

Cô đặt bánh sinh nhật từ trước, đến trưa thì được giao đến.

Hứa Ý cầm bánh kem đi đến bên cạnh Chu Chi Việt: "Chúc mừng sinh nhật anh lần thứ ba! Bánh kem để tối ăn nhé?"

Hai lần chúc mừng trước đó, một lần là lúc 0 giờ đêm qua, một lần là sáng nay lúc anh vừa ngủ dậy.

Chu Chi Việt nhận lấy bánh kem, cất vào tủ lạnh, vui vẻ nói: "Ừ, tối ăn cơm xong mình cùng ăn."

Hứa Ý lại hỏi: "Vậy quà thì sao? Tối em tặng anh hay là... bây giờ?"

Hôm qua Chu Chi Việt có nhìn thấy cô lén lút cầm một chiếc hộp nhỏ vào phòng ngủ, không biết cô giấu ở đâu.

Anh nói: "Bây giờ luôn à?"

"Vâng."

Hứa Ý cũng nóng lòng muốn tặng quà cho anh, cô chạy nhanh vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, mở ngăn kéo nhỏ, vén quần áo đang che bên trên ra, lấy chiếc hộp ra ngoài, đưa cho anh.

Chu Chi Việt cúi đầu nhìn, hỏi: "Nước hoa à?"

Hứa Ý gật đầu lia lịa, nhìn anh với ánh mắt long lanh: "Anh mở ra thử xem!"

Chu Chi Việt mỉm cười, anh biết cô cũng muốn ngửi, anh bóc tem niêm phong, lấy chai nước hoa bên trong ra.

Anh xịt một chút lên áo ngủ, lập tức, không khí xung quanh tràn ngập mùi gỗ đàn hương.

Mùi hương thật sự rất dễ chịu. Tuy là mùi đàn hương, nhưng không hề lạnh lẽo mà lại ấm áp như mùi gỗ được hong khô dưới ánh nắng mùa đông vậy.

Hứa Ý tiến lên một bước, vùi đầu vào lòng anh, hít một hơi thật sâu, cảm thán: "Anh thơm quá!"

Nói xong, cô tự bật cười.

Chu Chi Việt cau mày, khó hiểu hỏi: "Mùi kỳ lạ lắm sao?... Anh thấy cũng thơm mà."

Hứa Ý nhất thời không nói nên lời, vừa cười vừa xua tay: "Không phải, không phải."

Cô ngắt quãng nói: "Anh có... từng xem phim cung đấu nào không?"

".......”

Chu Chi Việt: "Chưa."

Hứa Ý vẫn cười: "Kiểu như, hoàng thượng trong phim ấy, mỗi lần trêu ghẹo phi tần đều cười nham hiểm, rồi khen "Nàng thơm quá", hoặc "Hoa thơm nào sánh bằng nàng"."

Chu Chi Việt im lặng vài giây, cố gắng hiểu nhưng không thấy buồn cười chút nào.

"Ý em là, em thấy mình giống hoàng thượng trong phim à?"

Hứa Ý cười nói: "Cũng hơi na ná."

Sau đó, cô bắt chước nụ cười nham hiểm của hoàng thượng trong phim, nói với giọng điệu y hệt: "Anh thơm quá."

Chu Chi Việt cũng bật cười.

Hai người cười một lúc, Hứa Ý hỏi: "À đúng rồi, chai nước hoa em tặng anh trước đây, anh còn giữ không?"

Chu Chi Việt: "Còn."

Hứa Ý: "Để đâu vậy? Em cũng quên mất mùi hương của nó rồi, để em so sánh xem chai nào hợp với anh hơn."

Chu Chi Việt: "Ở căn hộ đối diện trường học."

Hứa Ý: "Sao anh không mang về?"

Chu Chi Việt cứng họng, vẻ mặt như muốn nói "Em tự biết chứ".

Hứa Ý chột dạ sờ mũi, một lúc sau, cô đề nghị: "Dù sao hôm nay cũng là để đón sinh nhật anh, hay là mình đến đó một chuyến nhé? Tiện thể lấy ít đồ về."

Chu Chi Việt chỉ nói một chữ: "Xa."

Hứa Ý nhướng mày: "Không sao, em lái xe."

"..."

Một lúc sau, hai người thay quần áo, xuống hầm để xe.

Hứa Ý mở cửa ghế lái, Chu Chi Việt ngồi vào ghế phụ.

Lái xe ra khỏi hầm, chưa được một cây số, Chu Chi Việt đã nhịn không nhắc nhở cô, nhưng qua một ngã tư đèn xanh đèn đỏ nữa, anh thật sự không chịu nổi nữa.

"Dừng xe lại bên đường đi."

Hứa Ý ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thẳng về phía trước, lông mày nhíu chặt, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Không có cảnh sát đuổi theo em mà."

Chu Chi Việt hít sâu một hơi: "Để anh lái."

Hứa Ý cũng đành chịu thua, thừa nhận tay lái của mình không đủ trình để lái quãng đường xa như vậy, một cây số cũng đã khó khăn lắm rồi, không biết năm đó cô thi bằng lái kiểu gì nữa.

Sau khi Chu Chi Việt đổi sang ghế lái, không khí trong xe cuối cùng cũng thoải mái hơn.

Anh cười, chậm rãi nói: "Sau này cứ để anh lái, không thì còn có tài xế mà."

Hứa Ý: "... Ồ."

Khoảng bốn mươi mấy phút sau, xe dừng lại trước tòa nhà chung cư.

Hai người quen đường quen lối đi thang máy, bấm mật khẩu, vào nhà.

Cách bài trí trong nhà vẫn giống như lần trước, mọi thứ đều sạch sẽ, ga trải giường trong phòng ngủ thì khác, chắc là dì giúp việc đã thay khi đến dọn dẹp.

Chu Chi Việt thay đôi dép hình gấu, đi thẳng vào phòng vệ sinh, lấy chai nước hoa trước đây từ trong tủ ra.

Hứa Ý không xịt lên người anh, mà xịt vào không khí.

Có lẽ ký ức về mùi hương luôn sâu đậm hơn, gần như ngay khi ngửi thấy mùi hương đó, cô đã nhớ lại cảnh tượng tặng anh chai nước hoa này hồi năm hai đại học.

Hôm đó là cô mời anh đi ăn, nhưng Chu Chi Việt không để cô phải trả tiền.

Hai người đã ăn bít tết tomahawk ở một nhà hàng Tây trong trung tâm thương mại gần đó, sau bữa ăn, cô đưa túi quà đựng nước hoa cho anh, cũng nóng lòng muốn anh dùng thử.

Đang hồi tưởng thì Chu Chi Việt ôm cô từ phía sau, khẽ hỏi: "So sánh xong chưa? Chai nào hợp hơn?"

Lời đến bên miệng, Hứa Ý lại đổi thành: "Đảo Rêu Cô Đơn""

Chu Chi Việt cúi đầu nhìn cô, giờ anh cũng có thể đem chuyện này ra đùa rồi, giọng điệu anh thờ ơ.

"Anh có cả một kho, hôm nào anh chuyển về nhà cho em nhé?"

Hứa Ý cười: "Thôi khỏi, dùng hết chỗ này đã."

Chu Chi Việt: "Đốt hết một lượt luôn à?"

Hứa Ý vội vàng nói: "Không không không, em không phải đại gia, cũng không phải phú nhị đại, em không có hứng thú với việc đốt tiền."

"..."

Chu Chi Việt cảm thấy bị mỉa mai, nhưng lại không thể phản bác.

Ra khỏi phòng vệ sinh, Hứa Ý đi loanh quanh một vòng, thu dọn một túi đồ, gồm những bộ đồ ngủ đôi mà hai người từng mua, và cả những món quà đã từng tặng nhau.

Đồ đạc quá nhiều, không mang đi hết một lần được, cô chỉ chọn vài món có thể dùng đến.

Dọn dẹp gần xong, Chu Chi Việt hỏi: "Về nhà thôi, không phải em nói tối nay ăn lẩu sao?"

Hứa Ý suy nghĩ một chút, rồi nhìn anh: "Tối nay mình ngủ lại đây được không? Đồ dùng hàng ngày chắc cũng đủ cả, thiếu gì thì gọi đồ ăn ngoài."

Chu Chi Việt do dự nói: "Ngày mai còn phải đi làm..."

Hứa Ý cắt ngang lời anh, cố gắng thuyết phục: "Dậy sớm một chút là được mà. À, mà bánh kem của anh chưa mang đến đây, hay là em mua thêm một cái nữa, gửi đến đây nhé?"

Nói xong, cô liền lấy điện thoại ra.

Chu Chi Việt giữ tay cô lại: "Thôi. Không nhất thiết phải ăn bánh kem vào đúng ngày sinh nhật."

Hứa Ý ngẩng đầu nhìn anh: "Nhưng mà, ước nguyện vào đúng ngày sinh nhật mới linh nghiệm..."

Chu Chi Việt nắm tay cô, kéo cô đến ghế sofa: "Anh không cần ước nữa."

Vì điều ước duy nhất cần phải ước để thành hiện thực, đã thành hiện thực rồi.

......

Kế hoạch thay đổi đột ngột khiến bữa lẩu cũng bị hoãn lại.

Thật ra ở đây cũng có thể nấu lẩu, nồi niêu xoong chảo trước đây vẫn còn, nguyên liệu có thể mua ở siêu thị gần đó.

Nhưng Hứa Ý ngồi trên ghế sofa, cả người uể oải, chẳng muốn động đậy chút nào.

Cô tựa vào người anh, ngáp một cái: "Lẩu thì nợ anh đấy, đợi khi nào em hết bận sẽ nấu cho anh."

Chu Chi Việt ôm eo cô, nói: "Vẫn là để anh nấu. Em mà nấu, anh cũng phải đứng canh chừng, không thì anh sợ em đốt nhà mất."

Hứa Ý quay đầu lườm anh: "Em đâu có ngốc đến thế."

Chu Chi Việt thản nhiên nói: "Trước đây có người hấp trứng mà quên đổ nước, cả bát và trứng đều cháy đen thui. Nếu anh không phát hiện kịp thời, chắc đáy nồi cũng bị thủng mất."

"..."

Hứa Ý trừng mắt nhìn anh: "Không được lật lại chuyện cũ! Hơn nữa, hôm đó là em vô tình quên thôi, chỉ là tai nạn."

Chu Chi Việt cười: "Được rồi, tai nạn."

Bữa tối được giải quyết bằng đồ ăn ngoài, ăn xong, hai người lại xem tivi một lúc, trời cũng đã tối.

Căn hộ này chỉ có một phòng tắm, hai người thay phiên nhau tắm.

Hứa Ý tắm xong trước, sấy tóc, suy nghĩ một chút, rồi lấy một cây nến thơm từ trong tủ ra thắp.

Khói nến lượn lờ, ánh nến lung linh, mùi hương thanh mát của cỏ cây hòa quyện với mùi mưa lan tỏa trong không khí, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Chu Chi Việt tắm xong, đang lau tóc thì nhìn thấy cây nến thơm trên đầu giường, yết hầu anh chuyển động.

Hứa Ý đã nằm trên giường, đèn cũng đã tắt.

Tim cô đập rất nhanh, cô lấy hết can đảm nói: "Hôm nay, có thể... cái đó..."

Chu Chi Việt nín thở, đặt khăn tắm xuống, đi đến bên giường.

"Em chắc chắn là được rồi chứ?"

Tóc anh vẫn chưa khô hẳn, những sợi tóc ướt nhẹp rủ xuống trán, có những giọt nước nhỏ li ti rơi xuống xương quai xanh, lấp lánh dưới ánh nến, vô cùng quyến rũ.

Anh vẫn chưa thay đồ ngủ, chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm trắng tinh trên người, để lộ cơ bụng săn chắc.

Hứa Ý xoay người, quay mặt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Ừm, cũng tám ngày rồi..."

Ngay sau đó, Chu Chi Việt ôm cô từ phía sau, những nụ hôn nhỏ nhắn rơi xuống cổ, lên vành tai, rồi dần dần đi lên.

Chu Chi Việt dùng sức, xoay người cô lại, đối mặt với anh, anh cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn ngày càng sâu.

Không phải lần đầu tiên, khi chạm vào nhau, cảm giác trước đây lại ùa về.

Mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên, theo cách mà hai người quen thuộc nhất, như thể tiềm thức vẫn còn lưu giữ ký ức về cơ thể đối phương, không hề có sự kháng cự hay bài xích.

Hứa Ý cảm thấy hơi thở của hai người ngày càng nóng bỏng.

Cô đưa tay lên, kéo chiếc khăn tắm vướng víu trên vai anh xuống, ôm chặt lấy anh, tay cô vuốt ve theo đường nét cơ bụng của anh.

Sắp đến "thời khắc quan trọng", Chu Chi Việt như nhớ ra điều gì đó, anh đột nhiên dừng lại, nắm lấy tay cô, im lặng nhìn cô.

Hứa Ý lúng búng hỏi: "... Sao vậy anh?"

Ánh mắt Chu Chi Việt cũng không còn tỉnh táo, anh khàn giọng nói: "Ở đây, không có gì cả. Để anh đi mua đã."

Hứa Ý cắn môi, nhỏ giọng nói: "Lúc chiều dọn đồ em thấy trong ngăn kéo tủ đầu giường hình như có một hộp... Không phải anh đã chuẩn bị trước sao?"

Chu Chi Việt khựng lại nửa giây, anh chống tay lên giường, với qua người cô, mở ngăn kéo tủ đầu giường.

Anh cau mày, giọng nói trầm xuống: "Đây là số còn lại từ năm năm trước. Hết hạn rồi."

"..."

Editor: Mắm