Yêu Lại Từ Đầu - Chủng Qua

Chương 47




Hứa Ý nhìn Vương Chí Cường, rồi lại nhìn sang Chu Chi Việt, sững sờ mất một lúc.

Câu lạc bộ Tình nguyện hồi đại học đã là chuyện của gần mười năm trước, còn chuyện thuê nhà mới chỉ xảy ra cách đây hai tháng. Dù trí nhớ cô có kém đến đâu cũng nhớ ra Vương Chí Cường chính là người môi giới đã đăng tin cho thuê nhà.

Chỉ là dạo này bận quá, cô quên hỏi Vương Chí Cường tại sao lại giúp Chu Chi Việt đăng tin cho thuê nhà.

Bây giờ cô mới hiểu, hóa ra họ không chỉ là cựu sinh viên cùng trường, mà anh ta còn là nhân viên của Kha Việt, thế thì mọi chuyện cũng dễ hiểu.

Hứa Ý chớp mắt, nhìn Vương Chí Cường, khó hiểu nói: "Xin lỗi nhé, lâu quá không gặp, cậu vừa nói, tôi mới nhớ ra mặt cậu."

"Nhưng mà, nếu tôi nhớ không nhầm, lúc đó đúng là tôi liên hệ với cậu chuyện thuê nhà mà..."

"Ờ..."

Vương Chí Cường nghẹn lời, nhìn Chu Chi Việt với ánh mắt cầu cứu, nhỏ giọng hỏi: "... Chu tổng, là em liên hệ sao?"

"..."

Chu Chi Việt khẽ "ừ" một tiếng, quay mặt đi, vẻ mặt thoáng chút lúng túng.

"Phải. Dạo này công ty đang gấp rút hoàn thành dự án, áp lực công việc lớn, chắc cậu quên rồi?"

Vương Chí Cường như bừng tỉnh gật đầu: "Đúng đúng, em nhớ ra rồi, là em tìm giúp."

Anh ta gãi đầu, bổ sung: "Haiz... chuyện nhỏ thôi mà, em cũng không để ý lắm, vậy..."

Chưa nói hết câu đã bị Chu Chi Việt lạnh lùng cắt ngang: "Mười phút nữa họp, tài liệu cậu cần báo cáo chuẩn bị xong chưa?"

Vương Chí Cường: "Dạ, gần xong rồi... Chu tổng, vậy em lên cùng anh."

Trước khi xoay người đi về phía thang máy, Chu Chi Việt nhìn Hứa Ý: "Anh đi làm trước đây."

Hứa Ý mỉm cười: "Vâng."

Đợi bóng dáng Chu Chi Việt và Vương Chí Cường khuất sau cánh cửa thang máy, Đổng Tinh khoác tay Hứa Ý, lắc đầu:  "Sếp đẹp trai thì đúng là đẹp trai thật, nhưng đúng là loại tư bản bóc lột sức lao động nhân viên mà!"

Hứa Ý khẽ ho một tiếng: "Cũng... tạm được mà, dù sao cũng là công ty công nghệ, Chu tổng đó, hình như năng lực cá nhân cũng rất giỏi, không phải kiểu sếp chỉ biết sai bảo nhân viên đâu."

Đổng Tinh: "Hứ! Quả nhiên là sắc đẹp làm lu mờ lý trí, tôi nói cho cậu biết, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Bạn trai tôi làm việc ở công ty họ, ngày nào cũng tăng ca, cuối tuần được nghỉ một ngày là may lắm rồi, đến cả thời gian hẹn hò cũng không có."

Hứa Ý thuận miệng đáp: "Vậy à, tôi cũng không rõ lắm."

Theo những gì cô quan sát được trong thời gian này, tuy Chu Chi Việt bận rộn, nhưng thời gian rảnh vẫn khá nhiều, ít nhất là giờ giấc làm việc của anh vẫn bình thường.

Đang nghĩ ngợi thì Đổng Tinh lại hỏi: "Đúng rồi, vừa nãy hai người nói chuyện thuê nhà? Thuê nhà gì vậy? Bạn trai tôi hình như không nói với tôi chuyện này."

Hứa Ý: "À, là Chu tổng trước đây muốn tìm người ở ghép để chăm sóc mèo giúp anh ấy, Vương Chí Cường giúp anh ấy đăng bài lên vòng bạn bè, tôi tình cờ nhìn thấy."

Đổng Tinh ngạc nhiên: "Trời đất, vậy ra cậu ở ghép với sếp của bọn họ à?"

Hứa Ý: "... Ừ. Mà Khương Lăng biết chuyện này, cô ấy không nói với cậu sao?"

Đổng Tinh lắc đầu: "Không, bọn tôi không hay buôn dưa lê mấy chuyện này."

"Vậy thì cậu thảm quá, tôi bắt đầu thấy thương cậu rồi đấy, Hứa Ý, cậu với bạn trai tôi đúng là đồng cảnh ngộ! Một người bị bóc lột sức lao động ở công ty, một người bị bóc lột thời gian sau giờ làm!"

Cô sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Cũng... tạm được."

Vào đến công ty, Đổng Tinh vừa thở dài vừa đi về phía chỗ ngồi của mình, cuối cùng nói: "Vậy chắc Chu tổng đó vẫn chưa có bạn gái, cũng tốt, nếu không thì trên đời này lại thêm một người đáng thương bị sắc đẹp làm mờ mắt."

Hứa Ý: "..."

Trên lầu, công ty Kha Việt.

Chu Chi Việt họp suốt nửa buổi sáng, kết thúc cuộc họp, anh khá hài lòng với tình hình chung.

Tháng trước, Vương Chí Cường đã đến tìm anh hai lần, tự ứng cử làm trưởng nhóm dự án mới.

Ban đầu, thấy anh ta chưa đủ kinh nghiệm làm trưởng nhóm dự án tương tự, Chu Chi Việt đã từ chối, khuyên anh ta nên tích lũy thêm kinh nghiệm. Nhưng sau đó, trưởng nhóm được chọn lại đột ngột nghỉ việc, Vương Chí Cường lại tới tìm anh, bày tỏ nguyện vọng mạnh mẽ với cơ hội này, nên anh đã đồng ý.

Do đó, thời gian qua, Vương Chí Cường đã làm việc rất chăm chỉ, không quản ngày đêm, hết lòng vì dự án để mọi việc diễn ra suôn sẻ.

Sau cuộc họp, Chu Chi Việt trở về văn phòng, vừa mở máy tính lên thì điện thoại đổ chuông.

Là em trai Chu Diệc Hành gọi đến.

Chu Chi Việt thuận tay nghe máy: "Chuyện gì?"

Chu Diệc Hành: "Anh, sắp đến sinh nhật anh rồi, năm nay em đón sinh nhật cùng anh nhé."

Chu Chi Việt cau mày: "Cái gì?"

Chu Diệc Hành: "Em tính rồi, mấy hôm sinh nhật anh nhiệt độ sẽ giảm, nếu công ty anh không có việc gì quan trọng thì mình đi Hawaii chơi nhé, vừa hay học kỳ này của em cũng kết thúc rồi."

Chu Chi Việt nhìn tên người gọi, thản nhiên nói: "Em bị sao vậy? Thiếu tiền à?"

Chu Nhất Hành: "... Cái gì vậy, em chỉ muốn đón sinh nhật cùng anh thôi mà, anh là anh trai tốt nhất của em."

"..."

Chu Chi Việt cảm thấy buồn nôn, anh quát em trai một tiếng rồi lạnh lùng nói: "Có chuyện gì thì nói mau, không anh cúp máy bây giờ."

Chu DiệcHành thở dài: "Em thật sự muốn rủ anh đi chơi, đổi gió một chút. Mấy hôm trước em thất tình..."

Chu Chi Việt nhướng mày: "Thất tình?"

Chu Diệc Hành: "Vâng, em thích một em gái khóa dưới, quản lý đội bóng của bọn em, trông dễ thương lắm, giọng nói cũng ngọt ngào. Em đang định chính thức theo đuổi em ấy thì em ấy lại công khai yêu đương với một người khác trong đội."

"Haiz, em buồn quá, muốn đi đâu đó một thời gian để thay đổi không khí."

Nghe vậy, Chu Chi Việt hỏi: "Vậy em tìm bạn bè, đồng nghiệp của em đi, tìm anh làm gì?"

Mặc dù là anh em ruột, nhưng tuổi tác và tính cách của hai người khác nhau khá nhiều, mỗi người đều có nhóm bạn riêng, từ nhỏ hai người hầu như không chơi cùng nhau.

Trong điện thoại, Chu DiệcHành nói: "Bọn họ đều có người yêu! Biết em thất tình, không những không an ủi em mà còn chê cười em!"

"Anh, anh khác bọn họ, anh độc thân, lại còn từng bị đá, chắc chắn anh sẽ hiểu tâm trạng đau khổ của em bây giờ."

Chu Chi Việt im lặng hai giây, thản nhiên nói: "Ồ, anh hiểu."

"Nhưng mà, bây giờ anh có bạn gái rồi, sinh nhật chắc chắn phải đón cùng bạn gái. Vậy nên, em tìm người khác đi cùng đi."

"?"

Chu Diệc Hành: "Hả? Anh, anh lấy đâu ra bạn gái, chuyện từ khi nào vậy?"

Chu Chi Việt chậm rãi nói: "Gần đây thôi, em..."

Đang nói thì điện thoại rung lên, là tin nhắn của Hứa Ý.

Anh nói vào điện thoại với giọng điệu qua loa: "Anh cúp máy đây, anh phải trả lời tin nhắn của bạn gái."

Chu Diệc Hành: "..."

Chu Chi Việt cúp máy, chuyển sang Wechat.

Hứa Ý: [Anh có muốn ăn trưa cùng nhau không?]

Hứa Ý: [Em chán đồ ăn ngoài rồi, hình như dưới lầu có một nhà hàng Ý mới mở, nghe nói đồ ăn ngon lắm, hôm qua đồng nghiệp em có đến đó ăn.]

Chu Chi Việt mỉm cười, vui vẻ nhắn tin trả lời.

[Được.]

[Trước khi đi gọi anh nhé.]

Hứa Ý: [Vâng ạ: /]

Hứa Ý: [Ôm: /]

Gần đến giờ trưa, cứ mười mấy phút Chu Chi Việt lại mở màn hình điện thoại một lần.

Cuối cùng, Hứa Ý cũng nhắn tin đến, bảo anh đến thẳng nhà hàng.

Chu Chi Việt vào phòng vệ sinh chỉnh trang lại tóc tai và quần áo, lấy một chiếc áo khoác khác trong tủ ra mặc, rồi xuống thang máy.

Trên đường đi anh gặp Triệu Kha Vũ.

"Này, lát nữa đi ăn cơm không?"

Chu Chi Việt liếc nhìn anh ta: "Không đi, bạn gái..."

Triệu Kha Vũ liếc xéo anh, không đợi anh nói hết câu đã bước nhanh đi: "Tạm biệt."

Lúc Hứa Ý đến nhà hàng thì bên trong đã có khá nhiều người.

May mà hôm nay trời lạnh, không phải xếp hàng. Cô lấy số thứ tự và nhanh chóng được nhân viên phục vụ dẫn vào bàn.

Ngồi chưa được bao lâu, Chu Chi Việt đã đến.

Khác với lúc sáng, không biết anh đã thay bằng chiếc áo khoác dài màu xám đậm từ lúc nào, càng tôn lên vóc dáng cao ráo, làn da trắng sáng của anh, các khách hàng ở những bàn khác đều liên tục ngước nhìn anh.

Đến chỗ ngồi, Chu Chi Việt kéo ghế ra, ngồi xuống: "Em đợi lâu chưa?"

Hứa Ý cười: "Em cũng vừa đến thôi."

Cô cũng nhìn Chu Chi Việt vài giây, thành thật khen ngợi: "Hôm nay anh đẹp trai quá."

Chu Chi Việt mím môi.

Hứa Ý cầm menu lên, bấm chuông gọi nhân viên phục vụ, gọi món theo lời giới thiệu của đồng nghiệp hôm qua.

Trong lúc chờ đồ ăn, hai người nói chuyện phiếm vài câu, điện thoại Hứa Ý bỗng nhiên hiện thông báo từ một app mua sắm.

Thông báo một món đồ cô vừa xem đã giảm giá.

Hứa Ý cầm điện thoại lên xem.

Dạo này cô toàn lướt app mua sắm để chọn quà sinh nhật cho Chu Chi Việt.

Giống như năm năm về trước, quà sinh nhật cho anh luôn rất khó chọn, phải mua thứ gì đó anh có thể dùng được. Không giống như quà kỷ niệm, lễ tình nhân, những dịp đó cô có thể "lợi dụng", mua một món đồ trang trí nào đó mà mình thích, coi như là quà tặng cho cả hai người.

Đang mải lướt app mua sắm, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Chu Chi Việt.

"Ngày 8 tháng 12, là thứ Bảy."

Hứa Ý đang bận so sánh giá của một chai nước hoa nam, tính toán dung tích và giá cả, cô lơ đãng "ồ" một tiếng.

Chu Chi Việt im lặng một lúc, rồi lại chậm rãi nói: "Sinh nhật anh là ngày 8 tháng 12, Chủ nhật."

Hứa Ý lúc này mới ngẩng đầu lên, cười: "Em biết mà."

Giọng Chu Chi Việt dịu dàng hơn: "Ừ. Anh sợ em quên, nên nhắc em một chút."

Hứa Ý: "Sao em quên được chứ, trước đây sinh nhật anh là mật khẩu điện thoại của em mà."

Nói đến đây, cô suy nghĩ một chút, rồi do dự hỏi: "Hay là, chúng ta lại đặt mật khẩu điện thoại là sinh nhật của nhau nhé?"

Chu Chi Việt ngắn gọn đáp: "Được."

Hứa Ý nhanh chóng vào phần cài đặt, đổi mật khẩu điện thoại, rồi đưa điện thoại cho Chu Chi Việt, nói: "Xong rồi, anh thử xem."

Chu Chi Việt cúi đầu, tùy tiện bấm mấy chữ số.

Màn hình hiện lên chữ "Đã mở khóa".

Hứa Ý lấy điện thoại lại, chống cằm đợi một lúc lâu, nhưng không thấy anh có động tĩnh gì.

"... Sao anh không cài đặt?"

Chu Chi Việt mặt không cảm xúc, đẩy điện thoại về phía cô như vừa nãy cô làm.

Hứa Ý khó hiểu "hả" một tiếng, sau đó như chợt hiểu ra, cô bật sáng màn hình, thử dùng sinh nhật của mình để mở khóa.

Quả nhiên mở được.

Cô mỉm cười: "Anh đổi từ khi nào vậy? Sao không nói với em một tiếng?"

Chu Chi Việt định nói anh chưa từng đổi mật khẩu. Nhưng lời đến bên miệng lại thành: "Mấy hôm trước."

Một lúc sau, Hứa Ý ngừng cười, nhớ đến câu nói vừa nãy của anh.

"Sinh nhật anh là Chủ nhật, vậy anh muốn đón sinh nhật thế nào?"

Chu Chi Việt: "Thế nào cũng được. Nghe em... nếu em đón sinh nhật cùng anh."

"Đương nhiên là đón cùng anh rồi."

Hứa Ý suy nghĩ một chút rồi nói: "Em xem tin tức bảo mấy hôm đó có không khí lạnh từ Siberia tràn xuống, hay là mình đón sinh nhật ở nhà đi, ngoài bánh kem ra, em còn nấu lẩu nữa."

Chu Chi Việt nhướng mày: "Em nấu à?"

Hứa Ý nghiêm túc gật đầu: "Vâng ạ, nấu lẩu đơn giản mà. Chỉ cần mua nước dùng lẩu, cho vào nồi nhỏ... Nguyên liệu thì siêu thị cũng bán sẵn, chắc em làm được."

"Cứ quyết định vậy đi, đến lúc đó anh không được giúp đâu đấy!"

Chu Chi Việt: "... Ừ."

Anh dừng lại nửa giây, bổ sung: "Vậy anh bảo dì giúp việc lần sau đến dọn dẹp thì tiện thể mang theo bình cứu hỏa."

Hứa Ý trừng mắt nhìn anh: "Nào có khoa trương đến thế!"

......

Bữa trưa kết thúc rất nhanh, nhà hàng cách tòa nhà Kim Hoàn một đoạn ngắn.

Khoảng hai trăm mét, Chu Chi Việt không lái xe, anh đi bộ đến đây.

Lúc hai người ra khỏi nhà hàng, tuy là buổi trưa, nhưng khu Khai Phát khá trống trải, gió rất mạnh, thổi thẳng vào mặt, khiến người ta cảm thấy hơi khó thở.

May mà áo phao của Hứa Ý có mũ, sau khi đội mũ, kéo kín dây, cô không còn thấy lạnh đầu nữa.

Trên đường về, Chu Chi Việt rất tự nhiên nắm tay Hứa Ý, đút vào túi áo khoác của mình.

Hứa Ý quay đầu lại, nhìn anh: "Lần sau anh có thể mặc áo phao hoặc áo bông gì đó được không? Áo khoác gió mỏng quá."

Chu Chi Việt nhẹ nhàng nắm tay cô: "Không sao, anh không lạnh."

Hứa Ý im lặng hai giây, rồi lại lên tiếng: "Nhưng mà tay em lạnh... Áo khoác của anh mỏng, túi áo cũng mỏng..."

"..."

Sắc mặt Chu Chi Việt hơi trầm xuống, anh lặng lẽ buông tay cô ra, rồi đẩy tay cô đến bên cạnh túi áo khoác của cô.

Hứa Ý thấy vẻ mặt của anh, liền nắm lại tay anh, cười nói: "Lạnh cũng phải nắm tay anh."

Chu Chi Việt: "Không cần."

Hứa Ý: "Em cứ muốn nắm đấy!"

Vừa đi vừa đẩy tay qua lại, Hứa Ý cười rất vui vẻ, cuối cùng nắm chặt tay anh không buông.

Đang đùa giỡn, cô ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy ba người quen thuộc đang đi về phía họ.

Trần Nghệ Văn, Đổng Tinh, Khương Lăng.

Cả ba người đồng thời im lặng, ngơ ngác nhìn bàn tay đang nắm chặt của cô và Chu Chi Việt.

Càng ngày càng gần, con đường này lại hẹp, không thể giả vờ như không nhìn thấy.

Hứa Ý dừng bước, vẻ mặt và giọng điệu đều lộ rõ sự lúng túng.

"À... Chào mọi người. Mọi người... đi ăn cơm à?"

Mười mắt nhìn nhau, không khí còn lạnh hơn cả nhiệt độ bên ngoài.

Cuối cùng, Trần Nghệ Văn là người lên tiếng trước: "Ôi trời ơi! Tôi không nhìn nhầm chứ, đây là tình huống gì vậy!"

Khương Lăng: "Đúng vậy... đây là sao?"

Đổng Tinh: "Tôi cũng muốn biết."

Hứa Ý: "..."

Editor: Mắm