Yêu Lại Từ Đầu

Chương 973: 973: Chương 957






Mẹ Ninh thẳng thắn trả lời Ninh Tôn, “Thật lòng thì mẹ hy vọng Tiểu Dư mới là con gái ruột của mẹ hơn, đẻ ra một đứa con trai như con cũng đâu được gì?”
Ninh Tôn cười rộ lên, nhẹ nhàng vỗ phía sau gáy của Hứa Thanh Du, “Sao em lại có sức hấp dẫn như vậy? Ai ai cũng thích em.”
Tâm trạng của Hứa Thanh Du vẫn không cải thiện hơn là bao, vừa rồi cô đã nghe thấy hết những lời chửi rủa của Trang Lệ Nhã, thật khó nghe!
Mặc dù cuối cùng trận chiến ấy Ninh Tôn giành được thắng lợi.

Nhưng mỗi khi Hứa Thanh Du nhớ đến những lời lẽ sỉ nhục của Trang Lệ Nhã, cô vẫn không kiềm được đau xót cho Ninh Tôn.

Bây giờ Ninh Tôn đã có năng lực, có thể chống trả lại Trang Lệ Nhã.

Dường như cô có thể tưởng tượng ra được khi Ninh Tôn còn niên thiếu đã bị những người đó bắt nạt như thế nào.

Ninh Tôn đặt tay lên vai Hứa Thanh Du, nhẹ nhàng vỗ về, “Được rồi, ăn cơm thôi.”
Mẹ Ninh không hề hay biết chuyện gì, ở bên cạnh nói, “Đúng đúng đúng, nhanh ăn cơm nào, cơm nước xong bác còn phải đi ngủ tiếp nữa, thật sự quá mệt mỏi.”
Ba người ngồi xuống, ấy vậy mà bầu không khí vẫn không thể nào tốt lên nổi, khuôn mặt của Hứa Thanh Du cứ nhăn nhó mãi.

Một lát sau, mẹ Ninh thật sự không hiểu được vì sao cô lại như thế, quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Tiểu Du, nếu như thằng bé có bắt nạt con, vậy con cứ nói cho bác biết, con đánh không lại nó thì để bác trừng trị nó thay con.”
Hứa Thanh Du lắc đầu, cũng biết rằng thái độ của bản thân có hơi quá, “Không sao đâu ạ, chỉ là con cảm thấy hơi tức giận khi nghĩ đến những bài báo ở trên mạng mà thôi.”
“Ôi chao, đừng để chuyện ấy ở trong lòng.” Mẹ Ninh an ủi cô, “Con đi theo A Tôn lâu rồi, chẳng phải cũng đã từng xem được những bài báo còn tệ hơn bây giờ sao? Nếu như bình thường, lúc mới nghe được những tin tức ấy, tâm trạng của bác sẽ rất khó chịu, buổi tối ngủ không yên, trong lòng cứ loạn cào cào.

Nhưng sau khi suy nghĩ lại mới thấy, thật ra mọi chuyện cũng chẳng nghiêm trọng đến mức đó.

Nếu như cảm xúc của chúng ta bị đám người kia chia phối, vậy liệu rằng có phải chúng ta đã để bọn họ đạt được mục đích rồi hay không? Thế nên ta phải có cách xử lý cho riêng mình.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Vâng, con biết rồi.”
Sau khi ba người cơm nước xong xuôi, Hứa Thanh Du mang chén đũa đi rửa, lúc đứng ở bồn rửa chén, cô lẳng lặng thở dài.


Cô biết tình huống của bản thân bây giờ chính là quan tâm quá ắt sẽ loạn, trước đây cô đã từng nghe được rất nhiều lời chỉ trích về Ninh Tôn, nhưng lúc đó cô vẫn luôn có thể bình tĩnh giải quyết, cười trừ cho qua chuyện.

Thế mà vừa rồi cô thật sự tức đến mức muốn chửi thề.

Cả đời này cô chưa bao giờ tức giận như vậy, mặc dù ngày ấy cô cãi nhau với Ninh Tôn cũng đã từng tức đến mức dậm chân, nhưng chưa đến mức muốn tát thẳng hai bạt tai cho đối phương như bây giờ.

Mẹ Ninh dọn dẹp lại một chút, sau đó trở về phòng, Ninh Tôn đứng trong phòng khách, chốc chốc lại quay đầu nhìn về phía nhà bếp.

Hứa Thanh Du đứng quay lưng về phía anh, hai tay chống lên bồn rửa chén.

Mặc dù anh chỉ thấy được bóng lưng của cô, nhưng Ninh Tôn có thể nhận ra rằng cơn tức giận của cô vẫn chưa nguôi bớt.

Có điều dáng vẻ này của cô thật sự khiến tâm trạng của Ninh Tôn tốt hơn rất nhiều.

Anh đứng cách Hứa Thanh Du vài bước, nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô.

Bờ vai thon gầy, vòng eo mảnh khảnh, trong mắt Ninh Tôn bây giờ, tất cả những điều ấy đều là phong cảnh đẹp nhất.

Hứa Thanh Du một mình chìm trong lửa giận, hoàn toàn không chú ý đến Ninh Tôn đang đứng ở phía sau.

Hiện tại trong đầu Hứa Thanh Du nghĩ đến khuôn mặt của Trang Lệ Nhã, trước đây cô đã từng đọc qua các bài viết bôi xấu Ninh Tôn, quả thật có một vài cư dân mạng đào ra được tin tức về các thành viên trong gia đình nhà họ Ninh.

Bề ngoài Trang Lệ Nhã trông có vẻ rất đoan trang, phúc hậu, cô thật sự không ngờ được rằng một người như vậy lại có thể thốt ra những lời lẽ thô tục, ghê tởm.


Quả nhiên, đẹp đẽ chỉ là vẻ bề ngoài.

Sau đó cô lại nghĩ tới kẻ tung tin đồn – Ninh Tiêu.

Hoá ra cuộc chiến giữa những thành viên trong gia đình giàu có lại tàn khốc như vậy.

Tuy rằng cô không biết trước đây cuộc sống của Ninh Tôn như thế nào, nhưng bản thân cô vẫn luôn tâm niệm các tin đồn ấy đều là giả.

Bởi lẽ, Ninh Tôn mà cô quen biết nhất định không thể là người trong những tin tức kia được.

Ninh Tôn đứng ở phía sau đợi rất lâu mà vẫn không thấy Hứa Thanh Du quay đầu lại thế nên chỉ đành chủ động tiến đến.

Anh bước từng bước một, ngay đến khi ngực mình sắp dán vào lưng của Hứa Thanh Du, Ninh Tôn mới ngừng lại.

Vốn dĩ Hứa Thanh Du vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên cô cảm nhận được hơi thở của ai đó đến từ phía sau.

Cô giật mình quay người lại.

Ninh Tôn đứng quá gần Hứa Thanh Du, cô chỉ vừa mới quay người là đã không tự chủ được mà gần như lọt thỏm vào trong vòng tay anh.

Ninh Tôn không hề lùi lại, chỉ cúi đầu nhìn cô, “Em đang suy nghĩ gì vậy? Ngay cả tôi đến gần mà cũng không biết.”
Hứa Thanh Du hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn.


Hiện tại hai người đứng rất sát nhau, cô biết Ninh Tôn đang nghiêng người nhìn cô, nếu như cô ngẩng đầu lên, vậy thì khoảng cách giữa bọn họ sẽ rất ngượng ngùng.

Hứa Thanh Du cố gắng lùi lại càng xa càng tốt, dựa người lên bồn rửa chén, “Sao anh lại ở đây? Tôi sẽ ra ngoài ngay thôi.”
Nói xong cô hơi nhúc nhích, dự định lách sang một bên của Ninh Tôn.

Kết quả là cô vừa động đậy thì Ninh Tôn cũng di chuyển theo, ngăn cản con đường thoát thân của cô.

Hứa Thanh Du không nhịn được khẽ hô một tiếng, lúc này không còn cách nào nữa, cô đành phải ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh đang làm gì vậy? Tôi muốn đi ra ngoài.”
Khoé miệng của Ninh Tôn nhếch lên, vẻ mặt lộ ra ý cười rõ rệt.

Anh càng cúi người xuống thấp thêm, kề sát vào khuôn mặt của Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du hoảng hốt né tránh, “Này này này, anh làm gì đấy?”
Ninh Tôn vẫn hỏi câu hỏi lúc ban nãy, “Vừa rồi nghĩ đến gì vậy? Tôi đứng sau em gần nửa ngày trời, em mới phát hiện.”
Bây giờ Hứa Thanh Du có muốn tránh cũng tránh không được, thế nên cô vội vàng giơ tay lên chống trước ngực Ninh Tôn, “Anh muốn nói chuyện thì cứ nói, đứng gần như vậy làm gì?”
Tiếng cười trầm ấm của Ninh Tôn truyền vào tai cô, thậm chí Hứa Thanh Du có thể cảm nhận được lồng ngực của anh đang rung lên.

Cô tận tâm tận lực, cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, nhưng rốt cuộc khuôn mặt cô vẫn đỏ bừng lên một cách không kiểm soát.

Ninh Tôn nhìn Hứa Thanh Du không chớp mắt, “Sao trông em lại có vẻ như hơi sợ tôi thế?”
Ánh mắt cô vội vàng nhìn sang hướng khác, “Ai sợ anh?”
Ninh Tôn nở nụ cười, tiến lại gần Hứa Thanh Du thêm một chút.

Vốn dĩ khoảng cách giữa hai người đã rất nguy hiểm rồi, bây giờ anh lại càng tiến đến gần hơn nữa, Hứa Thanh Du thật sự chịu không nổi.

Cô nhanh chóng dùng sức đẩy Ninh Tôn ra, “Sao dạo gần đây anh cư xử lạ lùng vậy nhỉ? Muốn nói gì thì cứ nói, nhích sát lại như thế để làm gì?’
Ninh Tôn khẽ ồ một tiếng, “Sao mặt của em đỏ thế?”
Trái tim Hứa Thanh Du đập bịch bịch bịch, nhưng dưới tình huống như vậy, cô không có cách nào để trốn tránh cả, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một chút trách cứ, “Anh đứng gần như thế, không khí không lưu thông, ngộp chết mất.”

Ninh Tôn cười ha ha, “Tại sao tôi lại không cảm thấy như vậy nhỉ? Ngược lại tôi còn cảm thấy không khí rất thoáng ấy chứ?”
Hứa Thanh Du không thể chịu nổi một Ninh Tôn như thế này, quay người định rời đi, nhưng bả vai của cô bị Ninh Tôn níu lại.

Giọng nói của anh dường như trở nên nghiêm túc, “Đừng lo lắng về những chuyện ở trên mạng, tôi sẽ xử lý chúng, em cũng không cần phải tức giận với bọn họ để làm gì, tôi đã quen với việc nhìn thấy họ như vậy.

Nếu như lần nào gặp phải chuyện, chúng ta cũng tức giận như thế, vậy chẳng phải sẽ tức mất chết sao?
Trên thế giới này có một vài người, tuy là người nhưng không phải người, không thể dùng chuẩn mực của con người để đánh giá bọn họ được, cũng không cần phải dùng thái độ đối xử với con người để đối xử với những người đó, em hiểu không?”
Hứa Thanh Du mím môi hồi lâu, sau đó vẫn quyết định hỏi Ninh Tôn, “Anh không tức giận ư?”
Thật sự không tức giận một chút nào sao?
Đương nhiên không phải, bị người khác chửi rủa như thế, sao có thể không giận cho được.

Chỉ là anh bận nghĩ đến việc sau này nên trả thù bọn họ như thế nào, làm sao mới có thể khiến cho cuộc sống của họ càng ngày càng khốn khổ, dần dần sự tức giận ở trong anh cũng nguôi ngoai.

Ninh Tôn đáp, “Không tức giận, bởi vì tôi biết tương lai bọn họ nhất định sẽ không được như tôi, nghĩ đến điều này khiến trong lòng tôi cảm thấy rất vui vẻ.”
Nhưng Hứa Thanh Du không nghĩ thoáng được như Ninh Tôn, bởi vì cô không biết liệu rằng tương lai của đối phương có trở nên thảm hại hay không, cô chỉ biết rằng bây giờ bọn họ đang đứng trước mặt cô dương oai diễu võ.

Chính vì vậy Hứa Thanh Du trả lời, “Xem ra anh thật sự rất tin tưởng vào chính bản thân mình.’
Tay của Ninh Tôn dùng sức xoa hai bả vai Hứa Thanh Du, “Lẽ nào em không tin tưởng tôi ư?”
Không đợi Hứa Thanh Du trả lời, anh đã nói tiếp, “Tôi cho rằng em rất tin tưởng tôi.”
Mặc dù trong câu nói này không hề có phần trách cứ, nhưng qua lỗ tai của Hứa Thanh Du, nó lại giống như đang chỉ trích cô vậy.

Cô thoáng chau mày, vội vàng đáp, “Nếu như tôi không tin anh thì khi thấy những tin tức trên mạng, tôi đã bỏ chạy từ lâu rồi.”
Ninh Tôn không trả lời, chỉ nhìn Hứa Thanh Du một cách chăm chú.

Ánh mắt của người đàn ông này khi nhìn người khác đúng là càng ngày càng sâu xa, ai mà chịu cho được.

Hứa Thanh Du giả vờ vươn vai, tránh khỏi bàn tay của Ninh Tôn, sau đó nhanh chóng lách người sang một bên, “Hôm nay anh không được bình thường à, mau đi uống thuốc đi.”.