Yêu Lại Từ Đầu

Chương 951: 951: Chương 935






Hôm nay Cố Tư làm rất nhiều đồ ăn, bày đầy một bàn ăn lớn.

Trì Uyên còn mở hai chai rượu vang đỏ.

Bé con cũng rất biết tranh thủ thời gian, bọn họ ngồi vào bàn chưa được lâu thì cu cậu đã ngủ mất, không làm chậm trễ thời gian ăn cơm của mọi người.

Lúc trước có lần uống rất nhiều nên Hứa Thanh Du tự nói với chính mình là sau này sẽ không bao giờ uống nữa.

Nhưng hôm nay đối mặt với trường hợp này lúc mà Cố Tư đứng dậy rót rượu cho cô, cô thật sự không biết làm thế nào để từ chối nữa.

Hai tay Hứa Thanh Du cầm ly rượu đợi Cố Tư rót xong thì nói cảm ơn cô ấy.

Cố Tư cười lên: “Cô không cần quá khách khí với chúng tôi như vậy đâu, cô với Ninh Tôn là người yêu của nhau thì cũng là người một nhà với chúng tôi rồi.”
Ninh Tôn không nói lời nào Hứa Thanh Du chỉ có thể ừ một tiếng.

Trường hợp hôm nay phụ nữ đã uống rượu rồi thì đàn ông sao có thể chạy được, Ninh Tôn cũng rót đầy một ly.

Lúc bắt đầu bữa ăn thì Hứa Thanh Du còn có chút câu nệ, dù sao thì những người ngồi ở đây ngoại trừ Ninh Tôn và mẹ Ninh ra thì cô đều không quen ai cả.

Mà những người kia thì nói nói cười cười làm cho cô cảm thấy mình chỉ là một người ngoài mà thôi.

Chỉ là Cố Tư rất biết chăm chút cảm xúc của cô nhiều lần đều tìm chủ đề trò chuyện cho cô, hỏi cô chuyện công việc, không trêu chọc chuyện tình cảm của cô và Ninh Tôn, chỉ hỏi về những vấn đề mà cô quen thuộc.

Cứ như vậy cuối cùng Hứa Thanh Du cũng chậm rãi buông lỏng.

Ninh Tôn cũng rất chú ý đến cô, cứ một lúc lại gắp đồ ăn cho cô.


Mặc dù hai người luôn luôn hở tí là giận dỗi, thế nhưng biểu hiện ở bên ngoài của Ninh Tôn luôn phong độ, thân sĩ.

Đến lúc ăn cũng được một nửa rồi, Hứa Thanh Du thả lỏng tinh thần xuống, còn theo Cố Tư nói đùa hai ba câu với Ninh Tôn.

Trì Chúc thì không có phong thái của một người đứng đầu nhà họ Trì, cả bữa ăn cứ cười ha ha đặc biệt giản dị gần gũi.

Bầu không khí rất tốt nên tự nhiên mọi người cũng uống nhiều hơn bình thường.

Lúc ngồi ở đây Hứa Thanh Du không có cảm giác gì, nhưng lúc cô đứng dậy muốn đi phòng vệ sinh, thì cả người cứ lắc lư.

Hứa Thanh Du không để cho mình thể hiện ra sự thất thố, bước chân ung dung đi về phía nhà vệ sinh, rửa tay.

Sau đó dùng tay hứng một chút nước vỗ lên mặt mình.

Rượu vang đỏ lúc uống thì không có cảm giác gì, nhưng sau khi uống xong lại rất mạnh.

Cô biết mình không thể uống, uống rồi nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Tránh ở trong phòng vệ sinh một lúc, chờ cho bản thân ổn định lại Hứa Thanh Du mới quay về.

Ly rượu của cô vẫn còn đến nửa, thế nên cô dùng nửa ly này mà lề mề kéo dài đến khi kết thúc bữa ăn.

Bên ngoài đã tối hoàn toàn.

Nhìn dáng vẻ của Ninh Tôn thì có lẽ là không uống quá nhiều, chỉ là sắc mặt hơi hồng hồng.

Mấy người họ từ trong nhà Trì Uyên đi ra, Trì Uyên sắp xếp cho tài xế đưa bọn họ về nhà.


Mẹ Ninh có chút say, hôm nay bà ấy rất vui, ra tới cửa còn lôi kéo bà nội và Phương Tố nói liên tục.

Ninh Tôn ở bên cạnh một tay cầm tay Hứa Thanh Du một tay đút túi dáng vẻ rất tùy ý.

Nói thêm vài câu, mẹ Ninh đứng không vững nữa, Ninh Tôn đưa tay đỡ lấy cánh tay của bà, chào tạm biệt với nhà họ Trì rồi đi về phía xe đỗ.

Bên kia đã có tài xế đang đợi, Hứa Thanh Du không biết làm sao mình lại ở trên xe, dù sao thì lúc mơ mơ màng màng thì xe đã dừng lại, bọn họ đã về tới nhà.

Mẹ Ninh đã ngủ một giấc ở trên xe, lúc bước xuống còn có chút lảo đảo.

Ninh Tôn lúc này vẫn có thể tính là tỉnh táo, đỡ lấy tay của mẹ Ninh đi lên lầu.

Vừa vào đến nhà, mẹ Ninh còn chưa kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì thì đã lảo đảo đi về phía phòng của mình, trực tiếp ngã lên giường.

Vì có uống chút rượu nên đầu óc của Hứa Thanh Du có chút choáng váng, coi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Lúc này cô đã sớm bỏ quên chuyện ai sẽ ngủ chỗ nào, rửa mặt xong cùng díp mắt đi vào phòng ngủ, nằm ngã trên giường với tay kéo chăn đắp lên.

Ninh Tôn đi qua phòng bếp uống ly nước sao đó thì vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng.

Sau khi xong anh cũng lảo đảo quay trở về phòng ngủ.

Bởi vì có uống rượu lúc này lại như hơi sau nên ánh mắt không quá rõ ràng đi đứng có chút không vững.

Ở trên giường Hứa Thanh Du đang đắp chăn nằm, cả người không lộ ra rõ ràng.

Căn bản là Ninh Tôn không có chú ý đến trên giường có người, đi thay bộ đồ ngủ rồi trực tiếp nằm lên bên còn lại của giường, tắt đèn ngủ thiếp đi.


Đêm nay tất cả mọi người đều ngủ rất say, Hứa Thanh Du mơ màng ngủ một giấc đến gần sáng rõ.

Lúc mà mở mắt tỉnh dậy thì đã là gần năm rưỡi, Hứa Thanh Du còn chưa thích nghi được với tình hình, Chờ lấy hừng đông tỉnh ngủ mở to mắt thời điểm, Hứa Thanh Du có chút không có kịp phản ứng, trước mắt cô ấy là bức tường kín.

Sau đó cô ấy cảm thấy trên lưng mình có thứ gì đó đè lên, trên đùi cũng bị như vậy.

Hứa Thanh Du hô hấp nhẹ nhàng chậm rãi ngẩng đầu.

Đầu tiên rơi vào trong ánh mắt của cô là cái cằm của Ninh Tôn, sau đó là nhan sắc của anh khi đang ngủ say.

Cúi trở về thì nhìn thấy ngực của Ninh Tôn, trong lòng của Hứa Thanh Du rung một cái sau đó cô hơi nhắm mất lại, thứ đặt trên lưng của cô chính là tay của Ninh Tôn, thứ đè trên chân cô là chân của anh.

Tình trạng bây giờ là cô đang nằm gọn cả người ở trong ngực Ninh Tôn.

Hai người dùng loại tư thế cực kỳ thân mật này ngủ với nhau cả đêm!!!!
Chuyện này, chuyện này, chuyện này….!!!!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện chuyện gì vậy???
Hứa Thanh Du không dám cử động nhanh, sợ sẽ đánh thức Ninh Tôn.

Trong trường hợp như này, nếu mà cả cô và Ninh Tôn cùng tỉnh dậy, vậy thì thật sự là không có cách nào có thể đối mặt với nhau.

Hứa Thanh Du cẩn thận từng li từng tí lui từ trong ngực của Ninh Tôn ra.

Nhưng mà cánh tay của Ninh Tôn thật sự quá nặng, cô ấy lại sợ làm cho Ninh Tôn thức nên không dám dùng quá nhiều sức để tách ra, cuối cùng là cố gắng tách hai lần vẫn không thể tách được tay của anh ấy ra.

Tách hai lần không ra cũng không sao mình cũng có thể làm lại, nhưng mà hình như Ninh Tôn đang có dấu hiệu tỉnh lại thì phải.

Hứa Thanh Du bị doạ cho hết hồn, phản xạ có điều kiện vội vàng nhắm mắt lại giả vờ như mình vẫn còn đang ngủ.

Nhưng mà Ninh Tôn không phải tỉnh giấc mà anh chỉ hơi cựa quậy một chút, tìm tư thế thoải mái hơn sau đó tiếp tục ngủ, chỉ là tư thế này của Ninh Tôn càng ôm Hứa Thanh Du chặt hơn vào trong lòng mình.


Trong đầu Hứa Thanh Du vang lên tiếng ong ong, mồ hôi cũng chảy ra luôn rồi, cô không dám giãy dụa, thậm chí cả một cử động nhỏ cô ấy cũng không dám.

Ngày hôm qua cô cũng không uống quá nhiều, cô còn nhớ rõ ràng là mình vào nhà sau đó trực tiếp đi ngủ.

Cô quên mất ở đây còn có Ninh Tôn nữa, cũng quên mất mình còn phải giải quyết một số việc liên quan đến việc ngủ nghỉ của hai người với Ninh Tôn.

Ninh Tôn ôm chặt hơn lúc nãy một chút, Hứa Thanh Du càng không thoát ra được.

Cô từ từ nhắm mắt nhăn mày lại, bây giờ không biết nên làm thế nào cho phải.

Cũng may là nằm như vậy được một lúc thì Ninh Tôn trở mình, buông Hứa Thanh Du ra.

Hứa Thanh Du cảm thấy mình cũng xem như có thở phào, cô vội vàng trở mình quay lưng về phía Ninh Tôn.

Cô không biết liệu Ninh Tôn có phải đã tỉnh hay không, nên cô cũng không lập tức có thêm động tác nào nữa.

Quả nhiên quyết định này của cô là sáng suốt, bởi vì Ninh Tôn vừa xoay quanh qua bên kia vài giây thì từ từ lật người lại một chút sau đó tỉnh dậy, nghe âm thanh đầu kia hẳn là đang từ từ ngồi dậy.

Hứa Thanh Du không biết liệu bây giờ biểu tình của Ninh Tôn là gì, nhưng cô nghĩ chắc là cũng không khác với cô ấy là bao, trong lòng chắc cũng bối rối lắm.

Sau khi Ninh Tôn tỉnh dậy thì ngồi ở trên giường một lúc sau đó mới xuống giường đi ra ngoài, Hứa Thanh Du thở ra một hơi thật dài.

Chuyện này thật là khó giải quyết mà, sự thật đã chứng minh, quả nhiên không thể uống rượu, cứ uống rượu là sẽ hỏng việc.

Nhưng mà cô nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua, thật sự là không thể không uống vài ly, Cố Tư người ta đã nhiệt tình mời mình như vậy.

Nếu như không uống thì giống như mình có có thành kiến với Cố Tư vậy, mà nhạy cảm hơn nữa thì người ta sẽ cho rằng cô để ý đến những việc trước đây của Cố Tư và Ninh Tôn.

Hứa Thanh Du thở dài, kéo chăn lên trùm qua đầu mình.

Nhưng mà cũng có chút may mắn, may mắn là cô và Ninh Tôn không cùng tỉnh dậy trong trạng thái mặt đối mặt, nếu không sẽ tìm cái hố nào mà chui xuống mất, rất xấu hổ..