Yêu Lại Từ Đầu

Chương 947: 947: Chương 931






Thành thật mà nói, Hứa Thanh Du không muốn mở đồ ra, giờ cũng không dùng được mà một bộ vợt cầu lông cũng thực sự không có gì để nhìn.

Nhưng mà mẹ Ninh lại cầm đồ nhìn cô ta, Ninh Tôn đứng bên cửa quay người nhìn sang.

Hứa Thanh Du do dự một chút rồi cuối cùng cũng đi qua, loạt soạt vài cái mở hộp rồi lấy vợt cầu lông ra.

Mặc dù Hứa Thanh Du không hiểu những cái này nhưng nắm vợt cầu lông ở trong tay cô ta vẫn có thể cảm nhận được đây không phải đồ rẻ tiền.

Mẹ Ninh nhìn chằm chằm vào vợt cầu lông một chút, ồ một tiếng, “Người này cũng có thành ý quá đi, nhìn là biết đồ tốt.”
Ninh Tôn nhịn không được muốn nói cho dù tốt lại có thể đáng giá mấy đồng tiền, nhưng may mà vẫn còn lý trí nên ép câu này trong lòng.

Hứa Thanh Du không thích đánh cầu lông lắm cho nên vợt cầu lông có đẹp như thế nào cô ta cũng không cảm thấy gì.

Cô ta chỉ vụt qua vụt lại rồi ừ một tiếng, “Cũng được.”
Nói xong cô ta đặt vợt cầu lông lại, “Lần sau đánh tiếp cháu mời bọn họ ăn một chút gì đó, nếu không rất băn khoăn.”
Mẹ Ninh gật đầu đồng ý, “Người ta vừa tặng quà đã có tâm như vậy thì chúng ta cũng không thể quá keo kiệt.”
Ninh Tôn không nhìn nữa mà quay người vào trong phòng.

Sau khi đóng cửa anh ta nhịn không được một mình lẩm bẩm, “Một bộ vợt cầu lông đã mua chuộc được rồi, thật là chưa thấy qua việc đời.”
Trong lòng anh ta khó chịu, đi qua nằm xuống luôn rồi đắp chăn ngủ tiếp.

Một đêm ngủ không ngon thì có ngủ cả ngày cũng không bù được.

Mặc dù trong lòng Ninh Tôn rất tức giận nhưng nằm xuống một lát sau anh ta vẫn ngủ thiếp mất.

Đêm qua Hứa Thanh Du cũng không nghỉ ngơi tốt nhưng bây giờ Ninh Tôn đang ở trong phòng nên cô ta thật sự ngại đi vào.


Mẹ Ninh lại ngủ rất ngon nên bây giờ không buồn ngủ, bà ta rủ rê Hứa Thanh Du chơi game với bà ta.

Người mới chơi luôn bị nghiện nặng, chơi không tốt lại muốn chơi mãi.

Hứa Thanh Du chơi game với mẹ Ninh mấy ván mà ngáp ngắn ngáp dài.

Đến cuối cùng mẹ Ninh muốn không phát hiện cũng không được, bà ta chờ chơi xong ván này rồi thoát ra hỏi, “Buồn ngủ rồi? Buồn ngủ thì vào ngủ đi.”
Bà ta nói vào đương nhiên là chỉ phòng Ninh Tôn.

Hứa Thanh Du mạnh miệng, “Không buồn ngủ, không có việc gì, không buồn ngủ chút nào cả.”
Mẹ Ninh ha ha một tiếng rồi khẽ nghiêng trên ghế sô pha, “Bác xem TV, con đi vào ngủ đi, không cần ngồi đây với bác đâu.”
Hứa Thanh Du cười khổ, đâu phải cô ta đang ngồi chơi với bà ta chứ, cô ta không biết nên về phòng kiểu gì.

Mẹ Ninh nói xong cũng không để ý cô ta mà thong thả xem TV.

Đầu óc Hứa Thanh Du thật sự đang quay cuồng.

Vốn dĩ cũng không được nghỉ ngơi tốt sau lại đi dạo phố đến trưa tốn sức một chút, bây giờ cô ta thật sự muốn đi ngủ.

Nhưng hình như bây giờ cô ta cũng không có cách nói nào khác nên chỉ có thể tiếp tục ngồi như vậy, dựa trên ghế sô pha cùng xem TV với mẹ Ninh.

Mí mắt nặng trĩu, một lát sau Hứa Thanh Du ngủ thiếp mất.

Mẹ Ninh chờ đến khi Hứa Thanh Du không có tiếng động gì thì quay đầu nhìn cô ta một chút rồi bất đắc dĩ thở dài.

Bà ta đứng dậy về phòng mình rồi cầm chăn mỏng ra đắp cho Hứa Thanh Du.


Ngồi ở trên ghế sô pha như vậy chờ một lát thì mẹ Ninh do dự một chút rồi tắt TV, sau đó bà ta đi đến cửa phòng Ninh Tôn gõ nhẹ hai lần.

Lần này Ninh Tôn phản ứng rất nhanh, anh ta tỉnh ngay lập tức, “Có chuyện gì vậy ạ?”
Mẹ Ninh nhỏ giọng nói, “Tiểu Du ngủ trên ghế sô pha, mẹ khuyên con bé vào phòng ngủ mà nó không chịu, cũng không thể để con bé cứ ngủ như vậy được.”
Nói xong, bà ta không chờ Ninh Tôn nói gì mà nói thêm, “Mẹ ra ngoài đi dạo tới trưa cũng mệt, về phòng ngủ trước đây.

Chuyện của hai đứa thì hai đứa tự giải quyết đi.”
Vừa dứt lời, mẹ Ninh quay người về phòng mình luôn.

Lúc đóng cửa bà ta hơi dùng sức, âm thanh đủ lớn để Ninh Tôn nghe thấy.

Ninh Tôn chậm rãi ngồi dậy, cũng đã ngủ được một giấc nên chí ít không khó chịu như vậy nữa.

Anh ta đợi một chút rồi xuống giường mở cửa đi ra ngoài.

Hứa Thanh Du dựa vào trên ghế sô pha đang ngủ, trên người đắp chăn mỏng.

Chẳng qua nhìn tư thế ngủ của cô ta thì chỉ cần có mắt cũng có thể nhìn ra rất không thoải mái.

Ninh Tôn đi đến bên cạnh ghế sô pha nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Du, cũng không biết sao mọi chuyện lại đi đến nước này khiến cả hai người đều không được thoải mái.

Ninh Tôn đợi một chút rồi đi qua, thấp giọng gọi Hứa Thanh Du, “Này, tỉnh, về phòng ngủ đi.”
Chắc là Hứa Thanh Du rất buồn ngủ, cô ta không hề phản ứng chút nào.

Ninh Tôn nhíu mày do dự một chút rồi cuối cùng vẫn vươn tay vỗ vai Hứa Thanh Du một cái, “Tôi bảo cô tỉnh, nghe thấy không hả?”

Hứa Thanh Du vẫn không có phản ứng gì như cũ.

Ninh Tôn từ từ bỏ tay xuống, anh ta mím môi có chút do dự.

Có lẽ là thật sự rất mệt.

Mặc dù đêm qua Hứa Thanh Du không gây tiếng động lớn nào nhưng Ninh Tôn cảm thấy chắc là cô ta cũng không thể nghỉ ngơi tốt.

Đột nhiên ngủ chung phòng với một người đàn ông mà thật sự có thể yên tâm ngủ ngon mới là lạ.

Ninh Tôn chống nạnh nhìn xung quanh một chút, đặc biệt chú ý nhìn cửa phòng mẹ Ninh.

Chắc mẹ Ninh thật sự đã đi nghỉ ngơi rồi vì không có tí tiếng động nào, cho nên Ninh Tôn hít sâu một hơi rồi cuối cùng vẫn xoay người bế Hứa Thanh Du.

Cô gái này thật sự đã cực kỳ mệt, vô cùng buồn ngủ, như thế này rồi mà cũng không tỉnh dậy.

Ninh Tôn đi một bước mà chia thành hai bước, từ từ đi, cẩn thận từng li từng tí.

Chậm rãi mãi cho đến khi hai người về đến phòng, anh ta đặt Hứa Thanh Du lên giường.

Hứa Thanh Du lẩm bẩm cái gì đó nhưng cũng không tỉnh lại, cô ta chỉ trở người rồi ngủ tiếp.

Ninh Tôn thở dài thườn thượt, Hứa Thanh Du vào ngủ thì đương nhiên anh ta không thể ở trong phòng.

Cho nên anh ta đắp chăn cho Hứa Thanh Du xong cũng chỉ có thể xoay người đi ra ngoài nằm trên ghế sô pha.

Thế này thì anh ta cũng ngủ không nổi nữa.

Ninh Tôn nghiêng chân, nằm trên ghế sô pha tầm hai ba phút rồi bật dậy như đột nhiên nghĩ đến cái gì vậy.

Anh ta đi đến chỗ cửa lấy món quà hôm nay Hứa Thanh Du được nhận rồi thoăn thoắt mở hộp lấy vợt cầu lông ra.


Anh ta cầm vợt quơ qua quơ lại rồi bỗng nhiên bật cười.

Thứ này vừa xem liền biết không đáng tiền, cũng không biết mẹ Ninh và Hứa Thanh Du có ánh mắt gì mà còn có thể cảm thấy thứ này rất quý giá.

Rốt cuộc hai người này có biết hàng không vậy.

Hứa Thanh Du thì cũng thôi đi, nhìn là biết chưa chứng kiện việc lớn gì.

Nhưng mẹ Ninh phải khác chứ, trước kia lăn lộn hơn nửa đời người vậy mà không nhận ra thứ này chỉ là đồ rẻ tiền.

Ninh Tôn mím môi, động tác hơi thô lỗ đặt đồ lại trong hộp rồi hơi vung tay ném lên trên tủ giày.

Một cái vợt cầu lông đã có thể khiến hai người bọn họ vui vẻ đến như vậy thật sự khiến anh ta buồn cười.

Anh ta quay người nhìn toàn bộ phòng khách một chút.

Hai người kia đều ngủ mà một mình anh ta thực sự rất chán, sang nay hai người phụ nữ kia đã đi dạo phố vậy bây giờ tới lượt anh ta.

Ninh Tôn mặc áo khoác, đổi giày rồi từ từ xuống lầu.

Lúc đứng ở cổng chung cư anh ta hơi do dự một khoảnh khắc, nhưng sau đó anh ta lại nhấc chân đi qua chỗ công viên thể thao chơi ngày hôm qua.

Lúc này trong công viên cũng không nhiều người, mấy cụ ông cụ bà còn chưa tới.

Ninh Tôn đi chỗ ghế dài hôm qua Hứa Thanh Du và mẹ Ninh ngồi rồi ngồi xuống, sau đó anh ta nhìn chằm chằm vào một khối đất trống.

Đây chính là chỗ hôm qua Hứa Thanh Du và cậu trai kia đánh cầu lông.

Dường như anh ta còn có thể nhìn thấy phản ứng qua lại ngọt ngào giữa Hứa Thanh Du và chàng trai kia..