Yêu Lại Từ Đầu

Chương 912: 912: Chương 896






Hứa Thanh Du ngồi ở bên đó ngật đầu, “Nếu muốn sống lâu trăm tuổi thì việc đầu tiên là rời khỏi ngành giải trí.”
Tần Niên chớp chớp mắt, “Câu nói này là câu nói thật.

Bình thường nếu người nào không có một năng lực nhất định thì rất khó để tồn tại trong giới giải trí này.”
Trước đây Tần Niên đã từng nghe đến những ngôi sao lớn nhỏ trong làng giải trí, hoặc là có nghe qua một số bị mắc bệnh trầm cảm.

Một phần họ phải chịu áp lực từ cường độ công việc cao, một phần là những lời dị nghị ở giới bên ngoài đem đến cho họ nhiều suy nghĩ tiêu cực.

Một số điều trên người bình thường có thể không để ý, nhưng nó cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến những người nghệ sĩ này.

Mỗi hành động, cử chỉ của họ đều có tầm ảnh hưởng rất lớn.

Đặc biệt là bây giờ những phương tiện truyền thông thích tạo ra những bài viết phóng đại để phỉ báng những người nghệ sĩ, diễn giải quá mức lời nói và hành vi của những người đó, khiến những họ mỗi ngày đều sống trong sợ hãi.

Theo thời gian, thì chắc chắn tâm lý của bọn họ sẽ xảy ra vấn đề.

Thực lòng mà nói, họ kiếm tiền rất dễ nhưng đôi khi cũng thật đáng thương.

Tần Niên đã trở về công ty của cô.

Sau khi cô nói vài câu về những chuyện vặt vãnh ở trên mạng xong, cô thay đổi chủ đề nói chuyện của mình thành những chuyện liên quan đến công việc.

Nếu như Hứa Thanh Du đã không xem những tin tức đó trên mạng, thì cô cũng không thiết gì mà phải nhắc đến những chuyện nhảm nhí đó.

Cô ấy nói rằng chuyến công tác đã hoàn thành tốt đẹp, và sếp của cô cũng đã khen ngợi cô rất nhiều.

Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, thì sau khi xem xét xếp loại cuối năm, cô ấy sẽ có thể làm trưởng nhóm.

Hứa Thanh Du mỉm cười, chúc mừng Tần Niên, và sau đó cô ấy lại nói có chút ngưỡng mộ.

Tần Niên làm việc trong một công ty thiết kế.

Mặc dù công việc trước mắt của cô chỉ là đi theo những nhà thiết kế chính làm trợ lý, giúp họ làm những công việc vặt vãnh.


Nhưng ít nhiều gì cô ấy cũng có thể tích lũy một số kinh nghiệm và chuẩn bị cho tương lai.

Mặt khác, Hứa Thanh Du thì khác xa, những gì cô ấy đang làm bây giờ thực sự không phù hợp với chuyên môn của chính cô.

Tần Niên không hiểu nỗi khổ của Hứa Thanh Du, vẫn còn ngồi ở đó cười đùa, “Cậu đừng nói nữa nhé.

Cậu không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ cậu đâu đấy.

Tuy rằng cậu từ bỏ ngành nghề mà mình yêu thích, nhưng mà cuộc sống của cậu lại đầy đủ hơn bọn mình nhiều.

Mình cũng muốn tìm một người đàn ông như Ninh Tôn để nuôi mình.

Nếu được như thế thật thì mình nguyện từ bỏ công việc hiện tại.


Đúng vậy, ai cũng đều nhìn thấy mặt tốt của người khác, nhưng không nhìn thấy mặt mà họ phải lo lắng.

Vì vậy, thực sự không có cách nào để so sánh một số thứ.

Hứa Thanh Du thầm thở dài, “Vậy thì mình chúc cậu sớm có được một người đàn ông lý tưởng.”
Tần Niên cười to tiếng, “Được, được.

Cảm ơn lời tốt của cậu.”
Hứa Thanh Du không có tâm trạng tiếp tục nói về những chuyện mà cô không hề có, cô chỉ nói ở đây bận quá nên cúp máy với Tần Niên.

Cô bước nhanh về phía khách sạn của mình, cô ấy muốn đi về, thì mẹ Ninh vừa hay mới xuống xe ở cửa khách sạn.

Mãi sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Du mẹ Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, bà ấy đi tới, nhanh chóng nắm lấy tay Hứa Thanh Du, “Con cũng đúng thật là, có cãi nhau đến mức nào thì cũng không nên nửa đêm chạy ra ngoài như thế này chứ, đi một mình như vậy nguy hiểm lắm con biết không.


Hứa Thanh Du có chút không thoải mái thu tay về, “Chúng ta vào đây rồi hẵng nói chuyện.”
Hai người cùng nhau trở về phòng của Hứa Thanh Du.


Mẹ Ninh đợi vào phòng, rồi lại không nhịn được nói: “Sáng nay bác đến chỗ của các con, nhìn thấy A Tôn ngồi trên sô pha một mình.

Hình như cả đêm nó không ngủ, nhìn thôi bác cũng biết chắc chắn hai đứa đã xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng hỏi cụ thể thì nó chẳng nói gì cả, nó chỉ nói tối qua con đã rời đi.

Con không biết bác đã lo lắng cho con lắm, con gái mà nửa đêm ra đường rất nguy hiểm đó.”
Hứa Thanh Du ngồi ở bên giường và mời mẹ Ninh ngồi xuống trước, sau đó cô ấy nói: “Bọn con có cãi nhau vài câu, cũng không có chuyện gì lớn cả.

Nhưng mà phải nói làm sao cho rõ nhỉ, con cũng không quan tâm là ai đúng ai sai, chỉ là quan điểm của hai người bất đồng.

Vậy nên hai bên cũng không cần dây dưa gì nữa, cứ để mọi người đều bình tĩnh lại.

Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, trong nhà con cũng có một số chuyện không vui, nên nhà con muốn con trở về để giải quyết một số chuyện.


Mẹ Ninh cũng có chút bất lực, “Hai đứa ở bên nhau lâu như vậy, đừng đưa ra quyết định nhất thời chỉ vì tức giận.”
Hứa Thanh Du lắc đầu, “Con không đưa ra quyết định vì tức giận, thực ra bây giờ con rất bình tĩnh.”
Mẹ Ninh lấy điện thoại ra xem, “Bác không nói với A Tôn bác ra đây để gặp con.

Nhưng mà bác nghĩ nó cũng có thể đoán được, con hãy xem này, trên đường bác đến đây nó đã gửi cho bác biết bao nhiêu là tin nhắn.

Toàn bộ tin nhắn đều bảo bác phải nói chuyện rõ ràng với con.

Bác hiểu được là nó muốn nhờ bác khuyên con đừng có giận dỗi nó nữa.

Đứa trẻ đó từ nhỏ phải sống một mình, không ai dạy bảo nó cách phải chung sống với người khác như thế nào, nên nó không hiểu những thứ này.

Đây cũng là sự thất trách của bác.”
Hứa Thanh Du cúi đầu xuống và không nói gì.


Thấy cô ấy như vậy, mẹ Ninh trực tiếp đi tới, đặt điện thoại vào tay cô, “Nhìn đi, nhìn tin nhắn mà nó gửi cho bác này.

Con sẽ biết tâm trạng bây giờ của nó như thế này rồi.”
Hứa Thanh Du khẽ cau mày liếc nhìn màn hình điện thoại.

Quả thật Ninh Tôn đã gửi rất nhiều tin nhắn cho mẹ Ninh, và anh ta cũng nhờ mẹ Ninh nói chuyện với mình.

Anh ấy nói hôm qua anh ấy bốc đồng, lúc đó tức giận và hành vi có chút mất kiểm soát.

Hứa Thanh Du biết rằng nếu không phải vì tức giận, thì ngày hôm qua anh ta cũng đã không làm ra một hành động như vậy.

Hứa Thanh Du không đọc hết thông tin, mà chỉ lướt qua một cách ngẫu nhiên rồi đưa điện thoại cho mẹ Ninh.

Mẹ Ninh nhìn cô, “Nói với bác đi, ngày hôm qua hai người đã xảy ra chuyện gì? Nói với bác thì bác mới có thể phân tích giùm con được.”
Hứa Thanh Du lau mặt, “Không có chuyện gì đâu bác.

Chỉ là nói chuyện không hợp nhau mà thôi.”
Cô rất xấu hổ khi nói rằng Ninh Tôn đã hôn cô vào cuối cuộc cãi vã ngày hôm qua.

Mẹ Ninh ngồi bên cạnh Hứa Thanh Du, “Không phải ngày hôm qua con đi ăn tốt với Tống Kình Vũ thì mọi chuyện vẫn tốt đẹp hay sao? Lúc trở về thì hay đứa đã nói chuyện gì, đến nỗi cuối cùng lại ra như thế này.”
Nói đến đây, mẹ Ninh dừng lại, giống như nhớ ra điều gì đó, bà ấy có chút kinh ngạc nhìn Hứa Thanh Du, “Chẳng lẽ là vì con đi ăn tối với Tống Kình Vũ sao?”
Nhìn thấy Hứa Thanh Du không phản bác, mẹ Ninh hít sâu một hơi, “Không phải chứ, thật sự là như vậy sao?”
Sau đó mẹ Ninh cười, “Nếu như thật sự là như vậy thì bác dám khẳng định đứa trẻ này đang ghen đó.

Đều tại bác, đều tại bác, hôm qua tình huống của bác không được tốt nên bác cũng không để ý đến nhiều đén tâm trạng của nó.” Bà ấy vỗ vai Hứa Thanh Tư, “Con cũng nên suy nghĩ về chuyện này.

Con đi ăn tối cũng với một người đàn ông khác, con nghĩ nó có thoải mái hay không.

Nếu như nó không để tâm cái gì cả thì nó còn là bạn trai của con à?”
Hứa Thanh Du cau mày suy nghĩ về hành vi ngày hôm qua của Ninh Tôn, anh ta khó chịu vì cô ấy đi ăn ngoài với Tống Kình Vũ sao?.

truyện tiên hiệp hay
Có vẻ như không phải vì điều này.

Sau đó Hứa Thanh Du lắc đầu, “Không phải vì chuyện này đâu ạ.

Chỉ là hôm qua tâm trạng của ai cũng không tốt, nói chuyện cũng không ra gì.


Vậy nên đã có nói một số lời khó nghe.


Hứa Thanh Du không muốn để mẹ Ninh tham dự vào chuyện này, nên mới nói chuyện nhẹ nhàng hơn.

“Không sao đâu.

Trước đây bọn con cũng đã có cãi nhau, chúng con sẽ tự giải quyết, bác đừng có vì chuyện này mà lo lắng thái quá.


Mẹ Ninh làm sao không lo lắng cho được, hôm nay bà đến gặp Ninh Tôn, kết quả lại nhìn thấy cái dáng vẻ gần chết của anh ta, giống kiểu như thiếu cô ấy anh ấy không sống nổi.

Mặc dù bà ấy và Ninh Tôn chưa có tình cảm sâu đậm như vậy, nhưng là một người mẹ bà ấy cũng rất đau lòng khi thấy con trai mình như vậy.

Ninh Tôn rõ ràng là đêm qua không ngủ, ngồi ở trên sô pha, trông rất tiều tụy.

Có thể là đã quen với hình tượng hào nhoáng của Ninh Tôn, nên bây giờ nhìn thấy Ninh Tôn như vậy, cảm giác giống như anh ta đã chịu một đã kích lớn gì vậy.

Mẹ Ninh không thể hỏi gì từ phía Hứa Thanh Du, vì vậy sau đó bà ấy chỉ có thể thở dài.

Hai người này thường rất hay nói chuyện, nhưng bây giờ xảy ra sự việc khiến cả hai đều xấu hổ vô cùng.

Bà ấy cứ khuyên mãi cũng không có cách nào khuyên cô ấy trở về.

Hứa Thanh Du chưa ăn sáng nên ngồi một lúc đã thấy đói.

Cô quay đầu nhìn mẹ Ninh, “Bác ăn sáng chưa?”
Chắc chắn là bà ấy chưa ăn, sáng nay bà muốn đến chỗ của Ninh Tôn ăn chực, nhưng lại gặp phải chuyện tồi tệ như vậy.

Rồi sau đó bà ấy nóng lòng muốn phát cáu cho đến bây giờ.

Mẹ Ninh lắc đầu, “Con ăn chưa? Hay là hai chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi.

Giống như trước đây con đã từng nói, trong lòng có bức rứt khó chịu đến nhường nào thì chúng ta cũng phải ăn cơm.”
Đúng vậy, lúc trước cô ấy dùng những lời này để thuyết phục mẹ Ninh và Ninh Tôn.

Nhưng mà chuyện xảy ra trên bản thân mình, nên cô hoàn toàn không suy nghĩ thấu đáo được..