Yêu Lại Từ Đầu

Chương 908: 908: Chương 892






Hứa Thanh Du có chút không vui, giọng nói trầm xuống một chút, “Anh nói như vậy là có ý gì chứ? Anh nghĩ rằng quan hệ của tôi và Tống Kình Vũ mờ ám hay sao? Anh sợ nó sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của anh phải không?”
Ninh Tôn lập tức đáp: “Tôi không nói như vậy.”
Hứa Thanh Du mím môi nhìn chằm chằm bóng lưng của Ninh Tôn.

Anh ta thật sự không có nói như vậy, nhưng trong câu nói cua anh ta lại có ý đó.

Nếu như lúc trước vì chuyện của hai người họ mà Ninh Tôn khó chịu với cô ấy.

Cô ấy còn có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với Ninh Tôn.

Nhưng bây giờ lại kéo người khác vào trong chuyện này.

Dù Ninh Tôn không thể hiện rõ ràng, nhưng trong những câu nói của anh ta đều là những lời nhắc nhở cô ấy đừng qua lại với Tống Kình Vũ, đừng có gây phiền phức cho bản thân anh ta nữa.

Điều này khiến Hứa Thanh Du cảm thấy nhục nhã.

Cô im lặng hai giây, sau đó đột nhiên sải bước về phía Ninh Tôn, vừa đưa tay ra liền kéo cánh tay Ninh Tôn và kéo anh ta lại.

Hai người đối mặt với nhau, và khi Hứa Thanh Du nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Ninh Tôn, thì lúc đó cô lại càng giận dữ.

“Quan hệ của tôi và Tống Kình Vu là gì mà anh không biết hay sao? Bây giờ anh lại nói những thứ này đúng thật là vô vị.”
Đôi mắt Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm, đây là lần đầu tiên Ninh Tôn nhìn thấy cô ấy có chút tức giận.

Ninh Tôn cười không chút khách khí, “Tôi chỉ là nhắc nhở cô mà thôi.”
Hứa Thanh Du thật sự không cười nổi, “Anh không cảm thấy lời nhắc nhở của anh rất xúc phạm người khác hay sao? Vậy tôi không thể qua lại với người khác giới được à? Cứ nói chuyện với người con trai nào thì anh đều thấy là tôi mang đến phiền phức cho anh phải không? Vậy thì từ đây trở về sau ngay cả con trai tôi cũng không được nhìn nữa đúng không? “
Ninh Tôn không phải là người hay cãi vã, thái độ tồi tệ nhất khi giải quyết vấn đề sẽ chỉ là lạnh lùng hoặc nóng nảy, “Cô kích động như vậy làm gì? Lẽ nào cô bị tôi nói trúng tim đen rồi hay sao.”
Ninh Tôn luôn là một người bình tĩnh, sau khi nói ra lời này, anh ta cũng đã phản ứng lại, anh cho rằng mình nói chuyện có hơi quá đáng.


Hứa Thanh Du chậm rãi gật đầu, biểu cảm trên mặt không còn hình dung là tức giận nữa, “Nếu anh đã nói như vậy thì hôm nay chúng ta phải nói chuyện này cho ra lẽ.

Trước tiên không nói về việc tôi không phải là bạn gái anh, tôi nhường 10000 bước để nói cho dù đó là sự thật thì anh cũng không có tư cách gì để can thiệp vào việc tôi quen ai.

Hơn nữa, hai chúng ta đơn thuần chỉ là quan hệ về tiền bạc thôi.

Tuy rằng tôi dựa vào nguồn lương mà anh phát cho tôi, nhưng tôi và anh là bình đẳng.

Cuốc sống của tôi và anh là độc lập, không liên quan gì nhau cả.

Anh không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện của tôi, việc này anh nên nhớ kĩ.”
Có rất nhiều người nổi tiếng trong công ty sự kiện có thể đưa ra lời khuyên cho các trợ lý trẻ tuổi, họ không coi trợ lý như con người, và họ nóng lòng coi trợ lý như người hầu của mình và kiểm soát nhau theo mọi hướng.

Đương nhiên, nhiều trợ lý cho rằng mối quan hệ như vậy là bình thường.

Dù sao bọn họ còn mong chờ vào việc những người nghệ sĩ ấy còn phát lương cho mình.

Nhưng Hứa Thanh Du không bao giờ chấp nhận được mối quan hệ lập dị này.

Cô nhìn Ninh Tôn, “Anh vẫn là ông chủ của tôi, tôi vẫn là nhân viên của anh.

Hai chúng ta chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau.

Nếu như cả hai hợp tác đều không vui thì có thể ai đi đường nấy.”
Hứa Thanh Du nói xong thì thấy Ninh Tôn đang cau mày.


“Ai đi đường nấy?” Anh cười nhạt nói, “Rôt cuộc Tống Kình Vũ đã cho cô bao nhiêu dũng khí mà cô dám nói ai đi đường nấy với tôi?”
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm, “Chuyện này liên quan gì đến Tống Kình Vũ chứ? Anh đừng có chuyện gì cũng đổ vào người anh ấy được không.


Ninh Tôn chế giễu, “Cô thích tiền đến mức nào mà tôi không biết sao? Lúc trước nhiều uất ức như vậy mà cô vẫn nhịn được, bây giờ chỉ vì một chuyện như vậy mà không nhịn được hay sao? Ngay cả công việc của mình mà cô cũng không cần nữa sao, có thể thấy rõ là vì có Tống Kình Vũ chống lưng cho cô.


Hứa Thanh Du hít thở sâu, “Ninh Tôn, từ trước đến nay tôi không ngờ anh lại là một con người nhỏ nhen như vậy.

Tôi có thích tiền đến cỡ nào thì tôi vẫn có nguyên tắc của tôi.

Nếu biết trước như vậy khi gặp người như anh, cho tôi bao nhiêu tiền tôi cũng không đồng ý làm cho anh.


Ninh Tôn từ từ co rút lại tất cả biểu cảm trên mặt, nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du hồi lâu, “Được thôi, nếu cô tự tin như vậy thì bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ ai đi đường nấy.

Tôi cứ tưởng rằng cô tự nguyện sống cuộc sống như bây giờ.

Có biết khi cô ở bên cạnh tôi tôi rất không tự tại và khó chịu.


Hứa Thanh Du gần như bật cười, Những lúc mà ngày nào cũng ăn thức ăn mình nấu và tận hưởng môi trường sạch sẽ do mình dọn dẹp, lúc đó thì sao không cảm thấy khó chịu đi.

Cô ậm ừ: “Được rồi, nếu anh đã nói đến nước này thì chúng ta cũng không cần nói thêm bất cứ điều gì nữa, cứ quyết định như vậy đi”
Nói xong, cô quay người đi ra khỏi phòng Ninh Tôn, và trở về phòng của mình.


Cô ấy không có nhiều đồ, vậy nên việc thu dọn đồ đạc cũng rất đơn giản.

Hứa Thanh Du mở va li, cô một bên bỏ áo quần của mình vào đó, một bên đang rất giận dữ.

Nhưng mà trong lúc tức giận cô còn có chút không hiểu, anh ta đã cho cô lựa chọn rồi nhưng tại sao còn cãi nhau đến bước đường như thế này.

Cô luôn cảm thấy rằng cô và Ninh Tôn sẽ không bao giờ cãi nhau.

Lúc trước cho dù gặp chuyện gì thì hai người họ cũng bình tĩnh ngồi xuống và thương lượng.

Nhưng kết quả hãy nhìn hai người họ đi, không lớn tiếng cãi nhau nhưng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.

Hứa Thanh Du cũng không mất quá nhiều thời gian đê thu dọn hành lý.

Tuy nói rằng ngày mai hai người họ mới ai đi đường nấy nhưng tối nay tôi đã không còn muốn ở đây một giây phút nào nữa.

Với tâm trạng bây giờ của cô thì tối nay chắc chắn sẽ không ngủ được.

Thay vì ở đây mà tức giận thì cô sẽ tìm một chỗ để mình có thể điều chỉnh lại cảm xúc và trạng thái.

Hứa Thanh Du hít thở sâu vài hơi và lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Phòng khách rất yên tĩnh, không có một tiếng động, có lẽ Ninh Tôn vẫn nên ở trong phòng của anh ta.

Hứa Thanh Du mặc quần áo, buộc tóc, kéo hành lý, đi tới hướng cửa, cô dùng lực đẩy cửa ra.

Sau đó sải bước đi ra ngoài.

Nhưng mà lúc Hứa Thanh Du ngồi xổm xuống để cột dây giày thì bên chỗ Ninh Tôn mở cửa ra cũng đi theo cô ra ngoài.

Động tác của Ninh Tôn nhanh hơn Hứa Thanh Du, anh ta đi vài bước đã tới chỗ cô.


Anh ta dùng sức chặn Hứa Thanh Du và giựt lấy va li của cô đôi vào phòng khách.

Sau đó anh bước tới, siết chặt vai Hứa Thanh Du, nâng người cô lên, “Cô muốn đi tìm Tống Kình Vũ hay sao?”
Vai của Hứa Thanh Du bị Ninh Tôn làm cho hơi đau nên giọng điệu nói chuyện của cô cũng không tốt cho mấy, “Anh bị bệnh thần kinh à.

Anh không cần biết tôi đi tìm ai đâu.

Anh mau bỏ tôi ra mau.”
Ninh Tôn không có buông Hứa Thanh Du ra, ngược lại còn tăng thêm lực.

“Hai người quen nhau bao lâu rồi? Đã phát triển đến mức này sao.”
Hứa Thanh Du có chút không chịu nổi, giơ tay đánh cán tay của Ninh Tôn, “Anh thả tôi ra, anh không cần biết chúng tôi quen nhau bao lâu, phát triển đến mức nào đâu.

Đúng rồi không cần ngày mai mới ai đi đường nấy đâu, bây giờ chúng ta sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào cả.

Anh tưởng rằng tôi cùng sống một nhà với anh không khó chịu hay sao? Không những sống cùng anh khó chịu mà anh còn liên lụy đến tôi, bị người này người khác nói này nói nọ ở trên mạng.

Tôi phiền chết đi được, cũng vừa hay sau khi rời xa anh thì cuộc sống của tôi chắc chắn sẽ thanh tịnh nhiều hơn.


Hứa Thanh Du nói ra một đống chuyện, cô đã nói rất nhiều và cô ấy đã khống chế được bản thân mình
Hứa Thanh Du chế nhạo và nói: “Vốn dĩ trước đây tôi và Tống Kình Vũ không có bất cứ mối quan hệ nào.

Nhưng mà hôm nay anh đã nhắc nhở tôi, Tống Kình Vũ có tiền như vậy, tôi lại là một kẻ hám tiền.

Anh ấy thật sự là một sự lựa chọn tốt cho tôi.

Hơn nữa, hình như anh ấy vẫn chưa có bạn gái, anh nói có phải tôi đã có cơ hội đúng không? “
Ninh Tôn nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Du..