Yêu Lại Từ Đầu

Chương 684: Chương 684






Tối đó Chương Tự Chi lại uống một trận ra trò với ông Lương.

Lần này ông Lương đã thật sự coi anh ta như người một nhà.

Trên bàn cơm, ông ta nói cho Chương Tự Chi biết tất cả mọi chuyện nhà mình.

Ông ta nói hầu như đầy đủ hết từ lúc Lương Ninh Như còn bé xíu cho đến tận bây giờ đã có những thay đổi gì.

Ông ta không dấu giếm chút nào mà nói hết cho Chương Tự Chi.

Ông ta còn nói cả mấy chuyện kiểu như lúc Lương Ninh Như mới vừa đi làm việc thì bị đồng nghiệp xa lánh, lúc đi ra ngoài làm nhiệm vụ lại không suôn sẻ, gọi điện thoại về nhà rất nhiều lần nói là công việc này thật là khó.

Mấy việc lông gà vỏ tỏi lặt vặt như vậy ông ta cũng kể.

Dù sao chỉ cần là chuyện ông ta nhớ được là ông ta sẽ nói ra hết.

Lương Ninh Như thật sự không muốn nghe những lời này, cô ta không muốn nghe bất kỳ một lời nào của người uống say nói ra cả.

Cho nên cô ta tranh thủ thời gian ăn cơm xong là về phòng nghỉ ngơi luôn.

Giọng của ông Lương hơi lớn, Lương Ninh Như nằm trong phòng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng như cũ.

Cô ta cũng không biết hiện tại trong cô ta đang cảm thấy như thế nào nữa.

Hình như cô ta đang cảm thấy rất yên tâm.

Điện thoại đặt ở một bên bỗng nhiên rung lên hai lần.

Lương Ninh Như lấy lại nhìn thoáng qua, lại là tên Lâm Sinh dính như keo năm linh hai kia.

Chẳng qua lần này Lâm Sinh không nói cái gì làm phiền cô ta.

Lâm Sinh chỉ bảo cô ta cẩn thận với Chương Tự Chi.

Anh ta nói có lẽ thân phận sau lưng Chương Tự Chi rất lớn, loại người như thế này thích chơi bời nhất, hơn nữa cũng là kiểu người biết lừa gạt mấy cô gái nhất, anh ta không phải là người mà một cô gái nông thôn như cô ta có thể quản được.

Nếu cô ta ở cùng Chương Tự Chi thì rất có thể cuối cùng cô ta sẽ bị mất cả người lẫn của.


Anh ta còn bảo cô ta nên tự biết trong lòng.

Anh ta nói mấy lời này làm cho Lương Ninh Như tức muốn nhảy lên.

Cái gì mà bảo là cô ta nên tự biết trong lòng?
Lâm Sinh thật đúng là xem trọng bản thân anh ta quá.

Lương Ninh Như ngay lập tức ngồi dậy bấm gửi lại một tin nhắn cho Lâm Sinh.

Cô ta cũng không nói chuyện giữ phép làm gì nữa, cô ta nói với Lâm Sinh đừng quấy rầy cô ta nữa, cô ta mong anh ta có thể nhớ những lời anh ta đã nói vào xế chiều nay.

Cô ta còn nói thêm bảo sau này cô ta như thế nào cũng đều không có một chút quan hệ gì với anh ta, anh ta không cần nhiều chuyện như vậy.

Lâm Sinh sau đó lại gửi tới một câu: Tôi muốn tốt cho cô nên mới nói vậy.

Câu này của anh ta thật sự làm cho Lương Ninh Như buồn nôn hết sức.

Hơn nữa cô ta cũng hiểu ra, tranh luận với kiểu người như Lâm Sinh thật sự là việc làm vô ích nhất trên đời này.

Cho nên cô ta chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất để giải quyết, block anh ta.

Block xong Lâm Sinh, Lương Ninh Như ném điện thoại sang một bên, cô ta lại nghe tiếng nâng ly cạn chén bên ngoài phòng.

Quả nhiên vẫn còn đang uống.

Lương Ninh Như không biết tửu lượng của Chương Tự Chi như thế nào.

Nhưng ba cô ta thật sự uống rất giỏi.

Nếu Chương Tự Chi mà cứ nể mặt ba cô ta rồi tiếp tục uống như thế thì có lẽ còn tệ hơn cả tình hình lần trước nữa.

Lần trước ba cô ta đã giữ kẽ rất nhiều đấy, dù sao khi đó ông ta cũng chỉ xem Chương Tự Chi là bạn bè bình thường của cô ta mà thôi.

Nhưng trải qua những chuyện Chương Tự Chi làm hôm nay thì rất rõ ràng ba cô ta đã xem Chương Tự Chi thành người một nhà rồi.

Lần này có lẽ ông ta sẽ uống xả láng cho mà xem.


Mới nghĩ một chút như vậy thôi là Lương Ninh Như đã cảm thấy đau dạ dày thay Chương Tự Chi rồi.

Lương Ninh Như lại chờ một lát thì thấy mấy người bên ngoài thật sự định uống tiếp như vậy.

Vì vậy cô ta cũng đi rửa mặt rồi sau đó nằm xuống.

Hôm nay phải leo núi cô ta cũng mệt muốn gãy giò.

Cô ta cứ nằm như thế một lát sau là trực tiếp ngủ thiếp đi.

Lương Ninh Như ngủ mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu đột nhiên lại cảm giác được cửa phòng bị mở ra.

Cô ta cảm thấy rất buồn ngủ, tưởng là bà Lương qua xem cô ta nên cũng không để ý làm gì.

Nhưng lại chờ thêm một lát nữa thì cô ta ngửi được mùi rượu nồng đậm ở bên cạnh.

Lương Ninh Như vừa muốn xoay người qua thì lại đột nhiên cảm giác được có người xốc chăn của cô ta lên rồi chui vào trong chăn.

Lương Ninh Như bị dọa đến suýt thì hét lên.

Cô ta nhanh chóng xoay người một cái ra khỏi giường sau đó thuận tay bật đèn trong phòng lên.

Chương Tự Chi đang nằm trên giường của cô ta nghiêng người ngủ khò khò.

Cả mặt tên này đều đỏ bừng, xem qua một cái là biết ngay anh ta say quắc cần câu rồi.

Lương Ninh Như nghe tiếng bên ngoài.

Bà Lương đang lẩm bà lẩm bẩm nói gì đó.

Đây là trạng thái bình thường nhất, mỗi lần ba cô ta uống rượu quá nhiều, mẹ cô ta lại sẽ phàn nàn vài câu như thế này.

Hình như bên kia hoàn toàn không phát hiện ra Chương Tự Chi đi nhầm đến phòng cô ta.


Lúc đầu Lương Ninh Như định đạp Chương Tự Chi xuống đất để anh ta cút về phòng của mình mà ngủ.

Nhưng nhìn Chương Tự Chi ngủ ngon như vậy cô ta cũng đành phải bỏ ý nghĩ này.

Lương Ninh Như đắp chăn cho Chương Tự Chi còn mình thì quay người đi ra ngoài.

Cô ta đi qua phòng đã chuẩn bị cho Chương Tự Chi, chuyện này làm cho cô ta không ngủ ngay được.

Lương Ninh Như trợn mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Ông Lương bà Lương đã không còn nói thầm nữa.

Xung quanh rất yên tĩnh.

Một lát sau Lương Ninh Như nở nụ cười sau đó xoay người nhắm mắt lại.

Cô ta cũng không có tật lạ giường là không ngủ được, lúc trước nhiều khi đi làm nhiệm vụ cô ta cũng sẽ ngủ ở trên xe, cô ta đã sớm quen với chuyện này rồi.

Cô ta cứ như thế ngủ thẳng một giấc đến hừng đông, bà Lương đúng giờ thức dậy đi nấu bữa sáng.

Lương Ninh Như có chút không muốn đứng dậy mà mệt mỏi nằm ở trong chăn.

Chương Tự Chi và ông Lương vẫn đều chưa tỉnh rượu, cả hai người cũng chưa dậy.

Không hiểu sao loại cảm giác này làm cho Lương Ninh Như còn cảm thấy rất tốt.

Lương Ninh Như lại mơ mơ màng màng ngủ một giấc, sau đó cô ta bị Chương Tự Chi gọi dậy.

Rõ ràng Chương Tự Chi đã rửa mặt rồi.

Anh ta đang ngồi bên giường nhìn xem Lương Ninh Như, mặt mũi anh ta đều tràn ngập ý cười.

Thậm chí anh ta còn nói, “Đêm qua em có làm gì tôi không đấy? Sao sáng nay tôi lại ngủ dậy trên giường của em vậy hả?”
Sao anh ta có thể không ngại ngùng gì mà nói ra câu đó được chứ?
Sao anh ta có thể da mặt dày nói ra như vậy?
Lương Ninh Như chậm rãi ngồi dậy rồi giơ tay nện một phát vào vai Chương Tự Chi, chỉ là cô ta cũng không dùng sức quá nhiều.

Cô ta nói, “Cái đồ không biết xấu hổ nhà anh, hôm qua anh uống say mò qua phòng tôi.

Tôi không còn cách nào khác chỉ có thể qua bên này ngủ chứ sao nữa.”
Chương Tự Chi vươn tay giúp cô ta vén tóc hai bên ra phía sau, “Rõ ràng hôm qua tôi mới là người uống say mà sao bay giờ em vẫn chưa chịu dậy vậy? Là do tôi làm em mệt rồi à?”
Anh ta đang nói cái quái gì vậy?
Nghe thử xem đây mà là lời mà con người có thể nói sao?

Sao mà nghe đi nghe lại cứ thấy có mùi là lạ.

Lương Ninh Như trừng anh ta, “Cút cho tôi.”
Chương Tự Chi kéo tay cô ta, “Được rồi.

Dậy thôi, lát nữa chúng ta còn phải đi ra ngoài nữa đấy.”
Đúng là như vậy.

Cô ta kiểm tra giờ thì thấy đã không còn sớm nữa, ăn cơm xong là phải đi ra ngoài trở về thành phố.

Lương Ninh Như xuống giường rồi lững thững đi ra sân rửa mặt.

Chương Tự Chi thì lại đi qua giúp đỡ mẹ Lương dọn bàn bày bát đũa.

Bà Lương thật sự là càng nhìn anh ta càng cảm thấy hài lòng, anh ta tốt hơn so với tên Lâm Sinh kia nhiều.

Hôm qua Lâm Sinh qua tới, lần thứ nhất thì bị đánh, lần thứ hai thì cúi đầu khom lưng nhận lỗi, nhìn không ra dáng hình đàn ông mạnh mẽ chút nào cả.

Nhìn anh ta cứ trù trừ, sợ hãi rụt rè các kiểu.

Ông Lương cũng đánh răng rửa mặt xong đi ra.

Hôm qua uống xong một bữa rượu thì hình như tình cảm giữa ông ta và Chương Tự Chi lại tiến thêm một bước.

Ông Lương thậm chí còn nói nếu rảnh rỗi thì ông ta sẽ qua chỗ Lương Ninh Như nhìn xem như thế nào rồi tiện thể cũng qua thăm Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi nghe xong thì rất vui vẻ, “Khi nào thì bác muốn đi ạ? Đến lúc đó cháu bảo người lái xe qua đón bác đi.

Từ đây qua đó đường xá xa xôi, bắt xe quá phiền phức.”
Ông Lương xua tay, “Không cần mấy đứa đón đưa làm gì đâu.

Chờ bác rảnh là qua thăm mấy đứa liền rồi mang cho mấy đứa chút đồ ăn ngon trong nhà.”
Lương Ninh Như đã rửa mặt xong, cô ta đang đứng ở trong sân chải tóc.

Chương Tự Chi đứng bên cửa sổ nhìn cô ta.

Cô gái nhỏ quay lưng về phía anh ta, lưng thẳng tắp.

Cô ta buộc tóc thành đuôi ngựa, không dài, trông rất hoạt bát.

Chương Tự Chi nhìn một lúc thì đột nhiên lại bật cười..