Yêu Lại Từ Đầu

Chương 668: Chương 668






Quá trình Lương Ninh Như đi theo Chương Tự Chi quay trở lại nhà tổ nhà họ Tùy cũng vô cùng suôn sẻ.

Hai người bọn họ trở lại phòng ở lầu hai lúc trước, Lương Ninh Như đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Từ nơi này vừa khéo có thể nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt ở sân sau.

Hiện trường rất lớn, có rất nhiều người được mời.

Âm thanh ồn ào huyên náo, tiếng nói còn có thể truyền đến tận đây luôn.

Lương Ninh Như chép miệng, “Người bình thường thật sự không tưởng tượng nổi cuộc sống của mấy kẻ có tiền mà.”
Chương Tự Chi ngồi ở trên ghế sô pha, “Đừng ngưỡng mộ cuộc sống của kẻ có tiền, phiền não của kẻ có tiền em cũng không tưởng tượng ra nổi đâu.”
Lương Ninh Như quay đầu nhìn Chương Tự Chi, “Ví dụ như anh à? Vậy nói tôi nghe thử anh thì phiền não cái gì cơ chứ?”
“Có phiền não mà.” Chương Tự Chi bắt một cái chân lên dựa vào trên ghế sô pha, ánh mắt của anh ta nhìn Lương Ninh Như sáng rực, “Chính là chuyện em luôn né tránh tôi.

Từ trước đến nay em chưa bao giờ trực tiếp trả lời những chuyện liên quan đến chúng ta.

Đây là phiền não trước mắt của tôi đấy.”
Lương Ninh Như mím môi thu hồi ánh mắt lại, cô ta lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh nói xem thử lần này nhà họ Tùy chuẩn bị tiệc sinh nhật cho ông hai đã tiêu tốn hết bao nhiêu tiền vậy?”
Cái này rõ ràng là cô ta đang nói sang chuyện khác, Chương Tự Chi đương nhiên cũng nhìn ra.

Anh ta cười trầm thấp, “Em xem kìa, em lại tránh tôi.”
Lương Ninh Như nhịn không nổi mà hơi đỏ mặt.

Chương Tự Chi đứng dậy chậm rãi đi đến bên cạnh Lương Ninh Như, anh ta cũng nhìn ra bên ngoài rồi nói với cô ta, “Trước đây tôi cho rằng em là một người làm việc gì cũng rất nhanh nhẹn và kiên quyết, có là có, không là không.

Nhưng vì sao bây giờ em luôn do dự mỗi lần phải đối mặt với chuyện của tôi vậy?”
Lương Ninh Như hít sâu một chút, “Có lẽ là bởi vì tôi cảm thấy hai người chúng ta rất không có khả năng cũng nên.”
“Vì sao?” Chương Tự Chi lập tức quay đầu nhìn Lương Ninh Như, anh ta cau mày hỏi.

Vì sao ư?
Có rất nhiều lý do.


Mặc kệ từ góc độ nào, cô ta và Chương Tự Chi cũng không giống như là người của cùng một thế giới.

Hoàn cảnh sinh hoạt của hai người bọn họ trước kia không giống nhau, suy nghĩ cá nhân của hai người bọn họ cũng không giống nhau, thái độ đối với một chuyện cũng không giống nhau.

Tất cả điều này đều là nguyên nhân.

Nhưng hình như cô ta lại không thể liệt kê từng cái ra cho Chương Tự Chi nghe những nguyên nhân này.

Cô ta cũng chỉ có thể im lặng không nói bất cứ điều gì, mỗi lần bị Chương Tự Chi nhắc đến thì lại né tránh câu hỏi của anh ta.

Chương Tự Chi nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như một lúc lâu cũng không đợi được cô ta cho anh ta biết đáp án.

Anh ta hừ một tiếng cười rồi thu hồi ánh mắt.

Anh ta hỏi một câu, “Em chưa thử thì làm sao mà biết được là không có khả năng chứ?”
Một lúc lâu sau Lương Ninh Như mới cười.

Thử sao? Cô ta thật sự không dám.

Bên ngoài ồn ào không ngừng, Lương Ninh Như nhìn một lát thì cũng không thấy cái gì hay mà nhìn.

Cô ta xoay người ngồi xuống giường, trên bụng có dán một đống đồ thì đương nhiên cũng không thoải mái lắm.

Lương Ninh Như dựa vào đầu giường, ánh mắt điều chỉnh nhìn lên, cô ta nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Chương Tự Chi ngồi xuống ghế sô pha rồi lại lôi điện thoại ra bắt đầu chơi game.

Cửa bị khóa từ bên trong, một lúc lâu cũng không có ai đến làm phiền hai người bọn họ.

Lương Ninh Như đợi một lúc lâu cũng không thấy có người tới, cô ta nghĩ có lẽ tiệc sinh nhật hôm nay cũng sẽ bình yên trôi qua như thế thôi.

Bên phía nhà họ Tùy chắc là cũng không dám giở trò gì.

Dù sao thì quy mô của bữa tiệc sinh nhật cũng hơi lớn, nếu thật sự xảy ra chuyện không hay nhà họ Tùy cũng sẽ không thể nào kết thúc được.


Vừa mới thả lỏng tâm trí như vậy cái là Lương Ninh Như lại cảm thấy hơi mệt.

Cô ta kéo tấm chăn bên cạnh qua và nằm xuống giường quay lưng ra cửa.

Chương Tự Chi vẫn tiếp tục nghịch điện thoại, chẳng qua anh ta cũng chú ý tới động tác của Lương Ninh Như.

Anh ta vừa chơi game vừa nói, “Hay là em cứ ngủ một lát đi, có chuyện gì tôi gọi em dậy.”
Lương Ninh Như ừ hai tiếng.

Thật ra lúc đầu cô ta cũng không muốn ngủ nhưng cứ nằm như thế một hồi thì lại bắt đầu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Cô ta ngủ cũng không sâu giấc, giữa chừng nghe thấy có người tới gõ cửa là tỉnh lại ngay lập tức.

Chương Tự Chi đi qua mở cửa rồi đứng chặn ở cửa luôn.

Lương Ninh Như nghe thấy tiếng của đàn ông ở bên ngoài đó, người đó nói mang đến cho bọn họ một ít đồ ăn thức uống.

Chương Tự Chi nhận đồ, từ đầu tới cuối anh ta cũng không cho người đàn ông đó thấy Lương Ninh Như ở bên trong.

Chờ người đàn ông đó rời đi, anh ta lại khóa trái cửa.

Anh ta quay lại đặt đồ ăn nhẹ và nước trái cây ở một bên trên bàn trà.

Trong phòng này không chuẩn bị bất kỳ trà bánh gì cả, hai người bọn họ cũng đã ở trong phòng một hồi lâu nên bây giờ đúng là cũng thấy hơi khát.

Chương Tự Chi bưng ly nước trái qua đưa cho Lương Ninh Như, “Uống một chút đi.”
Lương Ninh Như nhận lấy và nhấp một ngụm.

Ai ngờ nước trái cây này lại quá ngọt mà cô ta lại không thích đồ ngọt.

Cho nên cũng chỉ uống một ngụm nhỏ như vậy thôi.


Một cái ly khác thì đựng nước trà, Chương Tự Chi lấy qua một ngụm uống hết nửa ly.

Anh ta quả thực rất khát, anh ta vốn dĩ còn nghĩ đợi một lát nữa gọi người phục vụ mang trà tới.

Chờ như vậy một lúc sau, Trì Uyên gọi điện thoại đến.

Trì Uyên gọi đến cũng không phải là vì có chuyện gì, anh cũng chỉ hỏi bên Chương Tự Chi có gặp phải chuyện gì phiền phức không.

Chương Tự Chi cười ha hả, “Không có.

Cứ như bọn họ quên mất luôn chúng ta rồi ấy.”
Nếu là như vậy thì Trì Uyên cũng yên tâm rồi.

Anh nói từ nãy tới giờ anh cứ bị ông hai Tùy quấn lấy trò chuyện.

Ông hai có quá nhiều chuyện muốn nói với anh, ông ta cứ lôi kéo anh nói đông nói tây.

Bây giờ Trì Uyên cũng không biết ông hai hành động như thế này là do ông cụ Tùy phân phó hay là do chính ông ta tự nhiệt tình như thế.

Nhưng có một điều chắc chắn là Trì Uyên tạm thời không thể thoát ra được.

Ông hai Tùy không chỉ lôi kéo Trì Uyên nói đông nói tây mà ông ta còn gọi rất nhiều đối tác làm ăn đến bên trò chuyện.

Ông ta nói là muốn trò chuyện với Trì Uyên về bí quyết làm ăn.

Trì Uyên không thể nào lại không nể mặt mấy người đó được.

Những người đó đều lớn tuổi rồi, tất cả đều là người lớn trong nhà.

Cho nên anh cũng chỉ có thể vừa cười xã giao vừa cùng bọn họ giả vờ giả vịt.

Điều này hơi khác với những gì mà ban đầu mấy người bọn họ tưởng tượng, vì vậy Trì Uyên nói cho Chương Tự Chi biết để anh ta nhất định phải cảnh giác hơn.

Mà Trì Uyên cũng cam đoan sẽ canh thật kỹ ông cả và ông cụ Tùy.

Nếu hai cha con này mà có hành động gì thì anh sẽ ngay lập tức nhắc nhở cho Chương Tự Chi biết.

Hai người bọn họ thảo luận như vậy xong thì cũng cúp điện thoại.


Lương Ninh Như tiếp tục nằm ở trên giường híp mắt.

Chương Tự Chi cầm điện thoại, anh ta không muốn chơi game nữa nhưng lại không có chuyện gì để làm nên cũng chỉ có thể nhìn mấy tin tức trên mạng.

Cứ ngồi xem như vậy một lúc anh ta cảm thấy buồn ngủ.

Đúng là đêm qua anh ta thức hơi khuya mà sáng nay lại dậy tương đối sớm.

Chương Tự Chi nắm tay gõ trán cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn.

Nhưng cơn buồn ngủ này đến không báo trước hơn nữa lại vô cùng nhanh, anh ta hoàn toàn không chống đỡ nổi.

Anh ta cứ dựa như thế vào ghế sô pha rồi nằm xuống, mấy giây sau anh ta đã nhắm mắt lại ngủ, điện thoại trượt ra khỏi lòng bàn tay.

Lương Ninh Như đang nằm trên giường cũng không phát hiện ra nhiều chuyện như vậy.

Cô ta cũng nhắm mắt ngủ lại.

Mà ở một nơi khác, Cố Tư vẫn đang ngồi trong xe.

Cô cầm điện thoại trong tay vẫn luôn nhìn cửa chính của nhà tổ nhà họ Tùy.

Hồi nãy Trì Uyên có gọi điện thoại cho cô báo cho cô biết để chuẩn bị rồi nói mọi việc ở bên kia vẫn còn đang rất tốt.

Cố Tư cũng dần buông lỏng trái tim lo lắng từ nãy tới giờ.

Nhưng cô vừa mới thư giãn không được bao lâu thì cô lại thấy một chiếc xe chậm rãi đi ra từ nhà tổ nhà họ Tùy.

Cửa sổ xe đều đóng chặt, cô chỉ có thể nhìn thấy ngay lúc xe vừa rời khỏi cửa là có người ngồi trên ghế lái và ghế phụ, là hai người đàn ông mặc vest đi giày da.

Cố Tư nhíu mày, cô muốn nhìn kỹ dáng vẻ của hai người đàn ông kia nhưng hoàn toàn không thể nhìn rõ được.

Chiếc xe phóng ra khỏi vùng quê và lao thẳng ra một con đường và rời đi thẳng.

Cố Tư nhìn chằm chằm vào chiếc xe mãi cho đến khi nó biến mất không còn dấu vết nào nữa.

Cô nhìn xuống điện thoại trên tay, không hiểu sao cô cứ cảm thấy có chút gì đó không ổn cho lắm..