Yêu Lại Từ Đầu

Chương 573






Trì Uyên đúng là đang ở trong công ty.

Tuy nhiên lại không phải anh đến đây vào tối hôm qua, mà là anh chỉ mới đến đây vào sáng nay để nghỉ ngơi sau khi bận rộn bên ngoài suốt đêm qua.

Sau khi cúp điện thoại với Cố Tư anh cũng không ngủ.

Trì Uyên lấy tới mấy đống tài liệu tồn đọng trên bàn làm việc, anh phải tranh thủ thời gian còn sớm xử lý cho xong những thứ này, một lát anh vẫn phải đi ra ngoài tiếp.

Một lát sau Tử Thư gõ cửa từ bên ngoài tiến vào, anh ta bê một ly cà phê.

Thật ra có thể nhìn ra được anh ta và Trì Uyên đều mệt mỏi như nhau.

Trì Uyên liếc mắt nhìn Tử Thư một chút, “Nếu không có việc gì cần làm thì cậu đi nghỉ ngơi đi.”
Tử Thư đi tới đặt cà phê vào tay Trì Uyên, “Không cần nghỉ ngơi đâu, ngủ xong dậy lại càng khó chịu hơn.

Anh uống ly cà phê trước đi, cho tinh thần tỉnh táo chút.”
Trì Uyên nhận ly cà phê, nhấp một ngụm sau đó nói, “Chỗ Tô Nhiễm sao rồi?”
Tử Thư thở ra một hơi, “Không có chuyện gì.

Người phụ nữ có một bụng ý tưởng kia kìa, cũng chỉ là nhìn thì thấy chật vật vậy thôi chứ thật ra không có chuyện gì cả, thậm chí vết thương ngoài da cũng không có nốt.”
Nói xong câu này, Tử Thư lại cảm thán một chút, “Trước đó tôi cảm thấy Nhị Cáp rất lươn lẹo nhưng là bây giờ xem lại thì so với Tô Nhiễm, Nhị Cáp còn thành thật lắm.”
Trì Uyên cong khóe miệng một chút, “Xử lý mấy người bên kho hàng đi.”
Tử Thư gật đầu, “Những người này có thể đưa ra thông tin trọng điểm, tôi nghĩ chúng ta không nên dụ thêm làm gì, cứ trực tiếp hỏi xong rồi giao người cho cảnh sát đi.”
Trì Uyên ừ một tiếng, “Được, cũng không thể nào để mấy người này ở mãi trong kho hàng được.

Trên người bọn họ che giấu nhiều chuyện như vậy chúng ta cũng không tiện xen vào.”

Tử Thư ngồi ở đây một lúc thấy Trì Uyên thật sự bận quá, còn phải nhìn nhiều tài liệu như vậy nữa.

Anh ta thở dài một hơi đứng dậy đi ra ngoài.

Trì Uyên xem xong hết tài liệu thì cũng sắp trưa rồi.

Anh uống liền hai ly cà phê, quả nhiên là tràn đầy sinh lực.

Trì Uyên cất tài liệu đi rồi ngồi trên ghế thả lỏng trong chốc lát rồi mới đứng dậy ra khỏi phòng làm việc.

Vừa vặn Tử Thư cũng đi ra, hai người gặp nhau ở hành lang.

Cả hai đều không cần nói nhiều lời cũng đã biết ý định của người kia rồi.

Bọn họ cùng nhau đi về phía thang máy, Trì Uyên mở miệng, “Chuẩn bị xong chưa?”
Tử Thư gật gật đầu, “Tất cả đều được rồi.”
Hai người đi đến chỗ thang máy thì vừa lúc Trì Chúc đi ra khỏi phòng làm việc.

Nhìn thấy hai người họ ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài thì Trì Chúc hơi ngạc nhiên.

Hôm nay cũng không có công việc bên ngoài, hơn nữa một lát sau còn có một cuộc họp cần Trì Uyên có mặt.

Trì Chúc bước được hai bước vừa định mở miệng thì cửa thang máy đằng kia mở ra, Trì Uyên và Tử Thư bước vào thang máy.

Trì Chúc cũng không nói ra tiếng được nữa.

Chỉ là mấy giây sau điện thoại ông ta rung lên, trên đó có tin nhắn Trì Uyên gửi tới.


Trì Uyên bảo hôm nay có việc muốn xin nghỉ, nhưng anh còn nói thêm, tất cả tài liệu cần thiết hôm nay đã được phân loại ra và đặt trên bàn, anh bảo Trì Chúc đi qua lấy giúp.

Trì Chúc đứng trên hành lang và nhìn chằm chằm vào thang máy một lúc lâu trước khi quay người đi đến phòng làm việc của Trì Uyên.

Ngày hôm qua ông ta đã không thấy Trì Uyên được mấy lần, nhìn như thế này thì có lẽ hôm nay lại là một ngày không thấy bóng dáng anh đâu.

Trì Chúc cau mày đứng trong phòng làm việc của Trì Uyên suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Trì Uyên chưa bao giờ như thế này trước đây.

Mà ở nơi khác, Trì Uyên ngồi trên xe, Tử Thư ngồi bên cạnh gọi điện thoại.

Loa của điện thoại khá lớn, Trì Uyên cũng có thể nghe thấy thông tin do cấp dưới ở đầu dây bên kia báo cáo.

Bên kia nói là Nhị Cáp đã tỉnh, suy nghĩ của anh ta rất rõ ràng và có thể nhận dạng được bình thường.

Tô Nhiễm cũng không khai gì có giá trị, sau đó người kia hỏi Tử Thư tiếp theo phải làm gì.

Tử Thư chưa kịp nói gì Trì Uyên đã cười khẩy “Cái gì mà tiếp theo phải làm gì, cứ xử lý như thường đi.”
Tử Thư hiểu ý của Trì Uyên, anh ta nói với người kia, “Chuyện của Nhị Cáp thì bệnh viện đã báo cảnh sát rồi.

Còn chuyện của cô Nhiễm thì cũng không cần giấu giếm, cứ báo cảnh sát luôn đi.”
Nhị Cáp bị thương nặng, nhìn thoáng qua là biết ngay người kia cố ý muốn giết người, không cần mấy người Trì Uyên nói cái gì bệnh viện đã tự động đi báo cảnh sát rồi.

Chỉ là tình trạng của Nhị Cáp không tốt, ngày hôm qua không ghi lại được chút lời khai nào, chắc là hôm nay anh ta tỉnh lại thì cảnh sát sẽ đi qua hỏi.


Mà chuyện của Nhị Cáp đã không giấu được vậy thì chuyện của Tô Nhiễm cũng không cần thiết giấu diếm làm gì, trực tiếp đưa cô ta qua đó càng tốt hơn.

Người bên kia nghe Tử Thư nói như vậy thì lập tức nói một câu tôi hiểu rồi.

Cuộc gọi này cũng kết thúc.

Trì Uyên dựa vào lưng ghế bóp trán sau đó tiếp tục hỏi, “Bên ngân hàng tư nhân bây giờ như thế nào rồi?”
Tử Thư nhanh chóng nói, “Tôi có nói chuyện qua với người ở bên kia, hôm nay ông cả Tùy lại qua đó.

Chắc là mấy ngày này ông cụ Tùy muốn chuyển giao việc làm ăn cho ông ta, ông ta qua đó làm quen dần với người và việc bên đó.”
Trì Uyên nở nụ cười, “Vậy thì tốt quá.”
Tử Thư chờ một lúc thì anh ta hình như là nghĩ đến cái gì nên nói, “Hôm qua anh một đêm không về nhà, Cố Tiểu Tư chắc là lo lắng lắm phải không?”
Trì Uyên chớp mắt, “Đúng là rất lo lắng.

Tôi cảm thấy có lẽ cô ấy đã biết chúng ta muốn làm cái gì rồi.”
Mặc dù Cố Tư không biết tất cả mọi chuyện nhưng cô cũng hiểu sơ qua.

Ngày hôm qua Trì Uyên hành động rất khác thường, Cố Tư hơi suy nghĩ một chút cũng có thể xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau.

Cố Tư luôn là một cô gái thông minh, cho tới bây giờ Tử Thư cũng không dám xem thường cô.

Vì vậy cô có nhận ra một số chuyện thì cũng dễ hiểu.

Tử Thư suy nghĩ một chút sau đó quay đầu lại hỏi, “Bên cậu chủ nhỏ nhà họ Chương nói như thế nào?”
Nhắc đến Chương Tự Chi là Trì Uyên cười ngay, “Đêm qua Tự Chi đã gửi một bức ảnh về cấu trúc bên trong của ngân hàng tư nhân, cũng không biết làm thế nào mà cậu ấy có được nó.”
Tử Thư gật đầu, “Bên trong Club của cậu chủ nhỏ nhà họ Chương bao gồm nhiều mặt, đương nhiên cũng có thông tin đầy đủ nhất.”
Bên này bọn họ ra ngoài bận việc thì bên kia Cố Tư cũng đã rời giường.

Đương nhiên, trong tòa nhà chính cũng chỉ có hai người là cô và bà cụ.


Một già một trẻ, hai người phụ nữ đối mặt với nhau cũng chỉ còn lại sự nhàm chán.

Trong lòng Cố Tư có tâm sự nên trạng thái cũng không tốt lắm.

Bà cụ bắt cô xem TV một lúc, thấy cô không thèm nhìn lên TV bà cụ biết ngay tâm trí của cô đang ở một nơi khác.

Bà cụ cố gắng giải thích, “Đêm qua A Uyên không về nhà chắc là do bên công ty có chuyện xảy ra.

Cháu không nên suy nghĩ nhiều quá, cháu của bà thì bà cũng hiểu rất rõ.

Nó ấy mà, phần lớn suy nghĩ của nó đều là về cháu, còn lại thì cũng chỉ có công việc chứ không có gì khác nữa đâu.”
Cố Tư sững sờ một lúc mới biết được bà cụ hiểu lầm cái gì.

Cô cười nói, “Cháu không nghi ngờ Trì Uyên làm cái gì cả, chỉ là cháu thấy hơi thương anh ấy thôi.

Ngày nào cũng bận rộn như vậy thì cơ thể chắc gì đã chịu nổi.”
Bà cụ nghe xong thì khựng lại chút rồi gật đầu, “Đúng vậy, A Uyên rất giống ba của nó, lúc A Chúc còn trẻ cũng là như vậy đấy.

Đôi khi nó vì công việc mà cơm cũng không kịp ăn, ngủ cũng ngủ không ngon.

Thật ra cháu nói xem như nhà của chúng ta như vậy thì cũng không thiếu tiền, thật sự không cần phải vất vả như vậy.”
Bà cụ quay đầu nhìn ra ngoài, “Bà đã đến cái tuổi này rồi, bà cũng đã nghĩ thoáng rất nhiều chuyện.

Cả đời người sống là cái gì chứ, đó chính là sống một cuộc sống khỏe mạnh.

Bây giờ đôi khi bà nhớ tới ông nội cháu là trong lòng không thoải mái.

Nếu lúc ông ấy còn trẻ mà có thể quý trọng sức khỏe của bản thân thì cũng không đến nỗi cuối cùng lại rời xa bà sớm như vậy.

Người đi thì cũng đi rồi, bọn họ mãi mãi cũng không biết người còn sống đau khổ biết bao nhiêu.”.