Trì Cảnh xuất hiện ở đây, thực sự cũng không có gì khó hiểu.
Nhà họ Trì được mời, Trì Chúc sẽ đến, chú hai cũng có thể đến.
Cố Tư mỉm cười: “Lúc ăn cơm, tôi không nhìn thấy anh”.
Trì Cảnh đi tới, ngồi bên cạnh Cố Tư: “Lúc đầu, tôi không định tới đây, Tôi thực sự không thích những nơi quá ồn ào.
Nhưng hôm nay, ba của tôi có chút việc, nên tôi đi thay ông ấy.”
Cố Tư gật gật đầu: “Vừa rồi anh ở đâu? Tôi không nhìn thấy anh.
Nếu thấy anh, lúc ăn cơm, mọi người ngồi cùng một bàn thì tốt quá!”
Trì Cảnh cười cười: “Tôi gặp vài người quen, đã ở cùng với họ một lúc”
Anh ta cũng nói: “Cô có gặp Trì Uyên không? Anh ấy cũng tới đây”
Cố Tư “ừ” nói: “Có gặp, chúng tôi ngồi cùng bàn”.
Trì Cảnh cười ha ha, không rõ ý gì: “Lúc trước, tôi có gặp anh ấy, anh ấy cũng không nhắc đến cô lời nào”.
Cố Tư ngẫm nghĩ: “Chắc là cảm thấy không có chuyện gì cần nhắc đến tôi”.
Chương Tử Chi bên cạnh nói: “Bây giờ Trì Uyên đang ở sàn nhảy trong sảnh tiệc bên kia, cậu hai nhà họ Trì không qua đó tham gia náo nhiệt một chút sao?”
Trì Cảnh lắc đầu, thở ra một hơi: “Không đi, bên kia hẳn là rất ồn!”
Cố Tư nhanh chóng gật đầu: “Cũng không quá ồn, mà quá nhiều người” Những người đó, vẫn luôn lén lút nhìn cô.
Nhìn thì nhìn, cần gì phải như tên trộm vậy.
Trì Cảnh quay đầu nhìn Chương Tử Chi: “Vừa rồi tôi nhìn thấy ông cụ Chương, hình như ông ấy đang tìm anh, không biết có việc gì không.”
Chương Tử Chi gật đầu, tìm anh ta cũng là chuyện bình thường.
Ông cụ bảo hôm nay sẽ dẫn anh ta đến trải nghiệm.
Trước đó còn căn dặn, bảo anh ta lúc ăn cơm phải đi mời rượu những người kia.
Anh ta không nể mặt, không có đi qua.
Bây giờ tìm anh ta, hoặc là để giới thiệu anh ta với mọi người, hoặc là muốn răn dạy anh ta.
Vế đầu có khả năng hơn.
Cố Tư nhìn Chương Tử Chi: “Hay là anh đi xem một chút, không chừng có việc quan trọng”.
Chương Tử Chi ở đây cũng không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua là ông cụ ở bên kia, lỡ như xảy ra chuyện gì sơ xót.
Chương Tử Chi ngẫm nghĩ, đứng lên: “Tôi đi qua xem có chuyện gì không, cô ở đây, đừng đi đâu, tôi quay lại ngay”.
Cố Tư đồng ý.
Chương Tử Chi cũng nhanh chóng rời đi.
Trì Cảnh nhìn Cố Tư: “Cô đến cùng cậu nhỏ nhà họ Chương sao?”
Cố Tư gật đầu, sau đó xoắn xuýt: “Thật ra bây giờ tôi đang hối hận, ở đây chẳng có ý nghĩa gì”.
Trì Cảnh cũng hiểu cô: “Thật ra tôi cũng hối hận, tôi vốn muốn về sớm, nhưng lại nghĩ làm vậy không được lễ phép”
Cố Tư mở to mắt: “Hai chúng ta suy nghĩ thật giống nhau!”
Trì Cảnh cười: “Có rất nhiều việc, tôi cảm thấy tôi và cô Cố, thực sự có suy nghĩ rất giống nhau”.
Cố Tư “ừ” một tiếng: “Hình như là vậy!”
Ở một bên khác, trong sàn nhảy, Tùy Mị nhìn Trì Uyên nói: “Vừa rồi, trong lúc truyền thông phỏng vấn, không biết tôi có nói sai điểm nào không?”
Trì Uyên nghĩ một chút: “Chắc không đâu, phản ứng của cô khá nhanh”.
Tùy Mị bật cười, vô thức tiến về phí Trì Uyên, cũng không gần lắm: “Thật ra tôi cũng không biết cách ứng phó với truyền thông, nhưng lúc đó tôi nghĩ, giải thích một chút, có thể giải quyết được hiểu lầm trước đây”.
Trì Uyên “ừ” một tiếng, không nói gì.
Tùy Mị dừng một chút, nói: “Lần trước tôi muốn đến công ty anh, có một hợp đồng cung ứng mới, trong đó có một chi tiết, có lẽ cần thảo luận kỹ một chút.
Kết quả vì chuyện trên mạng, tôi không dám đến, sợ gây phiền phức cho anh”.
Trì Uyên nói: “Vậy sao?”
Câu trả lời không đau không ngứa, có chút chiếu lệ.
Tùy Mị mím môi, cũng không nói gì nữa.
Kết thúc bài hát, Trì Uyên đi đến cái ghế đằng kia, uống một ly nước trái cây.
Không thấy Cố Tư và Chương Tử Chi đâu.
Anh nhìn phía trong sàn nhảy, cũng không thấy hai người họ.
Dường như đã ra ngoài rồi.
Tùy Mị đi tới, đứng bên cạnh Trì Uyên: “Dì nói với tôi rằng anh nhảy xã giao rất tốt.
Quả nhiên là vậy!”
Trì Uyên cười: “Mẹ tôi cũng nhắc đến cô, nói cô nhảy múa cũng rất tốt”
Tùy Mị ngồi xuống, hơi trầm mặc: “Tôi học từ nhỏ, là gia đình ép buộc, cái gì cũng phải học.
Thực sự tôi rất ghét như vậy, bây giờ nghĩ lại, tôi luôn phải học liên tục”
Trì Uyên sửng sốt: “Tôi tưởng cô thích như vậy”
Dù sao, nhìn mặt của cô ta, có vẻ như cô ta rất hưởng thụ cuộc sống này.
Tùy Mị lắc đầu: “Tôi không thích chút nào, quá ràng buộc!”
Cô ta lập tức nhớ đến ngày Trì Uyên từ hôn, cô ta đuổi theo hỏi lý do.
Khi đó, người trong nhà kéo cô ta về, bà Tùy còn tức giận tát cho cô ta một bạt tay.
Nói cô ta hành động như vậy, làm mất mặt nhà họ Tùy.
Bắt đầu, chuyện bị từ hôn đã là một sự kiên mất mặt, cô ta còn không chịu buông tha như thế, càng đem mặt mũi của mình ném xuống đất.
Thế nhưng, Tùy Mị là muốn hỏi cho rõ ràng, tại sao phải từ hôn, cô ta có chỗ nào không tốt, khiến cho Trì Uyên không thích.
Tùy Mị nói xong, hốc mắt hơi đỏ nhưng vẫn cười: “Thật ra, đôi khi tôi rất ghen tị với cô Cố.
Cô ấy muốn làm gì thì làm, không ai quản cô ấy, những người xung quanh còn giúp đõ cô ây.
Anh xem cậu nhỏ nhà họ Chương và cậu hai nhà họ Ninh đều đối xử với cô ấy rất tốt.
Người nhà của tôi, không có ai đối với tôi được như thế”.
Cô ta còn tự cười nhạo bản thân: “Gia đình của tôi chỉ có bắt buộc tôi, không thể làm cái này, không được làm cái kia”.
Trì Uyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Cố Tư không được tự do như cô nói, cô ấy đã từng rất khổ sở”.
Trì Uyên nhìn Tùy Mị, lúc này, không biết nên nói gì mới đúng.
Tùy Mị dừng lại một chút, sau đó nói: “Tôi cảm thấy cô ấy bây giờ rất tốt.
Anh xem cậu chủ nhỏ nhà họ Chương luôn bên cạnh che chở cho cô ấy.
Tính tình của cậu chủ nhỏ nhà họ Chương, ai mà không biết, có thể được anh ta che chở, điều này không phải người nào cũng có thể làm được.
Thực tế, Tùy Mị và anh thuộc cùng một dạng người, điều kiện và hoàn cảnh sống không khác nhau lắm.
Tùy Mị trong lời nói ít nhiều cũng có ý ám chỉ, không biết Trì Uyên có nghe ra không.
Anh ấy chỉ cười, không nói gì.
Tùy Mị quay lại chủ đề với bản thân mình: “Cho nên tôi rất ghen tị với cô ấy, có thể được làm chính mình”.
Trì Uyên mỉm cười: “Có đôi khi không trốn tránh được, chỉ có thể từ từ thích ứng, hoặc nếu có thể, cô hãy học cách hưởng thụ đi”.
Tùy Mị mím môi, nhìn sàn nhảy, bây giờ đang phát ra một giai điệu mới, bên trong có tốp ba tốp năm người tụ tập với nhau.
Tùy Mị thở dài, rồi nói: “Đúng rồi, tôi đang cố gắng hưởng thụ, ngoài cách này ra, cũng chẳng có cách nào khác”.
Trước đây, cô cũng rất thích sự sắp đặt của gia đình, chẳng hạn như việc kết thông gia với nhà họ Trì.
Cuối cùng, kết quả hỏng bét.
Trì Uyên nghĩ một chút, nở nụ cười: “Nghĩ thoáng một chút sẽ tốt thôi.
Con người phải luôn hướng về phía trước”.
Tùy Mị gật đầu: “Đúng vậy, luôn hướng về phía trước”.
Trì Uyên và Tùy Mị ngồi ở đây một lúc, có một bài nhảy mà Tùy Mị rất thích, cô ta chủ động đứng lên: “Tôi rất thích bài này, anh có muốn nhảy nữa không”.
Trì Uyên đương nhiên là không thể từ chối, đứng lên nắm tay Tùy Mị đi vào sàn nhảy..
-----------
Chương 317
Cố Tư và Trì Cảnh dừng chân tại một ngôi đình nhỏ, bởi vì bên ngoài trời đã bắt đầu nổi gió.
Trì Cảnh đề nghị đến phòng tiếp đãi ở lầu hai, ở đó có phòng nghỉ.
Cố Tư nhìn xung quanh, Chương Tự Chi vẫn chưa tới, đoán chừng là bị ông cụ Chương quản giáo rồi.
Cô liền gật đầu.
Phòng tiếp đãi cách phòng tiệc không xa, từ phòng tiếp đãi khách đi qua sẽ đi ngang qua phòng tiệc.
Cố Tư cũng không có ý nhìn vào bên trong, chỉ là nhìn qua một lượt, tự dưng nhìn về phía sân nhảy bên kia.
Sân nhảy hiện giờ rất ít người qua lại, vì vậy cô có thể nhìn thấy rõ bóng dáng của Tùy Mị và Trì Uyên.
Hai người đứng sát vào nhau cùng nhảy những vũ điệu nóng bỏng, không biết bọn họ đang nói cái gì, tựa hồ cũng đang cười.
Cố Tư cũng cười, sau đó thu mắt lại cùng Trì Cảnh rời đi.
Bên trong phòng tiếp khách có mấy phòng nghỉ ngơi nhỏ, vài nơi có giường, vài nơi chỉ có sô pha.
Cố Tư đương nhiên đi vào gian phòng chỉ có ghế sô pha, bên trong có người phục vụ bưng hoa quả và nước trái cây đến.
Cố Tư đi vào ngồi xuống, dựa vào ghế sô pha, “Tiệc rượu bên kia có phải chưa kết thúc không, hình như ông cụ Chương được mời đi kính rượu”.
Trì Cảnh gật đầu, “Lúc tôi đi ra ngoài, bên đó vẫn còn ăn rất vui vẻ”.
Nói xong anh lấy điện thoại ra, hẳn là có tin tức đến.
Anh nhíu mày nhìn một chút, cũng không trả lời tin nhắn, chỉ cất điện thoại đi.
Cố Tư cười, “Có phải công ty lại xảy ra chuyện không, các anh cũng là thật mệt mỏi, ra ngoài một chuyến cũng không yên tĩnh”.
Trì Cảnh cong khóe miệng, “Cũng không phải không yên tĩnh”.
Nói xong câu này, Trì Cảnh còn nói, “Hôm nay bên truyền thông tương đối nhiều, thực sự không làm người khác thích nổi”.
Cố Tư ngây người, hiểu ra gần hết những lời này của Trì Cảnh, ít nhiều có chút nhắc đến ý của cô.
Cô mím môi, chỉ phụ họa một câu “Đúng vậy”.
Cũng không biết nói gì cho phải.
Chương Tự Chi một mực không tới, cũng không gọi một cuộc nào đến
Cố Tư và Trì Cảnh cùng nhau ở trong phòng nghỉ.
Hai người đều không thích ra ngoài đến những nơi ồn ào náo nhiệt, ở chỗ này cũng tự tại một chút.
Cố Tư không gọi là thân thiết với Trì Cảnh lắm, sau khi ly hôn với Trì UYên, số lần hai người ngồi một chỗ nói chuyện với nhau mới nhiều hơn.
Chẳng qua Trì Cảnh cho người ta cảm giác không tệ, cô cũng không có gì gọi là không tự nhiên.
Ngồi như vậy, mãi cho đến khi phòng tiệc có tiếng động.
Trì Cảnh nhìn đồng hồ, “Chắc bên đó đã bắt đầu rồi, chúng ta đi xem xem”.
Cố Tư ngược lại chỉ để ý đến khâu rút thưởng bắt đầu đứng dậy, “Được.”
Tiệc rượu bên kia đã kết thúc, hiện tại tất cả mọi người đều ở phòng tiệc, bên trong có cái sân khấu cỡ nhỏ, hiện tại có mấy nhà sư đang đứng trên đó.
Cụ bà nhà họ Nguyễn được dìu đi đến phía trên sân khấu.
Bà cụ tinh thần phấn chấn, mặt đầy ý cười.
Bên cạnh bà cụ bày biện cái hộp gỗ lớn.
Cố Tư vừa đi vào liền nhìn thấy bà cụ Trì, bà ấy đang đứng cạnh bà cụ nhà họ Nguyễn, trên mặt cũng đầy ý cười.
Hai người nắm tay nhau, xem ra tình cảm giữa bọn họ rất tốt.
Cố Tư đứng ở phía sau, xoay đầu nói với Trì Cảnh, “Hai người đó đúng là tri kỷ của nhau”.
“Đúng vậy”.
Trì Cảnh gật đầu, “Nghe nói đã thân với nhau từ bé, mặc dù hai người cách nhau mấy tuổi nhưng cũng không thể nào ngăn cản được tình bạn của hai người đó”.
Cố Tư liền cười, chỉ là cười chưa dứt, bên cạnh liền có người tới, “Nãy giờ cô đi đâu vậy?”
Người nói chuyện là Trì Uyên.
Cố Tư sững sờ, quay đầu nhìn anh một chút, trên mặt kia nửa nụ cười hay cái nháy mắt đều không có.
Cô không trả lời lại Trì Uyên, chỉ quay đầu nhìn sang hướng sân khấu bên kia.
Bà cụ nhà họ Nguyễn đọc lời chào mừng, nói rằng hôm nay đã mời sư thầy đức cao vọng trọng sư phụ đến đây, bên trong cái hộp này chính là quẻ bói, lát nữa trước khi rút quẻ, người được chọn sẽ đến lấy một quẻ.
Đại sư hôm nay ở đây, trực tiếp giải quẻ.
Cố Tư chưa từng nghe qua pháp hiệu của sư phụ này, nhưng bà lão vừa nói ra, mọi người bên cạnh đều phát ra âm thanh kinh ngạc.
Cố Tư cảm thấy tên tuổi của người sư phụ này hẳn là rất vang dội.
Công đoạn rất dễ hiểu, bên trên thiệp mời có số hiệu, dựa theo số hiệu phía trên mà tiến hành rút quẻ.
Cố Tư cũng có thiệp mời, là Chương Tự Chi cho cô.
Cô lật xem một lượt, đằng sau thiệp mời có một con số.
Cố Tư nhích đến gần Trì Cảnh, “Cho tôi nhìn với”.
Trì Cảnh lấy thiệp mời ra cho Cố Tư nhìn.
Trì Uyên đứng cạnh Cố Tư, lặng lẽ nhìn hai người bọn họ một chút.
Tùy Mị cũng lại gần, “A Uyên, cho em xem số của anh với”.
Trì Uyên căn bản không nhìn thiệp của mình, trực tiếp đưa cho Tùy Mị.
Bà cụ bên kia đã sớm mang những tờ giấy chứa những con số đặt vào bên trong quả cầu pha lê cỡ lớn.
Bà cụ Trì dìu bà cụ Nguyễn đi đến, đưa tay vào cái lỗ nhỏ, theo thứ tự lấy ra ba tờ giấy.
Bên kia, nhà họ Nguyễn đã bày ra phần thưởng.
Giải ba là một bộ tranh chữ, Cố Tư nhìn thoáng qua, xem không hiểu.
Giải nhì là một chiếc bình lưu ly, Cố Tư lại không biết thưởng thức.
Giải đặc biệt là một bộ đồ trang sức.
Không phải kim cương, mà là một bộ ngọc bích, xanh biên biếc, nhìn cũng không có đẹp lắm.
Bên kia có người trúng được giải ba, sau đó có người reo hò, nhanh chóng đi lên lãnh thưởng đọc lời chào mừng.
Sau đó là giải nhì, cũng y chang lần trước.
Cuối cùng là giải đặc biệt.
Cố Tư cầm thiệp mời của mình quạt gió, “Từ trước đến giờ tôi không có mệnh phú quý, đời này đều không có cách nào tay không bắt sói”.
Cơ hội phát tài duy nhất là dùng một năm hôn nhân, lại thêm một năm tủi nhục đổi lấy.
Trì Cảnh cười, “Việc này không thể cưỡng cầu, biết đâu lại trúng”.
Kết quả bà cụ cầm tờ giấy nhìn một chút, “Số hai mươi lăm, hôm nay chủ nhân của giải đặc biệt là số hai mươi lăm”.
Động tác quạt gió của Cố Tư chậm rãi ngừng lại, cô quay đầu nhìn Trì Cảnh, “Lúc nãy tôi nói với anh, tôi số bao nhiêu nhỉ?”
Trì Cảnh nhịn không được cười ra tiếng, “Cô nhìn xem, nói đâu trúng đó, là cô đó”.
Cố Tư đã lớn như vậy chưa bao giờ trúng thưởng lớn đến như thế, ngỡ mình đang mơ.
Cô nhìn xem trên giải đặc biệt được bày biện trên sân khấu, cái đồ chơi này cho cô, cô cũng không dám mang ra ngoài.
Thứ này không dễ nhìn chút nào.
Trì Cảnh đẩy Cố Tư một cái, Cố Tư liền mau chóng đi tới, “Là con, là con”.
Bà cụ Trì nhận thấy Cố Tư, lập tức có chút vui vẻ.
Cố Tư cầm thiệp mời lên sân khấu cho đối phương kiểm tra.
Bà cụ Trì liền cười, kéo tay Cố Tư, “Nha đầu này, vận khí thế mà tốt như vậy”.
Cố Tư cười cười, “Con cũng rất bất ngờ”.
Giới thiệu sơ giải đặc biệt một chút, là món đồ trang sức của phi tử nào đó trong cung thời gian trước, nghe nói giá trị rất cao.
Đây là món đồ mà bà cụ Nguyễn trân quý rất nhiều năm, vốn là muốn truyền lại cho con cháu, kết quả lần này liền nghĩ tiệc mừng thọ lần này làm một điềm tốt.
Trực tiếp mang phần thưởng đi xuống.
Cố Tư cười, sau đó học theo hai người nhận giải lúc trước nhắc lại một lần nữa.
Chỉ có điều, Cố Tư lãnh thưởng xong, người ta cũng không để cô lập tức xuống dưới.
Bà cụ nhà họ Nguyễn tới nắm Cố Tư tay, “Chúng ta sang bên này”.
Nói như vậy, cô đem phần thưởng lĩnh được trước đó đi đến cái rương lớn bên cạnh.
Trong rương là quẻ bói, chỉ có một cái lỗ nhỏ để tay vào
Mấy sư thầy đứng bên cạnh đang nhỏ giọng niệm kinh.
Lão thái thái nắm tay Cố Tư, “Con cho tay vào đi, không cần lựa, cầm lên là được rồi, biết chưa?”
Cố Tư nhìn sang bà cụ Nguyễn một chút, khoảng cách khá gần, cho dù đồng tử của bà cụ có chút vẩn đục, nhưng có thể nhìn ra bà cụ đang rất mong đợi và hy vọng đến nhường nào.
Cố Tư cúi đầu nhìn một chút, bên cạnh tăng nhân mở miệng, “Thí chủ, có thể rút thăm”.
Cố Tư liền cho tay vào.
-----
Chương 318
Tất cả quẻ bói đều được dựng thẳng, Cố Tư cho tay vào, sờ mó một lúc liền lấy ra.
Sư thầy ở bên cạnh trực tiếp nhận quẻ, đưa cho một vị tiểu sư phụ, tiểu sư phụ cầm quẻ bói, nhìn một lúc, sau đó ngẩng đầu nói với Cố Tư, “Thí chủ đang cầu điều gì?”
Cố Tư a một chút, cô đâu có cầu cái gì.
Chẳng qua nghĩ lại nghĩ, bà cụ nhà họ Nguyễn cứ một mực nắm chặt cánh tay kia của mình, quẻ bói này cũng không biết có phải là thay cho mong ước của bà cụ Nguyễn hay không.
Cho nên cô nói, “Thân thể khỏe mạnh, hoặc là gia tộc thịnh suy”.
Bà cụ Nguyễn tỏ ra rất yên tâm.
Tiểu sư phụ cầm quẻ bói, hướng về phía bên ngoài phòng tiếp khách mà bước.
Đại sư phụ đức cao vọng trọng kia cũng không có ở trong phòng tiếp đãi, ông ấy vẫn còn ở hậu viện.
Tiểu sư phụ cất kỹ quẻ bói, nhanh chóng đi đến phía hậu viện.
Một số người trong phòng tiếp đãi vây quanh hai người trúng thưởng ban nãy, nhìn xem phần thưởng của bọn họ, nói cái gì mà triều đại, là vật rất có giá trị.
Còn có một số người, chờ xem quẻ bói của Cố Tư như thế nào.
Cố Tư lại nhìn bộ trang sức đặc biệt kia.
Dây chuyền, vòng tai, vòng tay đều có.
.
ngôn tình sủng
Nhìn một lượt từ kiểu mẫu đến màu sắc, chắc là chỉ có thể đem về nhà cất kỹ, xanh như vậy, mang vào thật khó coi.
Bà cụ Nguyễn vẫn chưa buông tay Cố Tư, lôi kéo Cố Tư cùng bà cụ Trì nói chuyện.
Bà cụ Trì còn khen Cố Tư, nói cô từ trước đến nay đều có phúc khí.
Lời nói này, Cố Tư thật muốn cười, cô làm gì có phúc khí, chính cô còn không có cảm giác như vậy.
Cố Tư dành thời gian nhìn về phía Trì Uyên, Tùy Mị và Trì Uyên nhích lại gần nhau, không biết đang nói cái gì.
Tùy Mị cười có chút vui vẻ, còn đưa tay khoa tay một chút.
Trì Uyên mím môi gật gật đầu, biểu lộ có chút nghiêm túc.
Trì Uyên bên cạnh là Trì Cảnh, Trì Cảnh đang nhìn cô.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Cố Tư sững sờ, sau đấy liền cười.
Cô cười rất khẽ, nhưng dường như Trì Cảnh có chút vui vẻ, cứ khoa tay múa chân với cô.
Cố Tư cũng liền gật đầu ra hiệu một chút.
Trì Uyên ở bên cạnh, khóe mắt trông thấy động tác khoát tay của Trì Cảnh, lại xem xét, Cố Tư cách đó không xa đang mỉm cười gật đầu với Trì Cảnh.
Hai người cứ vậy liếc mắt đưa tình với nhau, còn không để ý đến người khác.
Trì Uyên nghiến răng, lông mày liền nhíu lại.
Cố Tư dời ánh mắt sang đối mặt với Trì Uyên, thái độ cô lập tức thay đổi, ánh mắt trong phút chốc xuất hiện vài tia khinh bỉ, coi thường.
Cũng mặc kệ Trì Uyên có nghe thấy hay không, Cố Tư còn hừ lạnh một tiếng.
Không để mọi người chờ lâu, tiểu sư phụ vừa rời đi lúc trước đã trở lại.
Người đó vừa đi vào, mọi người trong sảnh lập tức yên tĩnh trở lại.
Trì Uyên ở một bên nhìn chằm chằm Cố Tư trên sân khấu, Cố Tư lại như đang xem trò vui, thực sự khiến anh không biết phải làm sao.
Quẻ bói này, là người trúng thưởng thay nhà họ Nguyễn cầu phúc.
Nếu không, bà cụ nhà họ Nguyễn sao có thể đem những món đồ mà bản thân trân quý nhất ra làm phần thưởng chứ.
Trì Uyên trước đó đã nghe bà cụ Trì nói qua, công việc làm ăn gần đây của nhà họ Nguyễn có nảy sinh một số vấn đề, có khoảng thời gian bà cụ bị ốm nhẹ.
Đoán chừng là muốn mượn quẻ bói này để giải vận.
Người làm ăn đều mê tín, ngụ ý của quẻ bói tốt một chút còn dễ nói chuyện.
Nếu như quẻ xấu, chắc chắn sẽ khiến cô ấy rơi vào tình thế khó xử.
Tiểu sư phụ kia đi lên sân khấu, chắp tay với bà cụ.
Bà cụ mười phần cung kính đáp lễ, “A Di Đà Phật”.
Tiểu sư phụ trước tiên lấy quẻ bói ra, thanh âm chững chạc đàng hoàng, giọng nói không lớn, nhưng vì mọi người đều rất yên lặng cho nên ai cũng có thể nghe thấy được”.
Tiểu sư phụ nói, “Đây là quẻ Quan Âm linh quẻ tứ ngũ, thượng quẻ”.
Vừa nghe là Thượng quẻ, bà cụ Nguyễn liền cười, nói một câu Phật Tổ phù hộ.
Tiểu sư phụ giải quẻ, “Quẻ thả vì Nhân Tông gặp tiên, ôn nhu từ xưa thắng kiên cường, tích thiện chi môn đại cát xương, nếu là có người sở hữu quẻ này, tựa như đang khát lại được rượu ngon”.
Cố Tư nghe không hiểu, chỉ có thể chớp mắt nhìn mọi người xung quanh.
Khóe mắt cô nhìn thấy Trì Uyên và Trì Cảnh, lờ mờ cảm thấy trên mặt ai người họ đều là ý cười.
Điều này có nghĩa là, quẻ tượng rất tốt?
Bà cụ Nguyễn không biết là đã hiểu ra cái gì, nói mấy câu cảm tạ Phật Tổ.
Tiểu sư phụ đó chắp tay với bà cụ, sau đó mang chữ được đại sư phụ viết trước đó đưa cho bà cụ.
Sau đó dặn dò tăng nhân bên cạnh, mang cái hộp chứa quẻ bói đi.
Bà cụ Nguyễn rõ ràng rất vui vẻ, lúc này rốt cục cũng buông tay Cố Tư, bà cầm mảnh giấy của tiểu sư phụ đưa lúc nãy nhìn đi nhìn lại mấy lần, còn đi qua cho bà cụ Trì nhìn.
Bà cụ Trì xem hết mảnh giấy, liền nhìn sang Cố Tư, “Bà nói rồi, Tiểu Tư là người có phúc khí”.
Cố Tư ha ha một chút, “Có thể cho con xem một chút không?”
Bà cụ Nguyễn đem tờ giấy cho Cố Tư.
Mấy chữ này được viết trên mảnh giấy màu vàng, là chữ được viết bằng bút lông.
Đại sư phụ này xem ra chính là một người rất sâu sắc, nội hàm.
Mấy chữ ở trên giấy, căn cứ vào mặt chữ liền dễ dàng lý giải.
Cố Tư gật gật đầu, dường như quẻ tượng thật sự không tệ.
Lúc này bà cụ Nguyễn không cần người nào dìu bà cả, quay người nói xuống phía dưới, “Hậu viên bên kia có tiết mục giải trí, mọi người đi qua thỏa thích ăn uống, lễ vật đều chuẩn bị kỹ càng, mọi người hãy cứ thoải mái vui vẻ”.
Giọng nói so với lúc trước to hơn rất nhiều.
Mọi người bên cạnh đều đang nói chúc mừng, tựa như cái quẻ này giống như mong ước của bọn họ vậy.
Cố Tư quay đầu nhìn bà cụ Trì.
Bà cụ Trì cũng vui vẻ, gật đầu với Cố Tư.
Một lát sau Chương Tự Chi mới tới, người trong sảnh đã vơi đi một nửa, anh lảo đảo, rõ ràng đã uống rất nhiều.
Trì Uyên vội vàng kéo Chương Tự Chi, sợ cậu ta làm ra trò hề nào đó, “Uống nhiều rồi, mau tìm phòng nghỉ ngơi đi”.
Chương Tự Chi lớn giọng, “Cố Tiểu Tư đâu rồi?”
Trì Uyên thở ra một hơi dài, “Cố Tiểu Tư rất tốt, cậu đi nghỉ ngơi đi”.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn một chút, nhìn thấy bà cụ Nguyễn bên cạnh Cố Tư, anh chậc chậc hai lần, “Sao lại qua bên đó chứ?”
Anh không muốn qua đó, cũng biết hiện tại trạng thái của bản thân không tốt, rồi nghĩ nghĩ, liền cười hì hì với Trì Cảnh, “Cậu hai nhà họ Trì, tôi giao Cố Tư cho cậu chăm sóc một chút, tôi uống hơi nhiều, phải tìm một chỗ tỉnh rượu đã, tôi nghỉ ngơi một lát nữa sẽ tới”.
Trì Uyên chau mày, giao cho Trì Cảnh?
Chương Tự Chi làm sao yên tâm như vậy.
Tùy Mị bên cạnh lúc này mở miệng, “Cậu Chương cứ yên tâm đi, Cố tiểu thư không có chuyện gì đâu”.
Chương Tự Chi đảo mắt nhìn Tùy Mị một chút, có chút không vui vẻ.
Anh không thích Tùy Mị, biểu hiện quá rõ ràng.
Trì Cảnh ừm một tiếng, “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô Cố ”.
Trì Uyên đanh mặt lại giống Chương Tự Chi, cũng không che giấu sự buồn bực của bản thân nữa.
Trì Cảnh gọi người phục vụ bên cạnh tới dìu Chương Tự Chi đi đến phòng nghỉ tỉnh rượu.
Sau đó anh đi về phía Cố Tư.
Bà cụ Nguyễn đang tiếp những người đến chúc mừng, tinh thần so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.
Cố Tư đứng ở bên cạnh, tựa hồ có chút không biết làm thế nào.
Trì Cảnh đi qua, “Bà nội”.
Bà cụ Trì trông thấy Trì Cảnh, “A Cảnh à, mới vừa rồi bà còn tìm con, không nhìn thấy con đâu”.
Trì Cảnh a một chút, “Con và Cố Tư ở trong phòng nghỉ của phòng tiếp khách, ở đây nhiều người quá, con cũng không muốn ồn ào thêm”.
Bà cụ Trì sững sờ, Trì Uyên theo phía sau cũng sững sờ.
Bà cụ Trì quay đầu nhìn Cố Tư, “Con và A Cảnh ở cùng một chỗ sao?”
Cố Tư gật đầu, “Đúng vậy, chỗ này náo nhiệt quá, chúng con ở trong phòng nghỉ ngơi một chút”.
Trì Uyên cười ha ha, thanh âm lại rất lạnh lùng, “Bảo sao không tìm được cô, hóa ra là trốn đi”.
------
Chương 319
Cố Tư nhíu mày, cô không thích câu nói đi trốn này của Trì Uyên.
Có gì phải trốn tránh chứ?
Cô khịt mũi: “Anh tìm tôi làm gì? Không phải anh chơi rất vui vẻ sao?”
Tùy Mị chậm rãi đi tới, chào hỏi bà cụ nhà họ Nguyễn và bà cụ nhà họ Trì.
Dường như cô ta không biết mọi người đang nói chuyện gì, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi ở trên sàn nhảy, A Uyên rất tò mò, không biết giải thưởng này là gì, lúc nảy nhìn thấy, quả thực khiến người ta mở mang tầm mắt.
Bà cụ Nguyễn thật là hào phóng!”
Bà cụ Trì nhìn Tùy Mị, không thể nói là không thích, nhưng bà cảm thấy trước đây mọi chuyện đã như vậy rồi.
Về sau, nhà họ Tùy và nhà họ Trì sẽ không thể kết thông gia được nữa.
Trì Uyên và Tùy Mị có một số tin đồn không hay, bất kể thế nào, cả hai đều nên tránh để bị nghi ngờ.
Vì vậy, bây giờ, Trì Uyên và Tùy Mị hơi thân thiết một chút, bà cảm thấy rất không vui.
Bà cụ Nguyễn nhìn bộ trang sức, không hề tỏ ra không nở: “Thứ này à, ta đã cất giữ cả nửa đời người rồi.
Ta cảm thấy, ở trong tay ta thật là bỏ phí nó.
Nếu đem ra sớm một chút, người trẻ tuổi còn có thể mang.
Dù gì cũng tốt hơn so với để ta cất nó ở đáy hộp.
Cố Tư không biết nên biểu hiện thế nào mới tốt.
Món đồ trang sức này có lẽ thật sự rất đắt, nhưng cũng không dễ nhìn.
Cô chắc chắn sẽ không mang nó ra ngoài.
Nói xong, bà cụ Nguyễn đi tới, nắm lấy tay Cố Tư: “Mấy ngày trước, cao tăng có nói, hôm nay bốc quẻ, nếu trên quẻ có một ký tự, xem như ta gặp được quý nhân.
Cố Tiểu Tư, con chắc chắn là quý nhân của ta”.
Cố Tư bị lời nói này làm giật mình: “Không, không, không! Con chỉ tiện tay rút đại một quẻ, quẻ tượng này tốt, có thể là do số mệnh nhà họ Nguyễn tốt, không liên quan gì đến con”.
Lời khiêm tốn này của Cố Tư rất dễ nghe.
Trì Uyên nhìn Cố Tư chằm chằm, sau khi ly hôn, cô gái này đột nhiên giống như rất hiểu biết, miệng mồm so với trước đây khéo léo hơn nhiều.
Bà cụ Nguyễn tỉ mỉ nhìn Cố Tư, thật sự càng nhìn càng thích.
Chỉ có Cố Tư bị nhìn đến toàn thân nổi hết da gà.
Từ trước đến nay, bà cụ Nguyễn không xem tin tức trên mạng, ở cái tuổi này, đối với những tin đồn nhảm cũng không còn hứng thú.
Hơn nữa, trong khoảng thoài gian này, sức khỏe của bà cụ cũng không tốt lắm, công ty cũng gặp một số rắc rối, bà cụ lại càng không quan tâm chuyện bên ngoài.
Vì vậy cũng không biết những chuyện kia của Trì Uyên.
Bà cụ Nguyễn nhìn Cố Tư mấy giây, rồi trực tiếp hỏi: “Cố Tư này con có bạn trai chưa?”
Cố Tư sửng sốt, không kịp nhận ra ý tứ của bà cụ Nguyễn.
Nên nói thế nào đây? Sao lại nhắc đến chủ đề này rồi!
Bà cụ Trì hơi khó xử.
Lúc trước khi Trì Uyên kết hôn, thực sự bà cụ Nguyễn có tham dự.
Đoán chừng đã quên đi dấp dáng của Cố Tư
Không xem tin tức, không nghe ngóng chuyện trên mạng, đương nhiên bây giờ cũng không biết thân phận của Cố Tư.
Cố Tư há miệng, khóe mắt vừa vặn trông thấy Trì Uyên đang nhìn cô.
Vì vậy liền bật ra lời nói: “Có rồi!”
Bà cụ Nguyễn sửng sốt, tràn đầy thất vọng: “Có rồi?”
Trì Uyên ở bên cạnh cũng sửng sốt, sắc mặt không được tốt lắm, không nghĩ ngợi gì hỏi tới: “Có rồi sao? Là ai?”
Cố Tư cười ha ha: “Là có người mình thích!”
Cô mới ly hôn không bao lâu, chắc chắn không thể có bạn trai, sẽ không thể giải thích rõ ràng về mặt thời gian.
Cơ bắp của Trì Uyên căng lên, Cố Tư lại có chút vui vẻ.
Cố Tư nói tiếp: “Có thích một người, đối với con rất tốt.
Con còn chưa dám thổ lộ với đối phương”.
Bà cụ Nguyễn chậm rãi gật đầu: “Cũng đúng! Cũng đúng! Ở tuổi này, có người mình thích cũng là chuyện bình thường”.
Dường như bà cụ có chút tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, một cô gái tốt như vậy! Ta còn muốn cùng với con, có thể có cái gọi là duyên phận kia nữa”.
Cố Tư sửng sốt, nhanh chóng khoát tay: “Là do con, tại con không có may mắn đó”.
Bà cụ Nguyễn thở dài: “Được rồi, không thể trở thành người một nhà cũng không sao.
Đến, đến, đến, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi”.
Bà cụ Nguyễn tuổi cũng không nhỏ, đứng lâu như vậy cũng không phải dễ dàng.
Bà cụ Trì nắm lấy tay bà cụ: “Chị Nguyễn, đi thôi, chúng ta qua kia ngồi một lát”
Cách đó không xa có một dáy ghế sofa.
Vài người đỡ hai bà cụ đi đến ghế sofa bên kia ngồi xuống.
Trì Uyên bước vài bước đến bên cạnh Cố Tư, nhỏ giọng hỏi: “Em thích ai?”
Cố Tư nhìn anh khó hiểu: “Dù sao cũng không phải là anh.
Anh quan tâm nhiều vậy làm gi!”
Nói xong cô nghiêng người, chuyển qua phía bên kia của Trì Cảnh, nói với Trì Cảnh: “Vừa rồi anh nhìn thấy bộ trang sức, có thấy đẹp không? Với một bộ trang sức như thế, chắc là phải chọn quần áo và trang điểm thật đặc biệt.
Tôi cảm giác tôi không thể tạo ra hiệu ứng đó, tôi đeo lên, chắc chắn sẽ nhìn giống đồ giả”.
Trì Cảnh bật cười thành tiếng: “Không đâu! Cô phải tự tin vào bản thân chứ!”
Trì Uyên nhìn Cố Tư và Trì Cảnh, ánh mắt ngày càng lạnh đi.
Chương Tử Chi đang ngủ thì bị đánh thức.
Anh ta ngồi dậy mắng chửi, nghe điện thoại với giọng điệu không tốt lắm: “Có chuyện gì vậy? Không thấy tôi đang ngủ sao? Gọi có chuyện gì?”
Là điện thoại của cấp dưới gọi đến, nói là câu lạc bộ lại bị người ta báo cáo, hiện tại cảnh sát đang kiểm tra.
Chương Tử Chi nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng trên giường: “Mẹ kiếp! Bà vợ nhỏ của Ninh Bang, khẳng định là muốn chết”.
Nói xong, anh ta mở mắt ra, xuống giường: “Bây giờ tôi sẽ tới đó ngay”
Anh ta lảo đảo đi ra khỏi phòng khách, đôi mắt đỏ hoe.
Nhân viên phục vụ đi tới, thấy Chương Tử Chi như vậy, nhanh chóng hỏi anh ta có cần gì giúp không.
Chương Tử Chi dựa vào tường một lúc lâu mới nhớ ra mình đang ở đâu: “Giúp tôi tìm một người tên Cố Tư.
Tôi muốn gặp Cố Tư”.
Nhân viên phục vụ biết Cố Tư là ai.
Là người đã giúp bà cụ Nguyễn rút một quẻ bói, quẻ tượng lại tốt như vậy, danh tiếng của cô cũng nhanh chóng vang xa.
Người phục vụ vội vàng đến bên cạnh bà cụ Nguyễn.
Bà cụ Nguyễn vẫn còn đang nắm tay Cố Tư khen ngợi, nói quá đến mức khiến Cố Tư hết sức xấu hổ.
Người phục vụ kia đi tới, nói là Chương Tử Chi đang tìm cô.
Cố Tư cảm thấy như gặp được cứu tinh, liền nói với bà cụ Nguyễn: “Là bạn của con, đã uống hơi nhiều, con phải đi xem một chút”.
Bà cụ Nguyễn gật đầu, còn có chút không nở: “Được rồi, đi đi!”
Trì Uyên đứng lên: “Tôi đi cùng em!”
Cố Tư chưa kịp nói gì, Trì Uyên đã kéo tay cô bước ra ngoài.
Hành động của anh hơi nhanh, không riêng Cố Tư không kịp phản ứng, ngay cả Tùy Mị, lúc đầu cũng nghĩ sẽ đi theo.
Kết quả, còn chưa kịp nói ra, Trì Uyên đã kéo Cố Tư rời đi.
Tùy Mị mím môi, thở ra một hơi, cảm thấy hôm nay cũng không phải không thu hoạch được gì.
Ít nhất nói ra một chút khổ sở, thái độ của Trì Uyên đối với cô ta tốt hơn trước rất nhiều.
Sau khi ra khỏi sảnh tiệc, Trì Uyên buông Cố Tư ra: “Lúc nảy còn chưa nói xong, nói cho tôi biết, người em thích là ai?”
Cố Tư “xí” một tiếng: “Liên quan gì tới anh!”
Giọng của Trì Uyên vẫn bình thản: “Tò mò, muốn biết!”
Cố Tư mím môi, muốn biết thì cô liền phải nói sao? Buồn cười!
Trì Uyên đợi một lúc, không có được câu trả lời của Cố Tư, nên thử hỏi: “Là Trì Cảnh sao?”
Cố Tư đột nhiên quay lại nhìn anh: “Anh bị bệnh à? Bị bệnh thì đi khám bệnh đi, đừng đi kiếm chuyện với người khác”
Trì Uyên chậm rãi gật đầu: “Không phải Trì Cảnh! Vậy là Ninh Tôn?”
Không có khả năng là Chương Tử Chi!
Cố Tư tiến lên hai bước, “ừ” một tiếng: “Đúng! Là Ninh Tôn, trừ anh ta ra thì còn có người nào khác?”