Yêu Lại Từ Đầu

Chương 220: Anh Không Quan Tâm Những Điều Này






Đợi khi rửa rau xong, hai người đàn ông từ phòng bếp đi ra.

Trong bếp còn mình Cố Tư bận rộn.

Bộ dáng Chương Tự Chi như thể đang ở trên địa bàn của mình, chào Ninh Tôn đang đứng ở phòng khách rồi ngồi xuống.
Anh ta còn không biết xấu hổ hỏi: “Anh muốn uống trà gì, vừa nảy tôi thấy có trà lài trong bếp, anh uống không, tôi đi pha hai ly.”
Thật giống như bộ dáng không khách sao của Tử Thư.

Ninh Tôn cũng không xem mình là người ngoài: “Được.”
Chương Tự Chi loạng choạng đi vào nhà bếp.
Trì Uyên đi qua, ngồi xuống đối diện Ninh Tôn, nhẹ nhàng quét qua anh ta, sau đó mở miệng: “Nghe nói chiếc nhẫn trên tay a Tư, là anh trả tiền, bao nhiêu, bây giờ tôi trả lại anh.”
Ninh Tôn cũng không ngạc nhiên khi nghe những lời Trì Uyên nói như vậy, anh ta cười, nói những lời hơi mơ hồ: “Ngài Trì sợ là đã hiểu lầm rồi, chiếc nhẫn là do tôi cho Cố Tư, lẽ nào cô ấy không nói với anh, tôi tại sao lại tặng nhẫn cho cô ấy?”
Biểu cảm Trì Uyên hơi lạnh lùng: “Cậu hai Ninh gia muốn nói cái gì?”
Ninh Tôn nhìn về phía phòng bếp, Chương Tự Chi không biết hứng thú chuyện gì, mà nhảy dựng lên quanh Cố Tư.

Đã một hồi lâu cũng chưa quay lại.

Thế là anh ta liền mở miệng: “Tôi biết hai người cũng đã ly hôn, Cố Tư có nói với tôi, hai người bây giờ, chẳng qua là vì xoa dịu dư luận bên ngoài, mới làm dáng vẻ giả dối như vậy.”
Sắc mặt Trì Uyên lạnh đi hoàn toàn: “Cô ấy nói với anh tất cả mọi thứ.”
Ninh Tôn mỉm cười, khóe mắt và lông mày mang vẻ thân mậ không che giấu: “Cố Tư từ trước giờ chưa bao giờ coi thường thân phận của tôi, điều này có thể cho thấy, cô ấy và ngài Trì đây, quả thực không giống nhau.”
Trì Uyên hiểu ý Ninh Tôn, Cố Tư cái gì cũng nói cho Ninh Tôn, đương nhiên cô cũng sẽ nói chuyện thân phân của cô không được hoan nghênh ở nhà họ Trì.

Nhà họ Trì ghét bỏ thân phận của Cố Tư, những Cố Tư trước giờ không để ý đến thân phận của người khác.

Theo quan điểm này, giá trị của hai người là không giống nhau.


Trì Uyên bĩu môi, vài giây sau mới mỉm cười: “ Cậu hai Ninh gia dường như rất có tự tin với bản thân, đây cũng là chuyện tốt, hi vọng sự tự tin của Ninh thiếu gia sẽ mãi luôn duy trì.”
Anh nói xong liền đứng dậy, đi về phía nhà bếp.

Bên kia Chương Tự Chi đã pha trà xong, đang bưng ra ngoài.

Anh ta nghĩ Trì Uyên đi qua giúp đỡ, cười ha ha nói: “ Ly này là cho anh, Cố Tư nói anh rất lắm chuyện, ly cũng phải là loại chuyên dùng, nào, cho anh.”
Trì Uyên không nhận, anh đi thẳng về phía Cố Tư.

Cố Tư vẫn đang xào rau, một cách chỉn chu.

Trì Uyên đi tới, anh trực tiếp ôm eo Cố Tư từ phía sau và ôm cô vào lòng.

Chương Tự Chi bên kia nhìn thấy, nghiến răn nghiến lợi: “Lại nữa lại nữa, còn chưa xong đúng không, không muốn cho chúng tôi ăn cơm ở đây thì nói.”
Anh ta tức giận đùng đùng quay người đi ra phòng khách.

Ninh Tôn đương nhiên cũng nghe thấy động tĩnh bên phía nhà bếp, nhưng trên mặt anh ta không có biểu cảm gì thêm.

Cố Tư rõ ràng là bị dọa cho giật mình, quay lại trừng mắt nhìn Trì Uyên, cô hạ giọng nói: “Anh làm gì vậy?”
Trì Uyên nhìn Cố Tư chằm chằm, hơi nhăn mặt, một câu cũng không nói.

Cố Tư ngọ ngoạy: “ Anh ra ngoài đi, tôi đang xào rau, ở đây có mùi khói dầu.”
Trì Uyên đưa tay, từ từ chạm măt Cố Tư, giọng điệu nhẹ nhàng: “Không sao.”
Cố Tư không biết Trì Uyên là đang hút loại thuốc điên rồ nào, nhưng cũng không dám động đậy quá nhiều.

Mặc dù Ninh Tôn đã biết tất cả những chuyện giữa cô và Trì Uyên.

Nhưng con khỉ bên ngoài không biết.

Cô bây giờ phải giả bộ.

Cố Tư đưa mắt ra hiệu cho Trì Uyên: “Anh có cần diễn trước mặt Chương Tự Chi không, sắp xong rôi.”
Trì Uyên từ từ cầm cằm Cố Tư: “ Tắt bếp.”
Cố Tư không biết Trì Uyên là đang làm loạn gì, nghĩ nghĩ rồi cũng tắt bếp.

Lửa trên bếp vừa tắt, Trì Uyên đột nhiên mạnh mẽ xoay người Cố Tư lại.

Cố Tư chưa nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, Trì Uyên liền cúi người hôn.

Động tác của anh hơi thô bạo, hôn hơi mạnh mẽ.

Đồng thời hai tay anh véo vào cánh tay của Cố Tư, khiến cô không thể chống cự.

Mắt Cố Tư trợn tròn, ư ư hai tiếng.


Chương Tự Chương trong phòng khách hét lên.

Anh ta một tay che mắt mình, một tay che mắt Ninh Tôn: “Đừng nhìn đừng nhìn, trẻ em không phù hợp, sẽ dạy hư chúng ta.”
Ninh Tôn tránh một chút, ánh mắt rời về phía phòng bếp.

Mỹ nam mỹ nữ thực sự là rất quyến rũ.

Anh không nhẹ không nặng khịt mũi: “Đây là thẹn quá hóa giận sao?”
Chương Tự Chi không biết Ninh Tôn là nói Trì Uyên, còn tưởng là đang nói mình, anh ta quay lưng về phòng bếp, tức giận dậm chân nói: “Đúng vậy, tôi là thẹn quá hóa giận, Trì Uyên cái tên này, lấy một người phụ nữ để kích thích chúng ta như vậy, quả thực là không tưởng tượng nổi.”
Ninh Tôn không nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm, rồi đưa ánh mắt ra trong sân.

Cố Tư trong bếp không thể đẩy Trì Uyên ra, cuối cùng nhanh chóng giẫm vào chân Trì Uyên.

Trì Uyên một chút cũng không để ý, cuối cùng cắn một cái vào môi Cố Tư rồi mới buông ra.

Cố Tư cẩn thận nhìn về phía phòng khách: “Anh làm gì vậy, anh là bị điên à, trong nhà vẫn có người.”
Trì Uyên đưa tay, nhẹ nhàng lau môi Cố Tư: “Là điên rồi.”
Trên mặt anh mang theo một nụ cười hơi mỉa mai.

Không phải là với Cố Tư.

Mà là với chính mình.

Anh giúp Cố Tư sửa lại tóc: “Diễn kịch phải diễn cho đầy đủ, đừng quên thỏa thuận giwuax hai chúng ta.”
Cố Tư bĩu môi, đây là ở trong nhà, còn cần phải diễn kịch sao.

Thỏa thuận kia không phải nói là trước mắt người ngoài sao, bây giờ bất cứ khi nào có người, liền phải diễn à?
Phí biễu diễn của cô, càng ngày càng không có giá trị?
Trì Uyên đứng trong phòng bếp một hồi mới đi ra.


Anh nhìn thấy đầu tiên là Ninh Tôn.

Ninh Tôn dựa vào sofa, không nhìn anh.

Ngược lại Chương Tự Chi thấy anh đi ra, tức giận chỉ vào Trì Uyên: “Anh đợi đi, anh đợi tôi tìm một người phụ nữ qua đây, ai mà không biết hôn, Tiêu gia tôi chỉ cần muốn tìm, rất nhiêu người đợi tôi chọn.”
Trì Uyên nhếch mép cười, đi qua ngồi xuống bên cạnh: “Anh tìm phụ nữ hay không, liên quan gì với tôi.”
Chương Tự Chi nghẹn lời, chớp mắt, nói vậy dường như cũng đúng.

Anh là cùng một người phụ nữ trước mặt lên giường, dường như cũng không có quan hệ gì với Trì Uyên.

Trì Uyên không phải là không có phụ nữ, ghen tị với mình để làm gì.

Nhận thức này khiến Chương Tự Chi có chút đau đầu, anh ta đi qua ôm lấy cánh tay Ninh Tôn: “A Tôn, tôi bị tổn thương rồi, lần này xuyên thấu tim, cảm giác nhất thời không thể hồi phục, tôi phải làm sao đây?”
Ninh tôn qua một hồi mới chuyển ánh mắt, giọng anh rất bình thản: “Anh muốn anh ta không thoải mái, thì hãy tìm người mà anh để quan tâm.”
Chương Tự Chi ngây người, ngước nhìn Ninh Tôn, xí một cái: “Người anh ta quan tâm, cũng chính là Cố tiểu Tư kia, tôi còn có thể làm gì nữa, tôi cũng không thể tìm Cố Tư nha, tôi không muốn vào cung làm vợ lẽ đâu.”
Câu này của Ninh Tôn, thực sự là để Trì Uyên nghe, Trì Uyên biết.

Anh không muốn cười, đưa tay lên lau môi mình, ý tứ rõ ràng.

Ninh Tôn nhìn chằm chằm Trì Uyên, ánh mắt cũng không nóng không lạnh.

Anh thực sự không quan tâm đến những điều này.

- ---------------------------.