Yêu Lại Từ Đầu

Chương 1238: 1238: Chương 1222






Sau về tới khách sạn, Ninh Tôn muốn đi tắm rửa sạch sẽ, cho nên không nói được thêm mấy câu thì đã cúp máy.

Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, sau đó cảm thán một câu, “Ai ai cũng nói làm người nổi tiếng thật tốt, nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy, cuộc sống của họ tràn ngập trong hiểm nguy, trước đây con còn tưởng rằng chỉ có nghệ sỹ nữ mới dễ gặp phải nguy hiểm thôi, xem ra hiện tại ngay cả nghệ sĩ nam cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt mới được, nói không chừng đã bị người khác theo dõi từ lúc nào không hay.”
Không biết trong đầu mẹ Ninh suy nghĩ điều gì, đột nhiên lên tiếng, “Chỉ có những người phụ nữ già cả như mẹ mới gần như mất đi sự chú ý của mọi người, bây giờ đa phần bọn họ đều chỉ tập trung vào những người trẻ tuổi, bất kể nam hay nữ, có lẽ những người phụ nữ lớn tuổi như mẹ xem ra là ngày càng bị đào thải khỏi cái giới này.”
Hứa Thanh Du ngẩng đầu nhìn mẹ Ninh, không nhịn được cười, đặt đôi đũa xuống.

Mẹ Ninh suy nghĩ một hồi rồi nở nụ cười, bà nói, “Những chuyện mẹ nói đều là sự thật đấy, bây giờ chẳng có ai yêu thích mẹ cả.”
Hứa Thanh Du nhịn cười, “Không đâu, chỉ là giới giải trí này quá hỗn loạn và phức tạp thôi, lại còn có rất nhiều cô gái xinh đẹp trẻ tuổi nữa, đương nhiên bọn họ sẽ chú ý đến các cô ấy hơn thôi, nhưng nếu như không tính trong làng giải trí nữa, vậy thì mẹ vẫn là người vô cùng có sức hút đấy ạ.”
Mẹ Ninh nói, “Vậy xem ra mẹ phải thoát khỏi nơi ấy rồi đúng không, trong giới giải trí không còn chốn dung thân cho mẹ nữa rồi.”
Bà càng nói Hứa Thanh Du càng buồn cười, cuối cùng chỉ đành dừng nói chuyện để cười, ngay cả cơm cũng không ăn được tiếp.

Hai người chậm rãi dùng bữa tối, sau đó Hứa Thanh Du hỏi thăm một chút về lịch trình sắp tới của mẹ Ninh.

Mẹ Ninh nói rằng bà vừa mới nhận hai bộ phim truyền hình, đều là những vai nhỏ, nhưng ít nhất bà còn có cơ hội lộ mặt, sau đó bà còn nhận hát thêm cả hai bài nhạc phim nữa.

Dứt lời, giọng nói mẹ Ninh không giấu được sự xúc động, “Chính vì vậy chúng ta không nên cố chấp nghĩ đến những thứ tồi tệ, nhìn kỹ lại những thứ mình đã đạt được, mới cảm thấy cuộc sống này vẫn còn rất tốt.”
Hứa Thanh Du có phần đau lòng cho bà, “Cũng đúng, chúng ta phải nghĩ đến những điều tích cực trước, có vậy thì mới có thêm động lực để sống tiếp.”
Sau khi hai người ăn cơm xong, Hứa Thanh Du lấy chiếc váy ra ủi sơ qua rồi treo lên.


Cô đứng trước tủ quần áo, ôm cánh tay nhì chiếc váy được treo ngay ngắn trong tủ, có thể nhận được sự khen ngợi của Quách Châu, cô cảm thấy đây đã là thành tích khiến cô hài lòng nhất trong khoảng thời gian gần đây.

Qua một lúc, Hứa Thanh Du lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, gửi sang cho Ninh Tôn, còn gửi thêm một cái icon biểu cảm mặt cười đắc chí.

Rất nhanh Ninh Tôn đã trả lời tin nhắn của cô, tỏ vẻ không hiểu.

Hứa Thanh Du gửi tin nhắn thoại cho anh, “Chiếc váy này là do em làm đấy, cô Quách bảo ngày mai em hãy mặc nó đi làm, xem thử phản hồi của mọi người ra sao.”
Trong nháy mắt, Ninh Tôn đã hồi đáp bằng một tin nhắn thoại, “Chẳng phải trước đây em đã từng nói rằng sẽ may quần áo cho anh sao? Thế vậy mà bây giờ em lại may váy cho em?”
Hứa Thanh Du vừa nghe thấy anh nói như vậy, lập tức nở nụ cười, cô đóng cửa tủ quần áo lại, xoay người trở về giường, sau khi ngồi xuống thì gọi video cho Ninh Tôn.

Ninh Tôn đã nằm trên giường, trông có vẻ như mới tắm rửa xong, mặt mày vô cùng sạch sẽ.

Hứa Thanh Du nhìn anh như thế này, trong lòng không khỏi rung động, mặc dù hai người có thể tính như một cặp vợ chồng già rồi, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy xao xuyến khi đứng trước Ninh Tôn.

Cô nhìn khuôn mặt của Ninh Tôn trên màn hình, nói, “Quan trọng là bây giờ em vẫn chưa nghĩ ra sẽ thiết kế cho anh một bộ trang phục như thế nào, không biết phong cách nào mới khiến anh hài lòng đây.”
Ninh Tôn khẽ ồ, trở người, toát ra sự lười nhác đầy quyến rũ, “Chỉ cần là do em thiết kế, anh đều rất hài lòng.”
Khoé môi của Hứa Thanh Du giương lên, cô chậm rãi nằm xuống, trông hai người bây giờ cực kì giống những đôi tình nhân trẻ khi Hứa Thanh Du còn đi học, nằm ở trong phòng ký túc xá, nửa đêm gọi điện nấu cháo điện thoại với nhau.


Cô còn nhớ rất rõ, khi ấy, tất cả những bạn nữ cùng phòng với cô đều có bạn trai, hầu như tối nào cũng sẽ nằm trong ổ chăn như thế này, trùm mềm thủ thỉ đầy ngọt ngào với bạn trai.

Lúc đó cô không có bạn trai, nhưng ngay cả khi ấy Tần Niên cũng có bạn trai, chỉ là mối quan hệ ấy kéo dài không lâu, kết cuộc vẫn là chia tay.

Nói thật thì trong lòng cô đã từng rất ghen tỵ với điều đó, ai mà lại không muốn có một cuộc tình ngọt ngào đâu chứ.

Bây giờ cô cảm thấy giống như mọi nuối tiếc trước kia của bản thân đều đã được đền bù, giọng nói cũng vô thức dịu dàng hơn, “Anh quay phim có bận lắm không, khi nào có thời gian em sẽ đến thăm anh nhé.”
Thực ra, cô nhớ trước đây Ninh Tôn đã từng nói rằng khi nào anh rảnh anh sẽ đến công ty đón cô tan làm.

Ninh Du do dự một lúc mới nói, “Vậy để ngày mai anh xem lại lịch trình làm việc đã, dạo gần đây quá trình quay phim đang được đẩy nhanh tốc độ thế nên thật sự rất bận.”
Thú thật thì anh không muốn Hứa Thanh Du phải chạy tới chạy lui, suy cho cùng, địa điểm quay phim cách nơi bọn họ ở có hơi xa, anh sẽ xót Hứa Thanh Du, đi một chuyến như vậy rất cực khổ.

Hứa Thanh Du khẽ ừ, “Được, vậy khi nào anh rảnh thì anh nói cho em biết trước nhé.”
Ninh Tôn đáp được, ngẫm nghĩ rồi nói, “Đợi sau khi quay phim xong, anh muốn dẫn em đến thăm nhóc con nhà Tự Chi.”
Anh vừa nhắc đến chuyện này, Hứa Thanh Du lập tức nhớ ra, “Đúng rồi, cô Lương đã sinh rồi, chúng ta nên đến đó thăm một chuyến.”
Cô thật sự rất tò mò, không biết bé con của Lương Ninh Như rốt cuộc trông như thế nào nhỉ, trước đây khi gặp bé con của Cố Tư, trái tim cô như mềm nhũn, nếu như có thể gặp được một bé con còn nhỏ hơn, e là trong lòng cô sẽ tan ra thành nước mất.


Nói đến vấn đề này, Ninh Tôn rất tự giác đẩy nó vào người mình, “Đi gặp cậu ta học hỏi một chút kinh nghiệm, đợi sau này chúng ta có con rồi sẽ không bị luống cuống tay chân.”
Hứa Thanh Du nhướng môi, nét mặt tươi cười không thể che giấu, chủ yếu là cô đang tưởng tượng, không biết nhan sắc của đứa trẻ dưới sự kết hợp của cô và Ninh Tôn trong sẽ như thế nào nhỉ.

Có lẽ sẽ không tồi, tuy rằng Hứa Thanh Du không dám khẳng định rằng mình rất đẹp, nhưng dù sao đi nữa cô cũng xem như thanh tú, với bộ gen thế này, con cái của hai người tuyệt đối sẽ không đến nỗi nào.

Huống chi còn có gen của Ninh Tôn ở trong đó.

Hai người trò chuyện tâm tình được một lát thì điện thoại của Hứa Thanh Du rung lên.

Đồng thời trên góc màn hình hiện lên thông báo của WeChat, cho biết rằng có tin nhắn được gửi đến.

Hứa Thanh Du thoát ra khỏi giao diện cuộc gọi, sau đó kiểm tra tin nhắn vừa mới nhận được trong WeChat, là do Tống Kình Vũ gửi đến.

Tống Kình Vũ hỏi cô đã ngủ hay chưa?
Hứa Thanh Du không trả lời tin nhắn của anh ta, cũng không muốn trả lời, cho dù Tống Kình Vũ có nói gì đi nữa thì thú thật, cô không muốn nghe.

Cô trò chuyện với Ninh Tôn thêm một lúc nữa, đợi gần đến giờ đi ngủ, hai người mới cúp máy.

Hứa Thanh Du đặt điện thoại sang một bên, tắt đèn, trở mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Thành thật mà nói thì lúc Hứa Thanh Du chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cô có nghe được tiếng thông báo của điện thoại thêm hai lần nữa, chắc là lại có tin nhắn gửi đến, nhưng Hứa Thanh Du lười không muốn xem, cho dù có là ai gửi đi nữa, thì bây giờ cô cũng không muốn quan tâm.

Cô nhắm mắt lại chưa được bao lâu thì đã đi vào trong mộng.

Đêm nay giấc ngủ của cô rất ngon, đợi đến ngày hôm sau thức dậy, sắc trời bên ngoài đã hừng sáng, bây giờ vẫn chưa muộn, Hứa Thanh Du lười nhác nằm lười ở trên giường thêm một chút nữa, vươn tay lấy điện thoại.

Ngày hôm qua Tống Kình Vũ gửi tin nhắn cho cô, nói rằng muốn hẹn cô ăn cơm trưa.

Lông mày Hứa Thanh Du khẽ chau lại, không hiểu Tống Kình Vũ có ý gì.

Giữa tin nhắn đầu tiên với tin nhắn hẹn cô ăn cơm trưa cách nhau một khoảng thời gian rất dài, có lẽ anh ta phải do dự lâu lắm mới quyết định gửi đi.

Hứa Thanh Du nằm một lúc rồi mới trả lời tin nhắn của Tống Kình Vũ, cô nói rằng hôm qua cô ngủ sớm, không thấy tin nhắn của anh, sau đó còn hỏi Tống Kình Vũ có chuyện gì không.

Chưa được mấy giây, Tống Kình Vũ đã trả lời, anh ta nói trưa nay Viên Sơ hẹn anh, nhưng anh ta không muốn một mình ăn dùng bữa với cô ta, thế nên mới gọi Hứa Thanh Du.

Không hiểu vì sao, đột nhiên Hứa Thanh Du lại có cảm giác đồng bệnh tương liên với Tống Kình Vũ, ở mức độ nào đó, tình huống mà hai người bọn họ phải đối mặt thật sự rất giống nhau.

Chính vì vậy nên cô không từ chối, nhanh chóng đồng ý..