Yêu Lại Từ Đầu

Chương 1193: 1193: Chương 1177






Buổi chiều ngày mai, mẹ Ninh còn có chuyện.

Lúc trưa, bà tỉnh dậy, vốn dĩ Hứa Thanh Du còn đang ngủ thì lại nghe thấy có động tĩnh ở bên ngoài nên cô đã nhanh chóng ngồi dậy xem.

Mẹ Ninh đã tắm rửa và thay quần áo, trông bà giống như chuẩn bị đi ra ngoài.

Hứa Thanh Du đứng ở cửa phòng, “Mẹ lại có chuyện à, mẹ vẫn chưa ăn gì đó.”
Mẹ Ninh nói: “Không sao, mẹ xem khi nào rảnh thì mẹ sẽ ăn.

Mẹ ngủ quá giờ rồi nên bây giờ phải đi thôi.”
Nói xong, mẹ Ninh quay lại nhìn Hứa Thanh Du, mỉm cười rồi đi về phía cửa.

Hứa Thanh Du đứng đó do dự một lúc.

Cô cũng trở về phòng.

Giờ cô lại ngủ không được, ngồi suy nghĩ một hồi rồi lại đi tắm rửa.

Sau đó, cô thay một bộ áo quần.

Cô cũng dọn dẹp rồi xách cặp đi ra ngoài.

Hứa Thanh Du đến công ty.

Cô ở nhà thì tâm thái của không tịnh lại được.

Chắc đến công ty có thể chăm chú được nhiều hơn.

Điều khiến Hứa Thanh Du ngạc nhiên đó là cô tưởng rằng ở công ty không có ai hết.

Kết quả khi đến văn phòng thì đúng thật là có người ở đây.

Hứa Thanh Du có chút kinh ngạc.

Thì ra những ngày nghỉ bình thường thì chỉ có cô là nghỉ thôi, chứ người khác phải đến đây để trau dồi nhiều hơn.

Hứa Thanh Du trở lại chỗ ngồi của mình, lấy tài liệu trước đó ra và sắp xếp chúng ra.

Cô đã đọc tất cả tài liệu mà Quách Châu đã đưa cho cô, và ngay cả việc hiểu hết chúng thì cô cũng đã hiểu rồi.

Cô không biết tầm quan trọng của những tài liệu này, nên cuối cùng muốn trả lại cho Quách Châu.


Sau đó Hứa Thanh Du lấy ra những bản vẽ mà cô đã thiết kế ngày hôm qua.

Và sau đó cô hoàn thành những chi tiết nhỏ mà mình chưa vừa ý.

Bên chỗ cô cũng bận, và Quách Châu cũng đã đến công ty.

Quách Châu đi tới văn phòng, nhìn thấy Hứa Thanh Du ngồi ở đây, cô ta có hơi kinh ngạc, cô đi tới: “Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao? Sao cô lại tới đây?”
Sau khi Hứa Thanh Du ngước mắt lên nhìn thì cô ngay lập tức nở nụ cười, “Cô cũng tới rồi à.

Tôi muốn đến đây để yên tĩnh một chút, và muốn hoàn thành cho xong bản thiết kế.”
Quách Châu vừa cúi xuống liền thấy bản thiết kế của Hứa Thanh Du, cô cũng có chút kinh ngạc, “Cái này là cô tự vẽ à?”
Hứa Thanh Du nhanh chóng gật đầu và đưa bản thảo cho Quách Châu, “Cô Quách à, nếu bây giờ cô có thời gian thì tôi giúp tôi xem cái này với.

Tối hôm qua tôi không ngủ được, cái này là nửa đêm tôi dậy vẽ.

Bây giờ tôi cứ xem như vậy cũng không tìm ra được lỗi gì.

Cô hãy chỉ điểm một chút cho tôi ạ.


Quách Châu cầm bản thiết kế và xem một cách tỉ mỉ, “Tốt hơn trước nhiều rồi, phối màu trông tự nhiên hơn, đường nét váy cũng mềm mại hơn trước.”
Cô ấy cũng trực tiếp ngồi xuống, giúp Hứa Thanh Du sửa vài lỗi.

Xem ra bây giờ Quách Châu cũng có thời gian.

Sau đó Hứa Thanh Du nói với cô mọi chi tiết từ cổ áo đến chân váy.

Hứa Thanh Du lắng nghe rất cẩn thận, trong đầu cô bây giờ cũng rất tỉnh táo.

Trong lúc Quách Châu đang nói chi tiết với cô thì bên ngoài những người đồng nghiệp khác liên tiếp tiến vào văn phòng.

Bọn họ thấy Quách Châu đang giải thích bản thiết kế cho Hứa Thanh Du.

Tuy rằng vẻ mặt của bọn họ có chút ngạc nhiên, nhưng đều không hiện rõ trên mặt.

Lúc trước, Hứa Thanh Du có ra vào phòng làm việc của Quách Châu mấy lần, bọn họ cũng có nghĩ này nghĩ nọ.

Nhưng bây giờ thấy Quách Châu đang ngồi giải thích cho Hứa Thanh Du thì những người đó đã lập tức im miệng.

Có lẽ chỗ dựa của Hứa Thanh Du quá lớn nên những người đó cần thời than để từ từ chấp nhận được điều đó.

Sau khi Quách Châu giải thích với Hứa Thanh Du xong thì liền hỏi cô có hiểu không.


Hứa Thanh Du có chút ngường ngượng mà nhìn vào điện thoại ở bên cạnh, “Tôi chỉ sợ là mình nghe thiếu thứ gì đó.

Vậy nên tôi mới ghi âm lại, cô Quách không để bụng chứ.


Quách Châu cười cười, từ trên ghế đứng lên, “Tôi không để bụng đâu.

Nếu như mọi người ai cũng có thể chăm chú như cô thì có lẽ tôi cũng sẽ khỏe hơn nhiều rồi.”
Hứa Thanh Du cười xấu hổ, và sau đó cảm ơn Quách Châu.

Chắc chắn cô ấy cũng sẽ không thiên vị cô.

Quách Châu giải thích rõ những chi tiết cho Hứa Thanh Du thì cô cũng xem xét những người khác.

Hỏi bọn họ có cái gì không hiểu không thì hãy đến chỗ cô để cô sẽ giải đáp.

Tất nhiên sẽ có người muốn thể hiện, nên sẽ mau chóng lấy bản thiết kế của mình cho Quách Châu xem.

Quách Châu rất nghiêm túc và có trách nhiệm, hầu như luôn bắt đầu từ một số chi tiết nhỏ.

Giọng nói của cô ấy không hề trầm, khi nói với người khác, chắc hẳn cô ấy sẽ để mọi người nghe được những ý tưởng thiết kế.

Hứa Thanh Du nhìn bản thảo của mình và vừa nghe Quách Châu diễn giảng cho những người khác.

Hôm nay cô cảm thấy mình thu hoạch được rất nhiều thứ.

Sau khi đợi Quách Châu nói xong và rời đi, cô mới sửa bản thiết kế của mình theo hướng mà Quách Châu đã chỉ dẫn cho mình.

Bên chỗ cô sửa đồi cũng gần xong bỗng dưng có một người đồng nghiệp đi tới đó.

Và cẩn thận hỏi Hứa Thanh Du có thể đưa bản thiết kế của cô cho mượn để xem được không.

Hứa Thanh Du khá ngạc nhiên.

Thực ra đây cũng không phải là bản thảo dùng để thi mà chỉ là bản thảo bình thường nên bọn họ cũng sẽ không bảo mật cho mấy.

Bình thường thì những người trong văn phòng sẽ mượn và trao đổi ý kiến với nhau.

Chỉ là từ trước đến nay chưa có ai đến mượn hay hỏi han cô gì cả.


Đột nhiên bây giờ lại mở miệng với cô.

Hứa Thanh Du cũng không phải loại người hẹp hòi.

Vốn dĩ bản thiết kế này của cô chỉ là cô tiện tay vẽ ra mà thôi, cô cũng không muốn bảo mật gì.

Vì vậy cô liền đưa nó cho người đó.

Người đó nhìn chằm chằm vào bản thiết kế của Hứa Thanh Du, sau khi xem người đó liền cười, “Cô học cũng khá nhanh đấy.”
Hứa Thanh Du cũng không biết đó có phải là đang khen mình hay không, vậy nên cô cũng không nói gì.

Người đó xem qua bản thiết kế của Hứa Thanh Du một lượt.

Có lẽ là có một số thứ người đó cũng không thể hiểu được, vậy nên cũng hỏi lại Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du cũng không giấu giếm điều gì.

Cô ấy nói những suy nghĩ của mình về những chỉ tiết trên đó và còn có những giải thích hồi nãy mà Quách Châu đã nói với cô.

Người đó gật đầu, “Cái này của cô cũng khá mới lạ đấy.”
Hứa Thanh Du không dám nhận công về mình, “Nhưng mà thiết kế đầu tiên của tôi không phải như thế này đâu.

Vừa rồi cô Quách có chỉ điểm tôi vài điều, tôi cũng dựa theo đó mà sửa đổi thôi.

Thiết kế đầu tiên của tôi thì cũng chẳng ra làm sao cả, ngay cả tôi xem thôi cũng cảm thấy có chút không bình thường.

Sửa theo hướng như vậy thì thuận mắt hơn nhiều rồi.


Hứa Thanh Du nói chuyện với giọng điệu rất nhẹ nhàng, chắc là cũng có liên quan đến tính cách của cô, người đó lại đảo mắt về hướng Hứa Thanh Du: “Cô khá hào phóng.”
Cũng không phải là hào phóng gì, Hứa Thanh Du giật giật khóe miệng, “Chỉ là tôi cảm thấy cùng nhau chia sẻ để có thêm nhiều kiến thức hơn thôi.

Hơn nữa, đây cũng không phải là tác phẩm dự thi của tôi, và đây cũng chỉ tiện tay vẽ mà thôi.”
Người đó gật đầu, sau đó trở lại vị trí của mình.

Hứa Thanh Du không quá coi trọng vấn đề này.

Kết quả đến cuối cùng đợi đến gần tối, những người khác lần lượt rời đi, không ngờ người đó lại đến mời cô đi ăn cơm.

Hứa Thanh Du mỉm cười, “Hôm nay tôi phải về nhà.

Mẹ tôi còn đang đợi tôi ở nhà.

Mọi người đi đi.”
Cô vẫn từ chối, cô vẫn không muốn quá thân thiết với một số đồng nghiệp, cho dù những người này có thiện ý thì cô cũng không thực sự muốn nhận.

Bản thân cô không phải là người đặc biệt nhiệt tình.


Hơn nữa nếu có mối quan hệ mật thiết với đồng nghiệp thì sau này cũng sẽ có nhiều chuyện phiền phức hơn.

Thực ra trong khoảng thời gian mà cô làm việc ở đây, cô cũng có thấy nhiều sự cạnh tranh xảy ra thường xuyên.

Mọi người đều ở trong một mối quan hệ cạnh tranh.

Nghe nói rằng cuối cùng Quách Châu sẽ chọn ra một thực tập sinh hiệu quả nhất và tập trung vào đào tạo trong tương lai.

Cho nên mọi người ở đây vừa là đồng nghiệp vừa là đối thủ.

Trước đây, Hứa Thanh Du không thích tham gia.

Nhưng không phải là cô không nghe không thấy rõ được những thứ này.

Lúc mà trong phòng làm việc có nhiều người thì nhân lúc người khác chưa tới thì lại đi nói xấu người ta.

Nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ mình có quan hệ rất tốt vậy.

Hứa Thanh Du không muốn trộn lẫn mình vào những thứ lộn xộn này.

Cô chỉ muốn sử dụng năng lực của bản thân để từ từ phát triển trong công việc.

Người đó có vẻ rất thành khẩn, lại năn nỉ Hứa Thanh Du thêm mấy lần nữa.

Tiếp theo đó kêu thêm vài người đồng nghiệp, cùng nhau đi ăn để thêm náo nhiệt.

Hứa Thanh Du vẫn giữ vững lập trường của mình, nói rằng cô có việc phải về nhà.

Khi cô nói vậy, người đó lại đuối lý, liền không khuyên nữa.

Hứa Thanh Du rời khỏi công ty và bắt ta xi để đi về nhà.

Vốn dĩ cô tưởng ở nhà sẽ không có ai.

Kết quả không ngờ tới, mẹ Ninh lại trở về.

Bà ấy đang nằm trên ghế sô pha, và đang cầm điện thoại di động.

Nhìn thấy Hứa Thanh Du trở về, mẹ Ninh đặt điện thoại xuống rồi ngồi dậy, “Hôm nay mẹ bị nhà đầu tư cho leo cây.

Nhưng mà cũng chằng có chuyện gì to tát cả.Vừa hay mẹ cũng chưa tỉnh rượu, nên mới về đây để nghỉ ngơi.”
Hứa Thanh Du chỉ ồ một tiếng, cũng không thấy chuyện đó quan trọng lắm, “Hôm nay mẹ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt được không?”
Mẹ Ninh ừ một tiếng, dựa vào ghế sô pha lầm bầm nói: “Sau này chắc mẹ không uống nhiều như vậy nữa đâu, thật sự là bây giờ mẹ đau đầu gần chết rồi đây.”
Hứa Thanh Du nhớ trước đây mẹ Ninh cũng có nói rằng bà ấy sẽ không bao giờ uống rượu nữa.

Lời thề của bà ấy giống như lời thề của những người đàn ông ngoại tình vậy, không đáng tin chút nào.

Hứa Thanh Du quay người đi vào bếp, chuẩn bị nấu bữa tối..