Yêu Lại Từ Đầu

Chương 1141: 1141: Chương 1125






Hứa Thanh Du khoác lấy cánh tay của mẹ Ninh một cách tự nhiên, “Loại người như ông ta đi tìm người khác cũng tốt, đỡ phải ảnh hưởng đến bác, chỉ thương thay cho người phụ nữ kia.”
Mẹ Ninh thở một hơi thật dài, “Nhưng trong lòng bác thật sự không cảm thấy thoải mái, không quan trọng là có buồn hay không, có đau khổ hay không, chỉ là có hơi khó chịu.”
Hứa Thanh Du nở nụ cười bất đắc dĩ, “Đúng là cảm thấy khó chịu thật.”
Trong lúc hai người trò chuyện với nhau, Ninh Tôn đã mang hành lý đến, “Được, chúng ta có thể đi được rồi.”
Thật ra thì chuyện này cũng không phải là chuyện lớn, mẹ Ninh và Hứa Thanh Du thoáng trao đổi ánh mắt, nhất trí tán thành, quyết định không nói việc này cho Ninh Tôn biết.

Hứa Thanh Du đi đến giúp Ninh Tôn kéo một chiếc vali, “Được, chúng ta đi thôi.”
Ở bên ngoài, Chương Tự Chi đã lái xe đến đón, mặc dù anh ta đã lên chức bố, thế nhưng tính tình vẫn như trước, đứng trước cổng ra vào nhìn đông nhìn tây tìm người.

Sau khi thấy được bóng dáng của Ninh Tôn, anh ta lập tức vẫy tay về phía họ, “Bên này, ở đây, A Tôn, tôi ở bên này.”
Hứa Thanh Du không hề câu nệ với Chương Tự Chi như trước đây, thậm chí còn vui vẻ chào hỏi anh ta.

Chương Tự Chi cười ha hả, “Khách sạn đã được chuẩn bị xong xuôi, bây giờ tôi sẽ đưa mọi người đến đó, tiệc đính hôn cũng sẽ được tổ chức ở đó.

Tôi đã giúp hai người chọn sảnh tiệc, bố trí như thế nào cũng đã quyết định xong, mọi người về nghỉ một chút, đợi đến tối rồi tôi đưa mọi người đến xem.”
Ninh Tôn vỗ vai Chương Tự Chi, “Cám ơn người anh em.”
Chương Tự Chi mỉm cười, “Cám ơn cái gì mà cám ơn, đây chỉ là việc nhỏ.”
Sau đó anh ta lại nói thêm, “Lễ phục của hai người tôi cũng đã chuẩn bị rồi, đang được để trong phòng riêng của hai người đấy, đợi đến khi các cậu về đến phòng là sẽ thấy ngay.”
Dứt lời, Chương Tự Chi quay đầu nhìn mẹ Ninh, “Bác bị sao vậy ạ? Có phải trong người cảm thấy mệt không? Trông bác có vẻ không thoải mái lắm.”

Tuy rằng tính tình của anh ta khá tuỳ hứng, nhưng vẫn có mắt nhìn, liếc mắt một cái là có thể nhận ra cảm xúc bất thường của mẹ Ninh.

Mẹ Ninh cười một cách miễn cưỡng, “Đúng là có hơi mệt, tuy rằng bác ngủ suốt cả quãng đường, nhưng giấc ngủ không sâu.”
Chương Tự Chi rất hiểu cảm giác này, “Con hiểu, con hiểu, cho nên con không thích ra ngoài tí nào, bình thường lái xe ra ngoài đi dạo vài vòng còn được chứ nếu như bắt con ngồi máy bay, con cũng cảm thấy không thoải mái, giống như đang phải chịu tội vậy.”
Anh ta vẫn nói nhiều như trước.

Ninh Tôn ở bên cạnh bật cười, ngắt lời, hỏi thăm tình hình của Lương Ninh Như dạo gần đây như thế nào.

Mỗi lần Chương Tự Chi nhắc đến người vợ và đứa con sắp sửa ra đời của mình, tinh thần giống như được lên dây cót, “Bây giờ cô ấy được cả nhà tôi chăm sóc cứ như nữ hoàng ấy, ngày nào cũng phải mắng tôi thì tâm trạng của cô ấy mới tốt được.”
Nói đến đây anh ta còn cười rộ lên, “Hiện tại cô ấy á, càng ngày càng không xem tôi ra gì, đêm qua còn đuổi tôi ra phòng cho khách ngủ, giận dỗi tôi cả một đêm, chỉ là tôi cũng không dám cãi lại cô ấy, A Tôn, cậu không biết cuộc sống bây giờ của tôi thảm thương như thế nào đâu.”
Hứa Thanh Du đứng một bên lắng nghe, khoé miệng cong cong, cô không nhìn thấy Chương Tự Chi thảm thương ở chỗ nào cả, ngược lại khi nhắc đến những chuyện này, trông anh ta còn vui vẻ hơn bất kì ai.

Đột nhiên trong lòng Hứa Thanh Du cảm thấy vô cùng ghen tị, cô cũng muốn có một cuộc sống ổn định như vậy.

Chiếc xe chạy bon bon đến khách sạn, đây là khách sạn năm sao, chỉ cần nhìn dáng vẻ bên ngoài là có thể nhận ra nơi này xa hoa đến mức nào.

Mặc dù mối quan hệ giữa Hứa Thanh Du và Ninh Tôn vẫn chưa pháp luật bảo vệ, nhưng cô vẫn cảm thấy xót tiền.

Sớm muộn gì hai người cũng sẽ về cùng một nhà, tiền của Ninh Tôn bây giờ chính là tiền của cô trong tương lai.


Coi như là cô đang đau xót túi tiền của chính mình.

Rất nhanh đã đến thời gian dùng bữa trưa, Chương Tự Chi hỏi bọn họ muốn ăn cơm trước hay là về nghỉ ngơi trước.

Trạng thái của mẹ Ninh không được tốt cho lắm, cả quãng đường cô đều chú ý đến bà, cho nên bây giờ cô lập tức trả lời, “Hơi mệt, tôi muốn về ngủ thêm một giấc.”
Ninh Tôn sờ tay vuốt gáy cô, “Ngủ suốt cả chuyến bay như vậy rồi mà vẫn còn buồn ngủ sao?”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Ngủ không yên giấc, bây giờ cả người em cảm thấy rất không dễ chịu.”
Chương Tự Chi ở bên cạnh lên tiếng, “Được, vậy mọi người về ngủ một giấc đi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, bây giờ tôi về xem tình hình của vợ tôi như thế nào trước, tối nay tôi sẽ gọi điện thoại cho các cậu.”
Ninh Tôn đáp được, vì vậy Chương Tự Chi không theo bọn họ vào khách sạn nữa, trực tiếp lái xe rời đi.

Phòng khách sạn do Chương Tự Chi đặt là hai phòng liền kề, trước khi vào phòng Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đồng loạt quay đầu nhìn thoáng qua mẹ Ninh, bà kéo hành lý đi thẳng vào phòng bên cạnh.

Khi vào phòng, trông tâm trạng của bà có vẻ như không tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi nào.

Hứa Thanh Du thở dài một hơi, cùng Ninh Tôn trở về phòng.

Đây là gian phòng được bố trí theo kiểu căn hộ, diện tích rất lớn, trong phòng có tủ quần áo, Hứa Thanh Du đi đến mở cửa tủ ra xem, thấy bên trong có treo hai bộ lễ phục của nữ và hai bộ tây trang cho nam.

Chắc là chuẩn bị cho cô và Ninh Tôn.


Sau khi Ninh Tôn mang tất cả hành lý vào phòng, đi đến ôm lấy Hứa Thanh Du từ phía sau, tầm mắt nhìn vào 4 bộ lễ phục trong tủ quần áo, “Còn chuẩn bị đến tận hai bộ, không cần thiết, một bộ là đủ rồi, cái tên này đúng thật là.”
Hứa Thanh Du cũng nghĩ như vậy, đây cũng đâu phải kết hôn.

Chính bản thân cô là một người rất sợ phiền toái, cái gì cũng thích càng đơn giản càng tốt, nhưng đây là lòng tốt của Chương Tự Chi, đương nhiên vẫn phải cảm ơn.

Ninh Tôn lấy lễ phục ra xem, “Em có muốn thử xem sao không?”
Hứa Thanh Du thở dài, bây giờ cô không có tâm trạng làm những việc ấy, “Nghỉ ngơi một lát đi, đợi tắm rửa xong xuôi rồi hãy thử, bây giờ em muốn nằm nghỉ.”
Ninh Tôn nghĩ ngợi rồi gật đầu, đặt lễ phục trở về, sau đó ôm Hứa Thanh Du trở về phòng.

Trong phòng có một chiếc giường cưới lớn, vỏ chăn và khăn trải giường đều là màu đỏ, bên ngoài còn treo thêm một màn lụa đỏ.

Sau khi Hứa Thanh Du nhìn thấy chiếc giường này, chỉ có thể ngượng ngùng nằm xuống.

Chiếc giường này có thể dùng cho đêm tân hôn.

Thú thật thì Ninh Tôn không nghĩ nhiều như vậy, mở vali ra lấy quần áo ngủ, sau đó thay đồ ngủ, trực tiếp nhào lên giường.

Cả quãng đường này anh cũng chưa được nghỉ ngơi, bây giờ đúng là cảm thấy rất mệt.

Hứa Thanh Du cũng thay quần áo, nằm xuống bên cạnh Ninh Tôn, bây giờ chắc chắn là cô không còn ngủ được nữa, vì thế lên tiếng hỏi Ninh Tôn, “Anh đã thông báo cho Ninh Tú chưa?”
Ninh Tôn khẽ ừ, “Báo rồi, vừa rồi lúc ở trên xe, anh có gửi tin nhắn cho anh ấy, có lẽ bây giờ anh ấy đang bận, nếu không thì đã nhìn thấy rồi.”
Trong lòng Hứa Thanh Du không kiềm được tò mò, “Không biết Trang Lệ Nhã như thế nào rồi nhỉ?”

Ninh Tôn cũng không biết, anh không để ý đến tình hình bên đó lắm, có điều dựa theo tính cách của Trang Lệ Nhã, có lẽ sẽ ở trong bệnh viện thêm một khoảng thời gian nữa.

Thật ra thì bản thân Trang Lệ Nhã rất sợ chết, từ trước đến nay chỉ cần có hơi đau đầu mệt mỏi là đã vội vàng chạy đến bệnh viện.

Có chỗ nào không thoải mái thì lập tức nằm viện, cố gắng chữa trị thật tốt.

Lần này bà ta bị gãy chân, bảo sao lại không ở bệnh viện một khoảng thời gian dài cho được.

Hơn nữa bây giờ bà ta đi lại không tiện, nếu như ra viện, thì chắc chắn tên Ninh Tiêu kia cũng sẽ không chăm sóc bà, có lẽ Trang Lệ Nhã hiểu rất rõ điều này.

Bà ta nhất định sẽ cân nhắc thật kỹ lưỡng rồi mới quyết định ở lại bệnh viện.

Hứa Thanh Du trở mình, ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, “Anh đã từng mơ thấy ba anh chưa?”
Ninh Tôn thoáng bất ngờ, vốn dĩ anh đã nhắm mắt nằm nghỉ, nay lại vì câu nói của Hứa Thanh Du mà mở ra một lần nữa.

Cuối cùng anh cũng trở mình, nằm thẳng người, “Không mơ thấy, trước đây khi còn sống bên ngoài một mình, thi thoảng anh sẽ mơ thấy ông ấy.

Nhưng những người khác, anh chưa từng mơ thấy bọn họ.”
Hứa Thanh Du mím môi, chủ động nhắc đến chuyện của mình, “Lúc ba em vừa mới đi, em rất hay mơ thấy ông ấy, mỗi một giấc mơ đều là những khung cảnh hỗn loạn khác nhau, nhưng lần nào tỉnh lại em cũng cảm thấy vô cùng đau khổ.”
Ban nãy, cô đột nhiên nghĩ đến một điều, nếu như ba Hứa còn sống, mặc dù trong nhà không có phong tục này, nhưng ông ấy nhất định sẽ tham gia buổi đính hôn giữa cô và Ninh Tôn.

Tuy rằng ông ấy là một người yếu đuối, nhưng ông ấy vẫn sẽ cố gắng hết sức mình để thoả mãn những yêu cầu của con gái..