Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 74: Chương 74:




Khi Tôn Minh thấy nút nhấn thích này, anh ta cười ngặt nghẽo đến mức ngã lăn ra.
 
Đây là người như thế nào vậy.
 
Không theo dõi người ta mà còn nhấn nút like cho người ta nữa. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng cư dân mạng lại không nghĩ vậy.
 
Người hâm mộ CP của Cỏ hoang ngôi sao gần đây rơi vào tình trạng ế ẩm, kể từ sau vụ tai tiếng của Tô Diệp Tinh, một số người bắt đầu lựa chọn thoát fan không chèo thuyền cp nữa, ngay cả tình cảm của Lục tiểu công gia và Mỹ Cơ cũng không được giữ lại, mà cái nút like ngay lúc này của lục Dã khiến những người đã chọn thoát fan liền âm thầm quay lại. 
 
[Nghĩ đến những ngày chúng ta cùng nhau chèo  CP, tôi luôn cảm thấy có chút hoài niệm. ]
 
[Tôi biết anh Dã xứng đáng mà ! Em gái Tinh Tinh cũng xứng đáng nữa ! ]
 
Phản ứng cứng rắn của Tô Diệp Tinh, khác với hầu hết những người nổi tiếng khác, giống như một phát súng nhắm thẳng vào hâm mộ, mà bây giờ người mà họ đem lòng thần tượng còn là một đại tiểu thư gia đình hào môn thứ thiệt, điều này càng đáng trân trọng hơn nữa.
 
[Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nếu không phải có người chơi xấu định bôi đen, có lẽ em gái Tinh Tinh cũng không có định nhắc đến luôn quá ? ]
 
[Thực sự là tố chất của nhà hào môn mà, biết khiêm tốn, kín đáo. ]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Hu hu, tôi là một người hâm mộ của Tinh Tinh, cuối cùng tôi có thể nói rằng Tinh Tinh thật sự là rất rất tốt, từ dưới đáy đi lên đến đỉnh cao, cả con đường đều dựa vào chính mình, mà hình tượng đại tiểu thư cũng không phải là cô ấy tự tạo nha, là người khác mặc định như thế. ]
 
[Có thể thấy rằng con mắt của quần chúng là sáng suốt, một đại tiểu thư thực thụ không cần phải cứ bô lô ba loa. ]
 
[ Đám người các người một câu là đại tiểu thư, nửa câu cũng đại tiểu thư, thế người ta là đại tiểu thư của nhà nào. . . . mấy người có biết không ? ]
 
[Có rất nhiều anh chàng phú nhị đại muốn cua cô ấy, cô không thấy hả ? ]
 
Cư dân mạng ngày càng tò mò về trải nghiệm cuộc sống của Tô Diệp Tinh và bắt đầu tìm hiểu sâu hơn qua bức ảnh này.
 
Cuối cùng, một tiết lộ nặc danh đã xuất hiện:
 
[Giờ tôi sẽ nói những chuyện tôi biết nha
 
Thật ra, khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy người trên video, tôi không dám nhận ra, nhưng khi bức ảnh gia đình này xuất hiện, tôi biết ngay người trên đó là ông chủ của chúng tôi mà ! Bình thường tôi không thể nhìn thấy đâu, chỉ có thể nhìn thấy ông chủ tại cuộc họp thường niên mà thôi !
 
Tôi không thể nói gì khác, tôi chỉ có thể nói một điều, gia đình hào môn này rất lớn đó.
 
Tô là đại tiểu thư thực thụ đấy.
 
Tái bút: Tôi nghe nói rằng ông chủ chỉ có một cô con gái. 】
 
Phía dưới bài đăng thế vậy mà lại trở thành địa điểm tập trung của các nhân viên công ty.
 
[bắt tay. Là sếp thật đấy. ]
 
[+1. ]
 
[+2. Ông chủ đến sinh con cũng biết sinh đến vậy. ]
 
[Xếp hàng xem ông chủ hôn con gái. ]
 
[Thảo nào trước đây tôi luôn cảm thấy Tô Diệp Tinh trông quen quen, hóa ra đó là vì cô ấy trông giống một ông chủ lớn của chúng tôi. ]
 
[LZ, bạn ở bộ phận nào vậy ? ]
 
LZ trả lời: [Đừng cố vạch toẹt tôi ra. Ngay cả mẹ tôi cũng nói rằng tôi được làm việc ở công ty này là hưởng phức ba đời của cha ông, tổ tiên gánh còng lưng, thế nên công việc này tôi không thể mất được đâu.]
 
Người qua đường tấp nập qua lại, và khi Công ty luậtThiên Ý gửi từng lá thư luật sư như một người bán buôn, cư dân mạng chỉ nhìn thấy sự quỳ gối cầu xin tập thể của các tài khoản blogger.
 
Bây giờ những tài khoản blogger có ý đồ bôi đen Tô Diệp Tinh đều lần lượt đăng một bức thư xin lỗi viết tay, được đặt ở đầu, nội dung cơ bản chính là [Bởi vì đã không xác thực tính đúng đắn của thông tin, rồi tùy ý đăng lên những thông tin không đúng sự thật về cô Tô Diệp Tinh, thậm chí là bịa đặt, đăng những bài với ý công kích, tôi xin lỗi.”]
 
[. . . .. Tôi xin lỗi. ]
 
[. . . .. Tôi xin lỗi. ]
 
[. . . .. Tôi xin lỗi. ]
 
Hàng chữ xin lỗi gọn ghẽ, ngay ngắn khiến ai nấy đều sửng sốt.
 
[Này anh bạn, danh sách theo dõi trang của tôi đầy những lời xin lỗi được sắp xếp một cách gọn ghẽ, ngay ngắn. ]
 
[Đây gọi là. . . .  sức mạnh của tư bản à ? ]
 
Sự tò mò của cư dân mạng về gia thế gia đình của Tô Diệp Tinh đã lên đến đỉnh điểm.
 

 
Nhưng lúc này Tô Diệp Tinh đang ngồi ở trong phòng, cả ngày hôm nay cô vẫn còn đang ghi hình chương trình.
 
Trên thực tế, những thứ có thể làm trong biệt thự gần như chỉ có như vậy mà thôi.
 
Dọn dẹp phòng, nấu ăn và rửa bát đĩa.
 
Hễ lúc rảnh rỗi sẽ cùng mọi người chơi mấy trò chơi làm nóng người rồi nói chuyện, Tô Diệp Tinh cũng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì.
 
Hứa Ninh An không còn nhu mì như trước, từ hôm qua anh nói với cô để cô cho anh một cơ hội, anh đã thay đổi, bắt đầu trở nên tấn công mạnh mẽ hơn.
 
Tô Diệp Tinh không muốn ở bên Lục Dã.
 
Nhưng đối với Hứa Ninh An, cô lạicảm thấy. . . . không thể có chuyện gì được.

 
Hơn mười năm qua, cô đối xử với anh như anh trai hàng xóm, cô đối với anh chưa từng có cảm xúc nam nữ,đột nhiên thay đổi cách đối xử, cứ cảm thấy nó kì kì, méo mó thế nào ấy.
 
Còn Lục Dã. . .
 
Khi nhắc đến cái tên này, trái tim cô dường như đang bị lơ lửng ở giữa không trung.
 
Vừa nhẹ, vừa mơ hồ.
 
Thế là cô quyết tâm không nhìn, không nghe cũng không thèm nghĩ đến nữa.
 
Cứ như vậy một ngày khó xử, kì quái lại trôi qua, cuối cùng trở về phòng, lấy điện thoại di động, trên mạng tình huống thay đổi, lại có vẻ không giống nhau.
 
Tô Diệp Tinh liếc nhìn nó, nhưng thôi không nhìn nữa.
 
Như nhớ ra điều gì đó, cô bấm vào nhóm gia đình trên WeChat, gửi một câu trong đó: [Cảm ơn ba mẹ. ]
 
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô cũng không dám nhìn vào nó.
 
Tô Diệp Tinh chỉ nằm trên giường, một lúc lâu cũng không dám cử động.
Tô Diệp Tinh tự trách bản thân không có khí phách, đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn cảm thấy hồi hộp khi đối mặt với ba mẹ, một lúc sau, cô cầm điện thoại lên. Nhóm chat gia đình hoạt động rất sôi nổi, Đàm Tiểu Việt, dì và chú đang trò chuyện bên trong, và thỉnh thoảng ông nội sẽ nói điều gì đó.
 
Người chú của cô cũng nói: “Không có gì to tát đâu, nên làm mà, Tinh Tinh, chú hỏi con một chuyện, cư dân mạng nói bụng chú trong to – nói cho chú biết xem, có to thật không vậy ?” ]
 
Dì: [ Bụng anh có to hay không, tự mình ngẫm còn không biết à ? ]
 
Tên của Đàm Tiểu Việt trong nhóm chat gia đình ngược lại rất nghiêm chỉnh, đàng hoàng.
 
Anh đặt là Đàm Việt.
 
Đàm Việt: [Ba, mẹ hai người đừng có mà 20 bước là lại cười 100 bước nữa, hai người đều nên giảm cân đi. ]
 
Dì: [Con có ngon nói lại lần nữa xem ? ! ]
 
Đàm Việt: [Mẹ, mẹ, con sai rồi, đừng trừ tiền tiêu vặt của con, tháng này con còn phải trả tiền bảng báo cho chị Tinh Tinh nữa ! ]
 
...
 
Lướt qua quá nhiều tin nhắn.
 
Dưới tin nhắn của cô, những người khác đều đã trả lời hết, nhưng chỉ có mỗi Thẩm Nghiên và Tô Lê thì từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
 
Nhưng Tô Diệp Tinhkhông quan tâm.
 
Bọn họ thường xuyên trong trạng thái bận rộn.
 
Có thời gian để giải quyết chuyện của cô, đã là rất tốt rồi.
 
Sau khi suy nghĩ một chút, cô vẫn trả lời một tin nữa.
 
Tô Tô: [Là 50 bước cười 100 bước^-^]
 
Đàm Việt: [Chị, có cần phải như vậy không ? Vạch trần em ngay tại chỗ thế này rất mất mặt đó nha . ]
 
Tô Tô: [^-^]
 
Sau khi Tô Diệp Tinh gửi xong, cô lại gọi điện thoại cho Trình Mạt..
 
“Này, đại minh tinh, rồng đến nhà tôm à, hôm nay sao lại có thời gian rảnh chủ động gọi điện thoại cho tớ thế ?” Khi Trình Mặc nhận điện thoại, cô còn nhấn mạnh từ chủ động.
 
Tô Diệp Tinh mỉm cười: "Bởi vì tớ nhớ cậu mà."
 
“Thôi bớt lại đi.” Trình Mạt trợn tròn mắt, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười, “Nói đi, mồm miệng đột nhiên ngọt ngào như vậy, là có chuyện gì muốn tìm chị em đây ?”
 
"Trước khi không phải cậu nói, từng yêu một tên tiểu thịt tươi là hacker à ?"
 
"Này, đừng nói nữa, đó chẳng qua chỉ là một con gà tơ thôi. Cậu ta lần đầu tiên làm với tớ, thế vậy mà còn hỏi tớ đi vào đâu, tớ lúc đó hả. . . .” Trình Mạt cười khúc khích mãi không ngừng.
 
Cô ấy có một lịch sử tình trường phong phú, dường như xuất phát từ ý muốn chống lại cha mình, cô ấy thay đổi bạn trai rất nhanh, nhanh còn hơn thay áo, và sở thích của cô cũng vô cùng hỗn tạp, vì vậy danh sách bạn trai cũ của cô làm nghề gì cũng có.
 
"Dù sao đi nữa kĩ thuật quá gà mờ, nên ngày hôm sau tớ đã đá anh ta rồi. Lúc đó anh ta còn khóc lóc hỏi tớ tại sao lại đá anh ta. Sau này gặp lại chính là ở trong quán pub, anh ta cũng trở thành một tên tra nam.” Trình Mạt vừa nói, vừa cau mày , "Đừng nói với tớ là cậu muốn tớ đi tìm người ta à nha ?"
 
"Mạt Mạt, Mạt Mạt yêu dấu của tớ, cầu xin cậu đó. . . . “
 
Tô Diệp Tinh nhỏ giọng cầu xin cô.
 
“Đừng hòng, không có cách nào đâu.” Trình Mạt nghe thấy tiếng gọi mềm mại ngọt ngào từ đầu bên kia, cảm thấy trái tim sắp tê dại, “Tô Diệp Tinh.”
 
Cô cay đắng nói: "Nếu bà đây mà là đàn ông, nhất định sẽ đỗ trước cậu mất.”
 
Sau khi nói xong, cô lại nói thêm một câu “Đợi đi”.
 
"Như thế là cậu đồng ý với tớ rồi ?”
 
Tô Diệp Tinh mỉm cười.
 
“Phải, nhưng có một cuộc trao đổi.” Trình Mạt đảo mắt lia lịa, “Nếu cậu với Lục Dã mà thành rồi thì nhất định phải bảo anh ấy xách túi cho tớ 1 tiếng đồng hồ.”
 
Tô Diệp Tinh: . . . . .
 
Cô chợt nghĩ đến cái dáng vẻ kiêu ngạo của Lục Dã.
 
"Không có khả năng lắm."

 
“Ha hả, cũng đúng.” Trình Mạt nói, “Quên đi, thế thì cậu cứ chờ tin của tớ đi
 
Trước khi cúp điện thoại, cô chửi thề một cậu “Mẹ ơi lão nương này, còn phải đi tìm cái tên tra nam đó nữa.. . . . “
 
Tô Diệp Tinh lắng nghe giọng nói bíp ở đầu bên kia của điện thoại, nhưng đột nhiên nhớ lại cảnh lần đầu tiên khi cô gặp Trình Mạt.
 
Hôm đó Trình Mạt chuyển đến gần khu nhà cô, và lần đầu tiên họ gặp nhau, hai người thực sự không thân thiện cho mấy.
 
Trình Mạt ăn mặc như một cô nàng tombo, với mái tóc ngắn, khi nhìn thấy cô, Trình Mạt đã giơ ngón giữa lên tặng cho cô
 
Sau đó, khi hai người quen biết thân hơn, cô nhận ra rằng Trình Mạt chỉ đơn giản là nhìn không thuận mắt con người như thế này của cô, mà nói theo cách nói của cô ấy, thì cô chính là “Vừa nhìn đã thấy y như một cô gái ngoan ngoãn lớn lên trong vòng tay bố mẹ.”
 
Thế thì sau này làm thế nào mới tốt được đây.
 
Tô Diệp Tinh chỉ nhớ một khuôn mặt khóc, Trình Mạt cãi nhau, đối chọi với ba mình, bị ba mình đuổi ra khỏi nhà, vừa khóc vừa lắc đầu qua trái đập đầu qua phải.
 
Khuôn mặt trở nên nhếch nhác vì khóc, giống như một con mèo.
 
Khi đó, cô cùng dì bắt xe đi học piano.
 
Đi ngang qua đường, nhìn thấy Trình Mạt, cũng không biết vì sao cô lại bảo tài xế dừng xe lại.
 
Cô đã hỏi cô ấy, cậu ngồi ở đó làm gì vậy.
 
Trình mạt bảo cô ấy đi.
 
Cô cũng không đi.
 
Thay vào đó, cô lại ngồi xổm xuống và dành cả buổi chiều để ngồi xổm ở đó với Trình Mạt.
 
Tô Diệp Tinh chỉ nhớ rằng hoàng hôn ngày hôm đó rất đẹp, giống như kẹo bông màu cam.
 
Sau đó, họ mua hai cây kẹo bông và nắm tay nhau về nhà.
 
Sau đó, họ trở thành bạn tốt của nhau.
 
Người bạn rất tốt, rất tốt.
 
May mắn thay, bất kể sau này cô ở bên cạnh ai, chia tay rồi hay vẫn tốt, cô và Trình Mạt mãi mãi không thay đổi.
 
“Người ta nói trên tivi,” Trình Mạt lúc còn nhỏ ăn kẹo diều hâu lắc đầu, “Ngoan, kết bạn là chuyện cả đời mà nhỉ.”
 

 
Buổi tối, thời gian bỏ phiếu.
 
Tất cả các vị khách tập trung trên ghế sofa trên ban công trên tầng hai.
 
Phòng phát sóng trực tiếp nên mở đúng giờ.
 
Những cư dân mạng ban đầu theo dõi phòng phát sóng trực tiếp của chương trình Chúng ta ở bên nhau như một món ăn tinh thần mỗi ngày đã nhanh chóng đổ vào phòng phát sóng trực tiếp.
 
[Lần này. . . đã đến lúc bỏ phiếu chưa ? ]
 
[ Ăn dưa một ngày sau, đến gặp nữ chính. ]
 
Số người trực tuyến trong phòng phát sóng trực tiếp đã tăng vọt lên 30 triệu ngay lập tức và nó vẫn đang có xu hướng tăng lên.
 
Đến khi con số bắt đầu chững và ôn định lại thì gần như là gần 80 triệu.
 
[Hứa tổng ở đây, Lục Dã ở đây, Hứa Hân An Lâm Nghêu Cố Giảo Sầm Xuân Giang đạo diễn, Ôn Gia cũng đều đã ở đây, thế S ở đâu ? ]
 
Tô Diệp Tinh vừa bước vào ban công, cô đã cảm thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình.
 
Cô lộ ra một nụ cười:
 
"Làm sao vậy ? Không quen biết nữa ?"
 
Lâm Nghêu lắc đầu và nhìn cô từ trên xuống dưới: "Không phải như vậy. . . .  chỉ là, tôi không ngờ Tô lão sư lại là người thâm tàng bất lộ.”
 
Hứa Hân An hừ một tiếng: "Có gì lạ hiếm đâu ?"
 
Tô Diệp Tinh chỉ mỉm cười và để mặc mọi người muốn đánh giá như thế nào thì đánh giá, ánh mắt cô lướt qua chỗ ghế sô pha.
 
Điều kỳ lạ là Lục Dã và Hứa Ninh An vẫn ngồi ở vị trí cũ, đối mặt với nhau và khoảng cách giữa họ rất xa.
 
Hứa Ninh An cầm ly rượu trong tay, lặng lẽ nhấp một ngụm.
 
Còn Lục Dã hiếm khi làm bất cứ điều gì, đút tay vào túi và nhìn thẳng vào cô.
 
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Tô Diệp Tinh theo bản năng dời tầm mắt đi chỗ khác.
 
[Cảm giác tinh tế này. . . . .]
 
[Chết tiệt, tôi vậy mà lại cảm thấy hồi hộp luôn rồi. ]
 
[Hôm nay, phiếu bỏ của Tinh Tinh liệu có đổi không nhỉ ? Là tiếp tục cho Hứa tổng, hay là anh Lục đây ? ]

 
[Tôi cá là Hứa tổng ! ]
 
[Tôi cá là anh Lục ! ]
 
[Cuộc cạnh tranh giữa những kẻ săn mồi hàng đầu này khiến mọi người cũng cảm thấy hồi hộp theo. . . .]
 
Lúc này, giọng nói của đạo diễn Tồi truyền đến, ông không trực tiếp tuyên bố bắt đầu bỏ phiếu mà nói: “Bắt đầu từ ngày mai, các bạn sẽ thực hiện chuyến du lịch đảo năm ngày bốn đêm, và có một hành trình tuyệt vời trên một hòn đảo xinh đẹp. . . . . “
 
"Vì vậy, có một sự thay đổi đối với các quy tắc bỏ phiếu ngày hôm nay."
 
"Có gì thay đổithế ?"
 
Sầm Xuân nhịn không được nữa, cất tiếng hỏi
 
Đạo diễn Tồi vui vẻ đưa ra câu trả lời: "Những khách mời bỏ phiếu cho nhau sẽ có thể ngồi máy bay để bay đến thành phố Thinh, còn khách mời nào không được bỏ phiếu trúng, chỉ có thể ngồi xe lửa để qua đó."
 
[. . . . . Xe lửa á hả ? ]
 
[Nếu tôi nhớ không nhầm thì con xe lửa màu xanh to lớn đó có thể mang cả gà vịt lên xe ? ]
 
[Có lần về quê ngồi đó, nói thật không giấu nha, là mùi. . . . hôi chân, đồ ăn, với lại còn có, đúng là có người đem con gà sống về, gà cục tác rồi ị, mùi kinh khủng đến điên lên mất thôi. ~]
 
[Đột nhiên tò mò về cảnh những ngôi sao được nuông chiều này leo lên chiếc xe lửa đó rồi chen chúc trên đó, buồn cười, jpg. ]
 
[Cầu nguyện cho Lục ca ca ! ]
 
[Cầu nguyện cho Hứa tổng ! ]
 
[Đám fan mấy người quá ác . . .]
 
Các vị khách cũng không nói nên lời trong một lúc.
 
"Có phải là bỗng dưng cảm thấy hứng thú rồi không ?"  đạo diễn Tồi hỏi: "Yên tâm đi, chúng ta đã sớm có sắp xếp."
 
"Không buồn cười chút nào !" Hứa Hân An là người đầu tiên phản đối, "Tôi muốn phản đối cách làm này của tổ chương trình ! Tôi không muốn ngồi trên cái chiếc xe lửa xanh lục hôi hám đó !"
 
"Cô đã bao giờ ngồi chưa ?"
 
Sầm Xuân tò mò.
 
Hứa Hân An rất tức giận, bất đắc dĩ nói: "Tôi có ngồi một lần, quay phim một lần."
 
“ . . . . . Ồ."
 
Ngay lập tức cảm thấy thấu hiểu cho cô.
 

 
"Vì vậy, trước khi bỏ phiếu, xin hãy cẩn thận hơn." Giám đốc Tồi tiếp tục nói, "Bây giờ, hãy sử dụng điện thoại di động do tổ chương trình đưa cho bạn để gửi tin nhắn cho người bạn thích. Bạn có năm phút để suy nghĩ về điều đó."
 
"Trong năm phút nữa, hãy đưa ra lựa chọn."
 
Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên giữa tất cả mọi người.
 
Thời gian như dài ra trong tiếng tích tắc này.
 
Tô Diệp Tinh nhìn vào điện thoại.
 
Lần đầu tiên bối rối.
 
Làm thế nào . . . làm thế nào để chọn đây ?
 
"Được rồi, thời gian năm phút đã kết thúc, xin hãy lựa chọn."
 
Tô Diệp Tinh nhìn vào màn hình.
 
Sau một lúc, cô dường như đã quyết định.
 
Trên điện thoại di động bấm một dòng chữ, chọn đối tượng gửi đi.
 
Với tiếng "ding", việc gửi thành công.
 
Tô Diệp Tinh giật mình.
 
Gửi tin nhắn vậy mà còn có một âm thanh.
 
Lúc này, trên ban công lần lượt vang lên những tiếng “ding”.
 
bên cạnh đó--
 
Tô Diệp Tinh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động phát ra nhiều tiếng "ding" liên tiếp.
 
Có âm thanh trên kết nối ?
 
[chuyện gì đã xảy ra thế ? Trước kia không phải đều im lặng sao . ]
 
[Luật chơi lại thay đổi à ? ]
 
Lúc này, giọng nói của giám đốc Tồi lại vang lên: "Hơn nữa, cơ chế bỏ phiếu cũng đã thay đổi."
 
"Không ẩn danh nữa, còn lại quy củ, khách mời tự mình thăm dò."
 
"A," Lâm Nghêu che mặt, "Ngại chết mất rồi."
 
Một tấm bảng trắng được dựng lên trong phòng phát sóng trực tiếp.
 
Trên bảng trắng, vẫn như cũ.
 
Một hàng khách mời nữ.
 
Một hàng khách mời nam.
 
Bên cạnh tên của nữ khách mời nữ Lâm Nghêu, một hàng trái tim màu hồng xuất hiện, chỉ vào Giang Mộc
 
Trên đó có viết: [Thật lòng mà nói, tôi khá thích anh. ]
 

Máy ảnh ngay lập tức zoom cận Giang Mộc.
 
Giang Mộc nhìn hàng chữ, như thể anh đột nhiên không nhận ra những từ đó.
 
[Ha ha ha chết cười. ]
 
[ Tam đồ ơi, cô thật sự là nhắm không đúng rồi,  vẫn giống như khi trước không đau không ngứa tốt biết bao nhiêu ? ]
 
[Tôi chỉ tò mò Tinh Tinh sẽ chọn ai ! Cho dù là Hứa tổng ngồi xe lửa da xanh hay Anh Lục ngồi xe lửa da xanh, tôi dường như cũng rất mong chờ nó ~]
 
Nhóm chương trình dường như biết rõ sở thích của khán giả.
 
Lúc này, camera zoom cận đến Tô Diệp Tinh.
 
Tô Diệp Tinh nhấp vào một tin nhắn văn bản.
 
[Quả nhiên cô rất tốt. ]
 
Từ: Ôn Gia.
 
[Cái này thì có gì hấp dẫn đâu ? Điều tôi muốn xem là Tinh Tinh sẽ chọn ai.]
 
Cô mím môi và bấm vào tin nhắn tiếp theo.
 
[Tớ hi vọng mỗi ngày cậu đều có thể vui vẻ giống như ngày hôm nay. ]
 
Từ: Hứa Ninh An.
 
[Ah ah ah] liên tục xuất hiện trên phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức.
 
Máy quay chuyển sang Hứa Ninh An.
 
Lông mày anh đậm, bình tĩnh và ấm áp, và đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng nhìn Tô Diệp Tinh một cách dịu dàng.
 
[Hứa tổng cũng rất tốt. Phải làm gì, tôi rất khó lựa chọn. ]
 
[Bạn chọn cái rắm gì, Tinh Tinh người ta mới chọn ]
 
Phòng phát sóng là một mớ hỗn độn.
 
Tin nhắn thứ ba.
 
Cũng là cái cuối cùng.
 
Dường như có dự cảm, Tô Diệp Tinh click vào.
 
[Em ai cũng sẽ không chọn. ]
 
Từ - Lục Dã.
 
Tô Diệp Tinh theo bản năng ngẩng đầu lên, máy ảnh lập tức quay ngang mặt cô, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc tựa hồ đang che giấu điều gì.
 
Đôi mắt luôn trong veo như mật ong giờ như long lanh nước mắt.
 
Máy ảnh quay đi một lần nữa.
 
[Này, tại sao bạn lại cắt nó đi ? ]
 
[Tôi còn chưa xem đủ, Lục Dã nói câu đó là có ý gì ? ]
 
[Đôi mắt của Tinh Tinh kìa, có ai chụp ảnh màn hình không ? ]
 
Lúc này, tổ chương trình đã quay lại.
 
Hoàn toàn không hề cha giấu mà hé lộ luôn đáp án còn lại.
 
Mũi tên màu hồng bên cạnh Tô Diệp Tinh trượt về phía trước tới——
 
[Vãi ? Sầm Xuân ? ]
 
[Cái quái gì vậy ? ]
 
[Từ bỏ cả hai luôn á ? ]
 
[Không đúng, không đúng, có lẽ là Tinh Tinh không muốn chọn ai cả, nhất quyết để cả ba cùng nhau đi đến xe lửa làn xanh đó ? Bởi vì cô ấy biết rằng Xuân Xuân chắc chắn sẽ không chọn cô ấy ? ]
 
"Đinh" một tiếng, Tô Diệp Tinh lại nhận được một tin nhắn.
 
Cùng lúc đó, Lâm Nghêu cũng nhận được nó.
 
Cô cúi đầu, kinh ngạc nói: "Còn có thể như vậy sao ?"
 
Tô Diệp Tinh nhìn tin nhắn, và đột nhiên nhớ đến những gì đạo diễn vừa nói, "Những quy tắc còn lại, xin vui lòng tự tìm hiểu."
 
Đây có lẽ là phần còn lại. . . . các quy tắc để khách mời tự khám phá.
 
Lâm Nghêu và Tô Diệp Tinh theo dõi một tin nhắn văn bản trên màn hình trực tiếp:
 
[Chúc mừng, người bạn thích đã chọn bạn, lựa chọn lẫn nhau thành công và bạn sẽ nhận được tấm thẻ trải nghiệm khoang hạng nhất trên máy bay một lần. ]
 
[Xin lỗi, người bạn thích đã chọn Cố Giảo, sự lựa chọn lẫn nhau không thành công này đã khiến bạn đã nhận được thẻ trải nghiệm tàu ​​hỏa màu xanh một lần. ]
 
Lâm Nghêu: . . . .
 
Tô Diệp Tinh:  . .  .
 
[Còn có thể như thế này sao ? ]
 
[Báo cáo trực tiếp cho bên kia chọn ai ? Nó có kích thích quá không vậy ? ]
 
[Vậy. .. .  Bây giờ Tinh Tinh, Hứa tổng và Lục Dã sẽ cùng nhau đi chuyến xe lửa xanh lá này phải không ? ]
 
[Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy đẹp quá. . .] :, , .
 
"Thêm dấu trang để dễ đọc"