Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 70: Chương 70:




[Ahhh anh ấy đã chọn Tô Diệp Tinh ! ]
 
[Bạn có nghe không, anh ấy đã chọn Tô Diệp Tinh đấy ! ]
 
[ Hứa Công Tử là đến vì Tô Diệp Tinh ư ? ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp hoàn toàn không ngờ rằng tình tiết cuối cùng lại có một bước ngoặt đột ngột, lại đi đến nước này.
 
Có người chậm rãi hỏi ra một câu: [Vậy em gái của anh ta. . . . thì như thế nào ? ]
 
[Thì có thể như thế nào đây, ăn món salad lạnh đi. Em gái còn có thể làm trì hoãn việc anh trai mình đuổi em gái khác à ? ]
 
[Không, điều tôi tò mò là bây giờ rốt cuộc là Tô Diệp Tinh có thân phận như thế nào. Có lẽ Hứa công tử đã xem qua mấy lời xì xa xì xầm trên mạng rồi, nhưng anh ấy vẫn nhất quyết hẹn hò với cô ấy. . .]
 
[Còn nữa, ba câu hỏi đó của Hứa tiên sinh, rốt cuộc có phải là nhằm vào Tô không vậy ? Nếu như vậy, thân phận Tô có thể đồng hành cùng anh ấy nhiều năm như thế, nhất định không đơn giản a ? ]
 
[ Hãy để một người trong cuộc tiết lộ tin tức ah ah ah ah ah ah, trẻ con tò mò đến điên luôn rồi, Tô Diệp Tinh rốt cuộc là ai ? Những bí mật sắp được hé lộ từ khe kẹt rồi sao ? Hãy đến với người có khả năng, đào lên đi ! ]
 
Có rất nhiều cuộc thảo luận trên Internet, nhưng Tô Diệp Tinh thì lại hoàn toàn bị đóng băng tại chỗ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù trong bài viết được đăng ẩn danh trước đó, cô đã đoán được, nhưng bây giờ cô mới cảm thấy cảm giác chân thực đang ập đến.
 
Cô chớp chớp mắt, đang định nói thì Hứa Hân An ở bên cạnh đã lên tiếng trước: "Anh ! Tại sao anh lại chọn cô ta mà không phải em!" Vừa nói, cô vừa chạy bạch bạch tới, tức giận nói với anh.
 
"Còn nữa, ba bảo anh tới đây, anh làm sao có thể —— "
 
“Hân An,” Hứa Ninh An trầm giọng xuống một tông, “Ít nói một chút.”
 
Hứa Hân An ngước mắt nhìn Hứa Ninh An dưới cặp kính gọng vàng, không hài lòng "Ồ" một tiếng.
 
Hứa Ninh An cài cúc áo vest lại rồi lễ phép gật đầu với mọi người, nói: "Em gái tôi không có hiểu chuyện lắm, làm phiền mọi người chiếu cố cho.”."
 
“Không có, không có,” Sầm Xuân vội vàng xua tay, “Hứa tiểu thư, rất. . . . “
 
Anh hơi bị khựng lại, gật đầu: "Rất gần gũi, rất gần gũi.”
 
Có một tràng cười  vang vọng trong phòng phát sóng trực tiếp.
 
Hứa Hân An lại lườm anh một cái: "Không biết nói chuyện thì đừng nói !"
 
Sầm Xuân đã sớm phát hiện ra Hứa Hân An là người có tính khí trẻ con, vuốt vuốt cái ót cũng không thèm so đo với cô, nhưng Hứa Ninh An lại giữ cái ót cô lại, thế là Hứa Hân An vốn định chửi thề một câu nhưng lời đến miệng lại cứng họng, lẩm bẩm nói: "Lại quản em, lại quản em rồi, bản thân anh còn không phải cũng đang tham gia chương trình sao.”
 
Cô giặm chân.
 
Ánh mắt của Hứa Ninh An nhẹ lướt qua Lục Dã, nhìn về phía Tô Diệp Tinh, nhẹ giọng nói: "Tinh Tinh."
 
Bất cứ ai cũng có thể nghe thấy sự quen thuộc bên trong câu nói đó.
 
Tô Diệp Tinh cũng không có giả vờ không quen thuộc gì mấy với anh, tiến lên cười nói: "Anh làm sao lại tham gia rồi.”
 
Hứa Ninh An chỉ trả lời lại một câu “Ừm".
 
Anh ngẩng đầu nhìn nhân viên của đội ngũ chương trình: “M I N I D A T E tôi có thể dẫn Tô tiểu thư đi ngay bây giờ luôn không vậy ?”
 
"Có thể."
 
Giọng của đạo diễn Tồi đã qua chỉnh sửa phát ra từ phía sau màn hình.
 
"Đi nào."
 
Hứa Ninh An vươn tay về phía cô.
 
Tô Diệp Tinh liếc nhìn anh, nhưng vẫn đặt tay lên cánh tay anh như trước.
 

Hai người họ một trước một sau bước ra ngoài.
 
Phòng khách dường như đột nhiên trống rỗng.
 
Lâm Nghêu liếc nhìn trái nhìn phải, đột nhiên cười hì hì mấy tiếng,  gãi gãi đầu: "Hay là chúng ta đi ra bãi cỏ chơi. . . Trò chơi đi ?"
 
Lục Dã còn lười biếng dựa vào trên sô pha, lúc này lại nhếch khóe miệng, phất phất tay: "Các ngươi chơi đi."
 
Nói xong, anh đút hai tay vào túi đi lên lầu.
 
Giang Mộc liếc nhìn Lâm Nghêu một cái và vang lên tiếng cười chế nhạo, "Đồ ngốc."
 
Lâm Nghêu tức giận nói: "Này, anh mắng ai là đồ ngốc đây hả ?”
 
“Mắng ai chính là người đó đấy.”
 
Lâm Nghêu: “. . . . ..”
 
Cô đang nghĩ xem nên quay lại nên đối phó như thế nào, nhưng Giang Mộc lúc này đã xua tay và bước lên lầu.
 
Lâm Nghêu theo bản năng nói một câu: "Này, anh thực sự không muốn chơi à ?"
 
Giang Mộc quay đầu lại và dưới vài sợi tóc con xõa xuống trước trán và nhìn sang Lâm Nghêu, ánh mắt đó không biết vì sao lại khiến lâm Nghêu nhìn đến mức có chút khẩn trương.
 
Anh bất ngờ nói một câu: "Bộ phim đầu tiên tôi làm đạo diễn là gì ?"
 
"Vùng đất của những giấc mơ ngu ngốc."
 
"Bên trong có người cầm cây kèn túi, sao lại chết ?"
 
"Bởi vì người đó thích chơi game."
 
Lâm Nghêu: ". . ."
 
Lời vừa nói ra, cô lại không thể kiềm được muốn đánh vào đầu mình mấy cái cho chết quách đi !
 
Làm thế nào lại có thể ngu ngốc như vậy chứ !
 
Lại để cho anh ta được dịp cười cợt mình rồi.
 
Giang Mộc có vẻ như đã thay đổi chủ ý, một tay đút vào túi bước xuống lầu, đi ngang qua Lâm Nghêu, rồi cô nghe thấy anh nói: "Còn không chịu đi à ? Cô không phải nói muốn chơi trò chơi à ?"
 
"Nhưng mà. . . . . sẽ chết sao ?”
 
Lâm Nghêu trả lời trong tiềm thức.
 
Trả lời xong, cô nhìn thấy ánh mắt của Giang Mộc, và cô liền biết rằng mình lại ăn nói một cách ngốc nghếch nữa.
 
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: “. . . . . .. . .”
 
[Sao tôi cứ có cảm giác là Giang Mộc Mộc rất thích Ngốc Lâm Đồ Đồ thế nhỉ ? ]
 
[Đồ thôi, cô có lương tâm chút được không hả. ]
 
Bên kia, Giang Mộc và Lâm Nghêu đã đi đến bãi cỏ, Sầm Xuân, Ôn Gia và Cố Giảo bọn họ đều nhìn nhau một cái rồi cũng đi đến chỗ bãi cỏ. Chỉ có Hứa Hân An còn đang tức giận đá lên cầu thang.
 
-
 
Tô Diệp Tinh và Hứa Ninh An lên xe do tổ chương trình sắp xếp, trong vòng nửa giờ đồng hồ, họ đã đến địa điểm của mình.
 
"Đây là. . . . ."
 
Tô Diệp Tinh kinh ngạc bước xuống xe.
 
Hai người họ đã đến một con phố cổ.

 
Con phố cổ trầm mặc, hai bên cây cối xanh tươi, những dãy nhà nhỏ được thiết kế theo phong cách phương Tây cổ điển với những lối cấu trúc sừng sững, tường trắng ngói xanh, như thể bị thời gian bỏ quên, còn sót lại một góc nho nhỏ của thành phố náo nhiệt này.
 
“Không nhớ sao ?” Hứa Ninh An cũng xuống xe, anh đưa mắt nhìn sang con phố bên kia, trên mặt lộ ra cảm xúc hoài niệm,  “Khi còn bé cậu sống ở nơi đó.”
 
Anh chỉ vào một tòa nhà kiểu phương Tây gần cuối phố.
 
Máy ảnh cũng bắt đầu quay thoe cánh tay anh.
 
Có thể thấy, dù đã trải qua thời gian dài nhưng tòa nhà theo phong cách phương Tây vẫn được bảo dưỡng tốt, đến mức không một vết bẩn, nơi đó sơn bả màu trắng rất đẹp, bên trên là dây leo xanh bao phủ.
 
“Sao tớ lại không nhớ cơ chứ ?” Tô Diệp Tinh tựa hồ nhớ tới cái gì, cười cười, ánh mắt lộ ra vẻ híp lại, “Tớ vẫn còn nhớ có một ngày cậu thậm chí còn bị chó của nhà Mạt Mạt rượt chạy một vòng.”
 
"To như thế này này —" Cô giơ tay lên để so sánh và ánh nắng chiếu vào đôi mắt đang híp lại của cô, "Một người con trai dáng người cao to, thế vậy mà lại đi sợ một chú chó bông."
 
Hứa Ninh An đương nhiên vẫn còn nhớ rồi.
 
Đó cũng là ngày anh có một kỉ niệm vô cùng sâu sắc với người con gái mảnh mai, dịu dàng của Tô gia.
 
Anh từ khi còn nhỏ đã sợ chó.
 
Chó lớn chó nhỏ gì cũng đều sợ.
 
Nhưng cái nỗi sợ này của anh luôn luôn không bị ai phát hiện cả, chỉ cần có những con chó đi ngang qua gần đó, anh sẽ lại bắt đầu tăng tốc, bước những bước thật nhanh cúi ngập đâu đi lướt qua.
 
Nhưng ngày hôm đó, con chó bóng teddy của nhà Trình Mạt lại không biết uống nhầm thuốc gì, khi anh đi học về, nó đã sủa anh từ xa, anh vốn vẫn nghĩ sẽ như mọi lần cứ tăng tốc bước đi qua nhanh cúi đầu mà chạy, nhưng nào ngờ con chó teddy đó lại đột nhiên thoát khỏi dây xích, chạy điên cuồng về phía anh.
 
Trình Mạt lúc đó lại như một cô em gái từ tốn nhẹ nhàng bỏ hai tay vào túi, lắc lư qua lại mà gọi: "Anh Hứa a, tan học rồi sao ."
 
Sắc mặt của Hứa Ninh An trở nên tái nhợt.
 
Hai chân trước của con cho teddy đã chạm đến ống quần của anh và miệng của nó vẫn đang đánh hơi quanh mép quần của Hứa Ninh An.
 
"Còn không mau kéo nó về nữa.”
 
Anh khẩn trương, giọng nói cứng ngắt nói với Trình Mạt.
 
Trình Mạt lại ngẩng đầu, nhìn cậu bé cao lớn, khiến cô đột nhiên cười toe toét: "Không thể nào chứ, Hứa Ninh An ! Cậu vậy mà lại sợ chó á ? Con chó nó nhỏ như vậy, cậu nhìn đi, teddy nhà tớ không thể nào cắn người được đâu.”
 
Hứa Ninh An lúc đó cảm thấy rằng cô nhóc Trình Mạt này xứng đáng bị quất bằng thắt lưng.
 
"Lôi, về, đi.”
 
Dù đôi chân đã bắt đầu mềm nhũn hết cả ra nhưng anh vẫn giữ được giọng nói chắc nịch.
 
"Tớ không làm, teddy teddy, lên." Trình Mạt hừ một tiếng, cái tên nha đầu quậy phá hỗn vương này, căn bản không biết trong Hứa Ninh An đang cảm thấy vô cùng sợ hãi.
 
Lúc tiểu Teddy thật sự há to mồm chuẩn bị nhảy vọt về phía anh, Hứa Ninh An theo bản năng nhắm mắt lại ——
 
Sau đó, lạinghe thấy một giọng nói lanh lảnh và ngọt ngào, giọng nói đó như chứa kẹo bông gòn: "Trình Mạt, cậu lại làm ba cái trò xấu xa rồi ! Tớ đi mách chú đấy nhé !"
 
Hứa Ninh An mở mắt ra.
 
Sau đó, Hứa Ninh An thấy cô gái nhỏ mềm mại của nhà họ Tô vừa dang tay ra chắn trước mặt anh, cô  rõ ràng cũng sợ, hai tay cô trở nên run rẩy, nhưng vẫn ưỡn người thẳng lưng: "Trình Mạt ! Cậu có nghe thấy không hả !"
 
"Nếu mà cậu còn không dắt teddy đi về, tớ sẽ nói cho chú Trình đấy nhé, hơn nữa sẽ không chơi với cậu nữa luôn !"
 
Trình Mạt liếc mắt nhìn Hứa Ninh An, một lúc sau, cô mới không tình không nguyệt vẫy tay với Teddy và gọi: “Teddy teddy."
 
Teddy nhìn Hứa Ninh An, sau đó nhìn Trình Mạt, cuối cùng mới ngoan ngoãn chạy đến nhà Trình Mạt
 
Hứa Ninh An thở phào nhẹ nhõm.

 
Sau đó anh nhìn thấy cô gái nhỏ đó khom lưng lại, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau mới quay người nói bằng giọng nhớp nháp, nhe ra một hàng răng kê: "Anh trai này, đừng sợ."
 
"Teddy này nó không cắn người đâu, mời cậu ăn kẹo nhé.”
 
Cô đưa tay ra và ngước đầu nhìn anh.
 
Đôi mắt nhìn anh tròn xoe và ngọt ngào.
 
Ngọt như mật ngọt vậy,
 
Hứa Ninh An cảm thấy mơ hồ, cầm lấy kẹo trong tay cô, đột nhiên anh lại cảm thấy kẹo ngày đó ngọt ngào một cách lạ thường.
 

 
"Hóa ra là nó vẫn còn mở kìa !"
 
Giọng nói kinh ngạc của Tô Diệp Tinh xuyên qua sương mù ký ức.
 
Hứa Ninh An bình tĩnh lại, nhìn về phía cô chỉ chỗ, ở một góc cuối đường, có một tiệm bánh bao hấp, trên tấm biển có dán một cái biển hiệu “Cửa hàng bánh hấp Old Horse”.
 
"Cái tên cũng không thay đổi."
 
Tô Diệp Tinh nói.
 
Cô bây giờ vẫn còn nhớ khi còn nhỏ mỗi khi ăn cơm dì làm đến mức chán ngấy, liền đến đây gọi một hộp bánh hấp nhỏ, ăn kèm với một ly sữa đậu bỏ muối.
 
Cô ấy không ăn đồ ngọt.
 
Nhưng Trình Mạt và Hứa Ninh An lại thích ăn, cũng không biết sữa đậu nành ngọt có gì quyến rũ được họ nữa.
 
Chủ của cửa tiệm này là một ông già vui vẻ, lúc nào cũng cười hì hì.
 
Nghe người ta nói ông ấy cũng là một người có tiền, con trai ông ấy nhập cư, ở lại đây cũng thấy ổn nên ông đã quyết định mở một cửa tiệm đồ ăn bán cho qua ngày, nghe nói là nghề thủ công do tổ tiên truyền lại. Mà ông dựa vào cái nghề thủ công này, đã có thể trang trải chi phí du học của con trai mình. 
 
Thật đáng tiếc khi cô cũng không ăn quá thường xuyên.
 
Dì giúp việc sợ cô ăn đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, nên chỉ cần cô đi vài lần là sẽ nghiêm mặt hăm he đòi gọi điện cho Thẩm Nghiên, lúc đó Thẩm Nghiên sẽ lại gọi điện thoại cho cô, vài lần sau, số lần Tô Diệp Tinh ăn càng ngày càng ít.
 
Đêm đã tối nhưng tiệm bánh bao vẫn sáng đèn, Tô Diệp tinh trầm ngâm liếc Hứa Ninh An một cái.
 
"Ăn ở đây ?"
 
Hứa Ninh An gật đầu, Tô Diệp Tinh kinh ngạc nói: "Làm sao cậu làm được thế ?"
 
Ông già của cửa tiệm này làm ăn luôn có nguyên tắc của mình.
 
Nói nửa ngày là nửa ngày, không bao giờ mở thêm.
 
Lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cửa.
 
Hứa Ninh An đẩy cửa cho cô, Tô Diệp Tinh đi vào.
 
Vừa vào bên trong, nhìn qua một lượt, ông già không có ở đó.
 
Dựa lưng vào quầy tính tiền là một chàng trai trẻ tuổi, mắt sáng lên khi nhìn thấy cô bước vào: "Tô —"
 
"Suỵt."
 
Tô Diệp Tinh ra hiệu cho anh ta giữ im lặng.
 
Lúc này chàng trai mới ngậm miệng lại nhưng vẫn không giấu được niềm vui sướng.
 
“Hứa tiên sinh, vẫn là một bát sữa đậu nành ngọt cùng một ngăn bánh hấp hay sao ạ ?”
 
"Phải, nhưng cho thêm một bát sữa đậu nành có muối và một ngăn bánh hấp nhé."
 
Hứa Ninh An ngồi xuống, đưa bát đũa cho hai người.
 
Chàng trai trẻ vội vàng đi vào bếp, một lúc sau đi ra, mang ra hai ngăn bánh bao hấp và hai cốc sữa đậu nành.
 
"Anh Hứa, ly của anh, ngọt đấy."
 
"Tô tiểu thư, của cô đây, ly có muối.”
 

"Còn có nước sốt cùng giấm, hai người ăn như thế nào thì cứ thêm vào nhé.”
 
Anh chàng trẻ tuổi sắp xếp gọn gàng, một lúc sau mới lui về quầy thu ngân.
 
Tô Diệp Tinh cắn một miếng bánh,  sắc mặt của cô lại thay đổi một chút.
 
Mùi vị làm không hề giống ông già từng làm.
 
Hương vị . . . . tệ hơn nhiều.
 
Ngẩng đầu nhìn lên, Hứa Ninh An vẫn như cũ chậm rãi từ tốn ăn hết miếng này đến miếng khác.
 
"cái này. . . .”
 
“Ông già mất rồi.” Hứa Ninh An tựa hồ biết Tô Diệp Tinh đang muốn nói cái gì, “Bị bệnh một năm, con trai ông ta ngay cả về nhìn ông ấy một cái cũng còn không kịp, tất cả đều là nhờ đệ tử ông ấy thu nhận về lo liệu. Cuối cùng, ông già đã thay đổi di chúc của mình. Cửa hàng thuộc về anh ta."
 
“ ,.. . . . ừm."
 
Tô Diệp Tinh đột nhiên không thể ăn được nữa.
 
Cô chợt nhận ra khi mình rời khỏi con phố này, cũng đã mười mấy năm rồi.
 
Mọi thứ đều đã thay đổi.
 
Có lẽ khẩu vị của cô đã thay đổi, cũng có thể là. . . . con người cũng đã đổi thay.
 
Cô ngẩng đầu, tựa hồ ý thức được chính mình muốn nói cái gì, Hứa Ninh An nói: "Cậu xem, hết thảy đều sẽ thay đổi."
 
"Hãy cho tớ một cơ hội đi, Tinh Tinh.”
 
Hứa Ninh An tựa hồ còn tưởng rằng kính gọng vàng bị sương mù làm mờ đi, Hứa Ninh An liền tháo kính ra: "Nếu trước kia hai người đã chia tay, thì chứng tỏ giữa hai người không hợp rồi.”
 
"Cậu. . . . “
 
Một suy đoán trong lòng của Tô Diệp Tinh đã được xác nhận.
 
Cô mấp máy môi, Hứa Ninh An nói: "Tớ đã cho cậu thời gian năm năm rồi, bước ra khỏi kí ức của quá khứ, Tinh Tinh- - - -“
 
Anh nhìn cô, không có mắt kính làm lá chăn, trong đôi mắt đen láy của Hứa Ninh An dường như tràn ra: “Sao cậu không thử một lần suy nghĩ đến tớ chứ ?”
 

 
Khi Tô Diệp Tinh và Hứa Ninh Ăn ăn một bữa tối giản dị trong quán ăn, bữa tối trong biệt thự cũng đã kết thúc.
 
Có vẻ như họ đã mệt mỏi vì chơi trò chơi trước đó, và các khách mời cũng lần lượt đi lên lầu.
 
Trong ống kính máy ảnh, chỉ còn lại một Lục Dã.
 
Anh uể oải nép trên sô pha của phòng khách, cái đầu nhỏ lông tơ của Tô công chúa đang gõ vào cánh tay anh, anh cũng chậm rãi vuốt ve bộ lông của Tô công chúa.
 
Tô công chúa dường như cảm thấy thoải mái, ngáy khò khò trong lòng anh.
 
Đột nhiên, nó ngẩng đầu lên và gọi Lục Dã một tiếng
 
Khuôn mặt của một con chó hung dữ xuất hiện trong máy ảnh.
 
Lục Dã cúi đầu, đôi mắt màu hổ phách của anh và nó như chạm nhau mãi một lúc, Tô công chúa phát ra một tiếng "sủa" đầy bi thương.
 
Nhưng Lục Dã tựa hồ không có phản ứng, một lát sau, anh đột nhiên đứng dậy, nhấc hai chân nhỏ của Tô công chúa lên, đem dây xích trói lại: "Công chúa."
 
"Ta biết ngươi muốn đi dạo, đi thôi, chúng ta đi dạo."
 
Bốn móng guốc nhỏ của Tô công chúa điên cuồng giật giật, có vẻ như Tô công chúa không muốn đi về phía cửa, nó khăn khăng muốn ngồi lại đây.
 
Phòng trực tiếp hầu như mọi người đều đang nói:
 
[anh trai ơi ! Anh buông tha cho công chúa đi ! ]
 
[Nó vẫn còn là một con chó con mà thôi. ]
 
[Hôm nay anh đã bắt nó đi dạo 4 lần rồi đó anh trai à. ]
 
"Đi, đi, đi dạo thôi. “ , , , .