Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 67: Chương 67:




...
 
Khi Tô Diệp Tinh học trung học, từng có một người bạn mắng cô chỉ vì không ăn thịt băm.
 
Người bạn đó xuất thân từ một gia đình nghèo và đã sống nhờ vào phần trợ cấp sinh hoạt phí do cha mẹ mình chu cấp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Diệp Tinh và cô ấy cũng không biết như thế nào mà cứ như vậy biết nhau, và từ đó họ ra vào cùng nhau, Tô Diệp Tinh thấy cô ấy luôn chọn bánh hấp hoặc bánh bao chay, vì vậy cô thương mang theo bento mà dì giúp việc làm đến để hai người cùng ăn, nhưng cô thường lấy lí do là mình ăn không nổi nữa để cho người bạn đó.
 
Nhưng bỗng một ngày, cô phát hiện ra rằng họ ở sau lưng cô cười cợt cô là kẻ ngốc.
 
Cô không hiểu.
 
Quyết định thẳng thắn đối mặt với cô ấy.
 
Nhưng người đó nói rằng điều cô ấy lo lắng mỗi ngày khi thức giấy là liệu cái lán ở nhà hôm nay có sập không, ngày mai có phải là sẽ chẳng còn chỗ để ở không, học phí năm nay đã đóng chưa, tiền sang năm đã không đủ rồi ba mẹ của mình nếu không cho tiền đóng học thì cô ấy sẽ ra sao đây ?
 
Sau đó, Tô Diệp Tinh nghĩ có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ quên ánh mắt của người đó, cô ấy nói: "Còn cô thì sao ? Mỗi ngày mở mắt ra cô phải lo lắng cái gì hả ?"
 
"Là bởi vì ba mẹ của cô quá bận rộn, không có thời gian cùng côngồi xuống ăn tối; là bởi vì bọn họ có tiền tặng cho cô một cái túi 20.000 tệ, nhưng lại không có thời gian cùng cô trải qua ngày sinh nhật, là mỗi ngày chật vật trong cái biệt thự to đùng này bật khóc vì cô đơn ! Tô Diệp Tinh, con mẹ nó cô quá nhõng nhẽo rồi !"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một câu cô quá nhõng nhẽo đó Tô Diệp Tinh đã ghi nhớ trong đầu rất lâu,
 
Lúc đó cô không nói được gì, chỉ cảm thấy cô ấy nói không đúng, nhưng lại không biết phản bác như thế nào.
 
Cô mãi mãi không bao giờ quên được ánh mắt của người con gái đó nhìn cô như sói, như muốn lột da cô ra khoác lên người mình.
 
Sau này đợi đến khi cô lớn lên một chút, cuối cùng cô cũng hiểu ra.
 
Cũng giống như cô không thể hiểu cô gái đó, cô gái đó cũng giống như cô vậy,  không thể hiểu chính mình.
 
Những gì ba mẹ cô ấy dành cho cô ấy là tình yêu thương và sự đồng hành dồi dào, là vào ngày sinh nhật của cô ấy họ sẽ ở bên cô, họ sẽ rút toàn bộ số tiền bản thân đã dành dụm rất lâu để mua cho cô ấy một album ảnh mà cô ấy muốn.
 
Họ sẽ hát bài hát chúc mừng sinh nhật cô ấy, gọi một bát mì cho cô ấy và không bao giờ bỏ lỡ những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời cô ấy.
 
Nhưng cô thì không.
 
Cuộc họp phụ huynh của cô từ khi còn nhỏ đều là do thư ký đi dự, ở bên cạnh cô là bảo mẫu, là các gia sư dạy kèm hết người này đến người khác, mỗi ngày cô đều tỉnh dậy trong một căn biệt thự trống trải, sống một cuộc sống chỉ có một mình, nói chuyện với chính mình.
 
Vì vậy, cô khao khát được đồng hành.
 
Khát khao tình yêu.
 
Trên con đường theo đuổi tình yêu, cô là người rộng mở hơn bất kỳ ai khác.
 
Nhưng một lần nữa giống như vậy-
 
Cũng giống như cái nhõng nhẽo mà cô gái đó đã từng mắng cô.
 
Cô chính là quá nhõng nhẽo.
 
Cô ấy có yêu cầu cực cao về sự trong sáng của tình yêu và không thể dung thứ cho dù là một khuyết điểm nhỏ nhất.
 
Thẩm Nghiên đã từng nói với cô: Thế giới này chính là như vậy đấy, đầy dối trá, lừa lọc, chỉ có lợi ích. . . . .
 
Ba của cô sẽ phản bội mẹ cô.
 
Mẹ cô rồi cũng sẽ tìm người tình khác.
 
Trong tương lai, Lục Dã sớm muộn gì cũng sẽ yêu người khác.
 
Nhưng tại sao anh lại nói dối cô ?
 
Khi bắt đầu yêu, anh đã nói dối cô.
 
Là bởi vì cô không đáng được tin tưởng, hay anh nghĩ cô vốn không xứng bước vào cuộc đời của anh, hay là nói anh chỉ coi cô là bến đỗ ngắn ngủi ?
 

...
 
Tô Diệp Tinh phát hiện ra thế vậy mà cô đã mơ về quá khứ một lần nữa.
 
Cô dường như đang tranh cãi với người đối diện qua điện thoại di động của mình.
 
Sau khi bỏ lại câu “chia tay đi”, Tô Diệp Tinh liền ôm mặt khóc luôn tại đó.
 
Sau khi khóc một lúc, không biết vì sao cô đã đi ra được đến bên ngoài khách sạn.
 
Bảng hiệu đèn neon khổng lồ bên ngoài khách sạn và sàn nhà lát đá cẩm thạch sang trọng sáng rực như đèn hiệu.
 
Cô không đi vào, chỉ ngồi xổm bên ngoài khách sạn.
 
Gió thổi qua làm cô bất giác co rụt vai lại, cô ngồi xổm ở nơi đó, như thể đang chờ đợi một tia hi vọng, nhưng cũng giống như tia hi vọng kia đã tan thành mây khói.
 
Trời tối và có sương mù.
 
Bình minh đầu tiên của bình minh.
 
Mọi người từ khách sạn đi ra.
 
Cô lao lên và ngăn người đàn ông lại.
 
Nhưng người đó vẫn cứ thế mà bước về phía trước.
 
Cô đứng chết lặng.
 
Cuộc sống đã cho cô thấy vẻ xấu xí của nó.
 
Ánh nắng sớm mai chiếu rọi cả con phố nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.
 
Sau một thời gian dài, cô mới bắt đầu đi ra khỏi đó.
 
Khi cô bước đến dưới căn hộ mà cô quen thuộc nhất, cô vô tình gặp một người đàn ông kì lạ.
 
Những chiếc hộp có lớn có nhỏ gần như muốn che khuất cả cơ thể người đàn ông, nhưng người đàn ông vẫn nói chuyện với cô.
 
Anh hỏi cô có biết Lục Dã sống ở căn nhà số mấy không.
 
Ba của anh ấy bảo anh mang đồ đến cho anh.
 
"Ba của anh ?"
 
Cô nhớ rằng cô đã từng hỏi anh một câu, “Anh ấy có ba à ?”
 
“Đúng vậy,” người đàn ông tựa hồ cảm thấy cô ăn nói cứ kì kì quái quái, anh ấy nhìn cô với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, “Ai cũng có ba. . . . A, nếu không có cũng không có gì đáng ngạc nhiên đúng không ? Cô không cần phải đau lòng.”
 
Cô không đau lòng.
 
Cô nhớ rằng cô không đau lòng một chút nào cả.
 
Nhưng không biết tại sao, nước mắt lúc đó lại không thể ngừng rơi.
 
Tại sao lại phải lừa cô hả ?
 
Không có tiền chính là nói dối cô.
 
Bảo không có ba chính là đang nói dối cô.
 
Trong cuộc sống này, rốt cuộc có bao nhiêu mới là thật đây hả ?
 
Cô quỳ xuống và bắt đầu không ngừng bật khóc lớn hơn.
 

 
"Cô ấy bị sốt rồi."

 
Lục Dã đặt tay lên trán Tô Diệp Tinh.
 
Lâm Nghêu cũng ở đứng bên cạnh, nhón chân và quan tâm nhìn cô gái trên giường.
 
Cô nằm trên giường, mặc một chiếc áo len mỏng, khuôn mặt lộ ra khỏi tấm chăn đang đỏ bừng bừng như quả táo.
 
Rõ ràng là cô đã sốt rất cao, trên khóe mắt còn đọng lại những giọt nước mắt.
 
"Xin lỗi, phiền cô lấy giúp tôi hộp thuốc."
 
Anh thậm chí còn không quay đầu nhìn lại.
 
Lâm Nghêu biết anh đang nói với mình nên vội vàng "à" một tiếng, cô chạy đi mấy bước, nhưng lại không khỏi ngoái đầu nhìn lại.
 
Dáng người của Lục Dã cao và gầy, đứng trước cái giường của người con gái này, đầu ngón tay mảnh khảnh rơi xuống khóe mắt của Tô Diệp Tinh, tựa hồ đột nhiên giật mình, dừng lại, một lúc sau mới rút tay về.
 
Cô đặt tay lên nắm cửa và đi xuống nhà.
 
Các khách mời khác đều tụ tập ở phòng khách dưới lầu, quan tâm nhìn sang: “Tô lão sư bây giờ thế nào rồi ?”
 
Khi trở lại vào đêm qua, có rất nhiều chuyển động.
 
Vì Tô lão sư cảm thấy không được khỏe nên đã vắng mặt trong cuộc bỏ phiếu tối hôm đó.
 
Lâm Nghêu vẫn nhớ rằng phòng phát sóng trực tiếp bây giờ vẫn còn đang mở, và chỉ nói: "Cô ấy bị sốt, tôi đi xuống để tìm hộp thuốc."
 
Ôn Gia dường như không ngồi yên được nên đứng dậy rồi lại ngồi xuống.
 
Sầm Xuân lập tức đứng dậy, cùng nhau giúp tìm: "Tôi nhớ là, ngày hôm kia nó còn ở trên bàn cà phê. . ."
 
"A, tìm được rồi !"
 
Sầm Xuân cầm hộp thuốc lên, Lâm Nghêu vội vàng nhận lấy và vội vàng cầm cái hộp đi về phía cầu tháng, khiến cho mấy lời tiếp theo còn chưa kịp nói của Sầm Xuân cũng chìm vào quên lãng.
 
"Lục lão sư, hộp thuốc tôi lấy được rồi."
 
Lâm Nghêu đưa hộp thuốc cho Lục Dã.
 
Lục Dã tìm thấy thuốc hạ sốt, nhìn lời ghi chú trên đó rồi lại rót nước.
 
Lâm Nghêu ở bên cạnh, nhìn anh rót nước đút thuốc cho Tô Diệp Tinh, cô không thể giúp được gì, cô chỉ cảm thấy ngạc nhiên vì bất giác thấy dường như anh đã quen với việc này, rồi lại thêm một sự ngạc nhiên vì anh đối với Tô Diệp Tinh lại rất kiên nhẫn.
 
Tô Diệp Tinh mặc dù không tỉnh táo, cũng không chịu phối hợp, cô dựa vào trong ngực anh trốn trái trốn phải, nhăn mày nhăn mũi: "Thối, thối, em không uống. . . . .”
 
Y hệt như một đứa trẻ.
 
Sau khi Lục Dã nhéo mũi cô, Tô Diệp Tinh cũng không còn cách nào khác ngoài việc há to miệng, rồi ngay lập tức Lục Dã vội vàng thả viên thuốc vào trong miệng cô.
 
Cô mím môi có ý định nhổ ra, nhưng Lục Dã ở bên cạnh nói: "Nhổ ra đi rồi em sẽ mập thêm 5 kg cho coi.”
 
Lâm Nghêu không nhịn được, tự nhiên phá lên cười.
 
Lâm Nghêu trong lòng tự nghĩ, làm sao một tên ma men hiểu được mấy thứ này.
 
Ai ngờ, Tô Diệp Tinh thế vậy mà lại thật sự không nhúc nhích, khóe miệng bất đắc dĩ mím lại, thậm chí vẫn không quên lầm bầm lầu bầu: "Em, em còn khuya mới có chuyện tăng thêm 5 kg.”
 
". . . . .."
 
Lâm Nghêu nhìn vào bộ dạng mềm mại, yếu đuối của Tô Diệp Tinh vào lúc này, cô chỉ cảm thấy rằng Tô Diệp Tinh thật đáng yêu.
 
Rất muốn được nhéo một cái.
 

Tuy nhiên, cô nhìn Lục Dã đang kiên nhẫn đút nước cho Tô Diệp Tinh, đôi mắt cụp xuống, nhưng cô không dám đưa tay ra.
 
Tô Diệp Tinh uống thuốc hạ sốt không bao lâu, liền hạ sốt.
 
Lục Dã nghiêng người sang một bên và nhìn cô.
 
Lâm Nghêu nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối luôn im lặng và không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, nghĩ đến điều gì đó, nhắc nhở: "Đạo diễn nói, đợi đến khi Tô lão sư thấy đỡ hơn được một chút thì chúng ta đi xuống phòng khách. . . . .”
 
Lục Dã không ngẩng đầu: "Cô cứ đi đi."
 
"Nhưng đạo diễn nói. . ."
 
Ngay khi Lâm Nghêu còn đang định tiếp tục nói, Lục Dã đã ngước mắt lên và liếc nhìn cô, với con ngươi sâu thẳm dưới hàng mi dài.
 
Cô vô thức ngậm miệng lại.
 
Không biết vì sao, dưới ánh mắt như vậy, cô thế vậy mà không nói được lời nào.
 
"Rồi, vậy tôi đi đây."
 
Lâm Nghêu rón rén, nhẹ nhàng đi ra ngoài, khi ra ngoài cô còn không quên từ tốn đóng cửa lại.
 
Lần này, không còn ai khác ở trong căn phòng này.
 
Cửa sổ được kéo ra, và ánh sáng tràn vào.
 
Ánh mắt của Lục Dã dừng ở trên hàng mi của người con gái, cô tựa hồ ngủ không yên, mi khẽ run, giống như cánh bướm lay động trong mưa.
 
Anh chợt nhớ đến một buổi sáng nào đó.
 
Khi anh đứng dậy và mặc áo phông vào, cô gái thò đầu ra khỏi chăn bên cạnh anh.
 
Hàng mi dài của cô khẽ rung rinh giống như những cánh bướm vui vẻ.
 
"Lục Dã ! Anh phải về sớm đấy nhé ."
 
Người con gái đã nói như thế với .
 
Trái tim của Lục Dã đột nhiên cảm thấy rất đau đớn.
 
Đau như bị ai nắm lấy.
 

 
Khi Trình Mạt nhìn thấy trong phòng phát sóng trực tiếp nói Tô Diệp Tinh bị phát sốt, cô ấy liền gọi mấy cuộc điện thoại cho Tô Diệp Tinh.
 
Đúng như dự đoán, điện thoại đã tắt, cô vội vàng, luống ca luống cuống, cuối cùng gọi cho Hứa Ninh An, hỏi anh có thể làm gì khác không.
 
Hứa Ninh An liếc nhìn phòng phát sóng trực tiếp, dùng bút Montblanc trong tay ký một văn kiện, sau đó khép lại đưa cho người đang đứng đối diện: "Đi làm đi."
 
"Vâng, Hứa tổng."
 
Người đàn ông trông giống như một thư ký rời đi với hợp đồng.
 
Sau đó Hứa Ninh An tiếp điện thoại, nói một câu: “Tớ biết rồi.”
 
"Cậu biết cái gì mà biết hả, tớ đang nói là ! Tinh Tinh phát sốt rồi !”
 
"Cô ấy không phải trẻ con," Hứa Ninh An nói, "Tổ chương trình bên đó sẽ có bác sĩ, cái lo lắng của cậu bây giờ cũng chẳng có tác dụng gì cả.”
 
"Hứa Ninh An !"
 
Trình Mạt hét lên, "Cậu cái tên trực nam chết bằm này ! Tớ dám cá là cậu chưa từng quen một người con gái nào trong những năm cậu ở nước ngoài cả !"
 
Hứa Ninh An vừa định cúp máy, Trình Mặc vội vàng gọi một tiếng: "Lão Hứa, lão Hứa, đừng cúp máy ! Đừng cúp máy !"
 
Anh dừng lại giữa chừng: "Cái gì ?"
 
"Tớ có nghe một tin đang lan truyền." Trình Mạt nói, "Tớ nghe nói khí chất bá đạo của cậu bộc phát,  vì cô em gái của cậu mà cậu không tiếc thẳng tay đầu tư 100 triệu tệ vào chương trình hẹn hò, có đúng hay không vậy ?"
 
Hứa Ninh An nắm chặt điện thoại, nhìn phòng phát sóng trực tiếp, sau đó nhẹ giọng nói:
 
“Chương trình này đang rất được ưa chuộng, lợi tức đầu tư thu về rất cao, sẽ không lỗ.”
 
Anh dừng lại: "Vậy nên là cậu gọi điện cho tớ là bởi vì chuyện này ?"
 
"Tất nhiên là không phải vậy rồi," Trình Mạt nói, "Tớ chỉ muốn hỏi cậu. . .  Tớ có thể sử dụng 100 triệu nhân dân tệ này của cậu để vào chương trình và trở thành khách mời bất ngờ kiểu kiểu vậy không ?”
 

Cô cười ha ha: "Nói sao nhỉ, chúng ta dù gì cũng là bạn thuở hàn ni mà nhỉ.”
 
"Chỉ có hai người thôi.”
 
"Này ? Cậu là có ý gì ? Này, này? Cậu nói rõ ràng cho tớ xem, rốt cuộc là có ý gì? !"
 
Trình Mạt còn chưa nói xong, Hứa Ninh An đã thẳng tay cúp điện thoại.
 
"Cái tính xấu gì vậy ?"
 
Trình Mạt nhìn chằm chằm vào điện thoại, "Mới ra nước ngoài có một chuyến đã biết cúp điện thoại người khác rồi nhỉ ?"
 
Ở đầu bên kia điện thoại, Hứa Ninh An dựa lưng vào ghế và nhìn vào bức ảnh chụp chung của anh và Trình Mạt, cả Tô Diệp Tinh trên bàn.
 
Trong bức ảnh nhóm, Tô Diệp Tinh đứng ở giữa, cụp mắt và cười rạng rỡ trước ống kính.
 
Anh đưa tay ra.
 
Đầu ngón tay từng chút một vuốt ve gò má Tô Diệp Tinh, mang theo vô vàng những suy nghĩ hoài niệm cùng lưu luyến.
 

 
Trong khi Tô Diệp Tinh đang không ngừng phát sốt, thì toàn bộ cư dân mạng lại nổi gió to biển lớn chỉ bì một cái tin tức được truyền tay nhau.
 
Tin tức mới nhất là một đoạn video Tô Diệp Tinh, dáng người nhìn ra được là trẻ hơn bây giờ một chút, đứng bên ngoài một khách sạn, lôi lôi kéo kéo với một người đàn ông.
 
Đoạn video giống như được camera giám sát quay lại, thời lượng không dài, chắc là lâu lắm rồi, độ pixel cũng không cao.
 
Nhưng có thể ra được có một người đàn ông đang đeo một cặp kính gọng vàng, mặc một bộ đồ vest sẫm màu, khuôn mặt cao sâu, nhưng có thể thấy được khí chất tao nhã, mà tuổi thì không còn trẻ nữa..
 
Ngoài ra còn có một chiếc xe sang đậu bên cạnh, một chiếc Rolls-Royce Phantom.
 
Bài đăng kèm theo chú thích:
 
[Tôi thực sự không thể chịu được khi thấy ai đó cứ liên tục nhấn mạnh là hình tượng của đại tiểu thư nào đó. Kèm theo là một đoạn video giám sát, năm năm trước, đại tiểu thư xinh đẹp của các ngươi học cách chọc ghẹo đàn ông ở trước cửa khách sạn. 】
 
Các bình luận bên dưới thực sự đang tăng lên hàng nghìn mỗi giây.
 
[! ! ! ]
 
[Nhìn vào thời gian giám sát, con mẹ nó. . .  năm năm trước ? ]
 
[Đại tiểu thư nhà nào đó hóa ra là kiểu như vậy cơ à, đại . tiểu thư, khó trách như thế nào cũng không thể đào ra được, đại tiểu thư giả mạo thì làm gì có đồ nào đào ra được cô ta. . . ]
 
[Hu hu, cái hố tôi mới vừa nhảy vào đã sụp đổ ? ]
 
Những bình luận sau đó ngày càng khó coi hơn.
 
Mặc dù những người hâm mộ Tô Diệp Tinh và fan cp Cỏ hoang ngôi sao đã mạnh mẽ kêu gọi dừng hành động này lại, nhưng nhiều người đã quyết định thoát fan ngay lập tức.
 
Vì suy cho cùng nói đến nói lui thì cái video này trông cũng khá chắc nịch rồi.
 
Ai có thể tưởng tượng ra một video giám sát từ năm năm trước giờ lại bị đào ra ?
 
Ngay sau đó, tin tức nóng hổi này nhanh chóng được truyền đến các trang web lớn và diễn đàn buôn chuyện, đồng thời trở thành "tin tức" bùng nổ toàn cộng đồng Internet.
 
Tin tức nhanh chóng lên men thành một làn sóng thu hút sự chú ý của cả cộng đồng cư dân mạng.
 
Vô số người qua đường tự cho mình là đấu tranh đứng về chính nghĩa đã tràn vào Weibo chính thức của tổ chương trình, yêu cầu tổ chương trình xóa bỏ tư cách ghi hình của Tô Diệp Tinh.
 
Và nhóm chương trình thực sự đã lên mạng.
 
Nhưng khi lên mạng, tổ chương trình chỉ vừa thông báo một blog quảng cáo mới.
 
Chúng ta ở bên nhau V: [ clang keng keng ! Chúng ta ở bên nhau lại lần nữa tạo ra những làn sóng mới ~ chào mừng khách mời nam mới tham gia chương trình ! Hành trình mới và những bạn đồng hành mới sẽ khơi dậy những tia lửa tình yêu mới mẻ nào đây ? Hồi hộp chờ đợi ], và @Hứa Ninn An V.
 
Một cuộc phỏng vấn được đính kèm.
 
Chỉ vỏn vẹn hai câu ngắn gọn.
 
[Tôi nghe nói rằng Hứa tiên sinh quyết định tham gia chương trình vì một trong những vị khách nữ của chúng ta ? ]
 
[Đúng vậy . ]
 
Trong video, khuôn mặt của người đàn ông được che bằng hiệu ứng đặc biệt, ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, chỉ để lộ một phần đồng hồ đeo tay và cổ tay áo, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định: “Tôi đến đây vì cô ấy”. ]:, , .